Đạo Quân

Chương 66: Gà Bay Chó Chạy



Nguồn: Tàng Thư Các

Viên Cương vung tay lên, cưỡi ngựa cao to đi đầu, dẫn đội ngũ trùng trùng điệp điệp một đường xuất phát. Trên đường có không ít người cũng tiến lên theo, muốn nhìn xem cuối cùng là nhà ai tổ chức tiệc vui, Cúc cũng buồn bực đứng lẫn trong đó. Đích đến cuối cùng của đội ngũ trùng trùng điệp điệp này làm cho Cúc thấy trợn tròn mắt, phủ Thái Thú quận thành!

Xung quanh phủ Thái Thú có trọng binh canh giữ, trước mặt có một mảnh đất trống, bên ngoài bày ngựa khỏe, có một đội binh sĩ bảo vệ, thấy một đám người chen chúc đi đến, đội người ngựa phòng thủ đề cao cảnh giác, trong nháy mắt đao thương rút ra soàn soạt. Có điều người ngựa thủ vệ thấy đội ngũ đón dâu náo nhiệt vui mừng như vậy cũng ngạc nhiên, không biết đây là tình huống thế nào.

Có một tốp quân sĩ từ đằng sau ngựa khỏe đi ra, cản đội ngũ đón dâu tiếp tục tới gần lại, tên tướng dẫn đầu quát: "Là ai?"

Viên Cương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa cao giọng quát: "Dung Bình quận vương Thương Triều Tông đến đây cưới Phương Nhược Nam con gái của Thái Thú quận Quảng Nghĩa!"

“Dung Bình” là phong hào của Thương Triều Tông, từ khi y ở kinh thành xảy ra chuyện phải vào tù, phong hào “Ninh” của Thân vương thừa kế đã bị tước đoạt, thân vương hạ xuống làm Quận vương, nghe phong hào “Dung Bình” là có thể tưởng tượng được thái độ của triều đình đối với Thương Triều Tông.

Lời này vừa nói ra, Cúc đứng ngoài quan sát có chút hoang mang. Cưới tướng quân sao? Ầm ĩ nửa ngày là tới để cưới tướng quân?

Sáu tên thân vệ cũng trợn tròn mắt, Vương gia kết hôn?

Bá tánh xung quanh có người ngạc nhiên, có người reo hò khen hay, đối với một số người mà nói Dung Bình Quận vương Thương Triều Tông rất nổi danh, nhưng đối với bá tánh ở nơi cách xa kinh thành mà nói, rất nhiều người căn bản không biết Thương Triều Tông là ai, chỉ nghe đến hai chữ “Quận vương” thì biết ngay là người có địa vị rất cao, đây là vị vương gia nào đó muốn cưới Phượng tướng quân đấy!

Đội người ngựa đi ra ngăn cản cũng ngơ ngác, người phía sau ngựa khỏe hai mặt nhìn nhau, có việc này à? Làm sao một chút tin tức cũng không nghe nói thế nhỉ? Chuyện lớn như thế, vì sao phủ Thái Thú không có chút động tĩnh nào vậy?

Tiểu tướng tra hỏi trợn mắt há hốc mồm, thân vệ của Thương Triều Tông lập tức nhảy xuống ngựa, hai tay dâng lên một phần danh mục quà tặng đỏ thẫm. "Đây là danh mục quà tặng lễ hỏi, xin tướng quân nộp cho Thái Thú!"

"…" Tiểu tướng kia muốn nói lại thôi, chuyện lớn như vậy tên này thực sự không làm chủ được, đành phải mời Viên Cương chờ một lát, một đường chạy chậm vào trong phủ Thái Thú bẩm báo.

Viên Cương thì không chút hoang mang chắp tay nhìn đám người ầm ĩ khen hay xung quanh, tỏ vẻ cảm ơn chư vị đã đến xem.

Bất ngờ tập kích bên này đúng là vì không còn cách nào khác, Thương Triều Tông bị ảnh hưởng từ Ninh Vương nên thanh danh quá kém, trực tiếp tới thăm viếng mà nói, chỉ sợ ngay cả Phượng Lăng Ba cũng chẳng gặp được, Phượng Lăng Ba tám chín phần mười là không muốn dây vào mớ rắc rối này.

Động tĩnh bên đây lập tức truyền đến phủ Thái Thú, nhanh chóng làm phủ Thái Thú ầm ĩ đến gà bay chó chạy, có người chạy đến cửa ra vào nhìn động tĩnh bên ngoài, còn có người bò lên trên đầu tường nhìn ra ngoài quan sát, bên ngoài quả thật là lễ hỏi một hàng dài thật dài, đếm không hết có bao nhiêu xe nữa.

Chỉ chốc lát sau, tiểu tướng kia chạy trở về, mời Viên Cương vào phủ Thái Thú, tất cả những người khác đều không được phép đi vào.

Cúc cũng ra khỏi đám người vây xem náo nhiệt, người khác vào không được, nhưng thị tiến phủ Thái Thú đương nhiên là không thành vấn đề, bây giờ thị vẫn còn thấy hơi hoang mang, phải đi vào làm cho ra lẽ cuối cùng đây là xảy ra chuyện gì, cũng tiện quay về bẩm báo với Phượng Nhược Nam.

Không ít người tụ tập bên ngoài chính sảnh của phủ Thái Thú xì xào bàn tán, nam nam nữ nữ gì cũng có.

Trong chính sảnh chỉ có mấy người, một hán tử râu ngắn vóc dáng cao gầy mặc cẩm bào chắp tay đi qua đi lại trong chính sảnh, khí độ bất phàm, rất có uy nghi, chỉ là sắc mặt hơi không dễ nhìn, chính là Thái Thú Phượng Lăng Ba của quận Quảng Nghĩa. Còn có một phụ nhân thân hình cao lớn mặc đồ hoa ngồi ngay ngắn ở ghế trên, trong tay cầm danh mục quà tặng xem xét, chính là chính thê Bành Ngọc Lan của Phượng Lăng Ba.

"Những thứ trong danh mục quà tặng này chỉ sợ không dưới vạn kim, không hổ là Quận vương, vừa ra tay chính là lấy vạn kim ra làm trò đùa!" Bành Ngọc Lan phát ra một tiếng cười lạnh.

Mà Viên Cương vừa tiến vào phủ Thái Thú, lập tức bị thủ vệ cầm đao ở hai bên cùng nhau tiến lên trói lại, còn bị đấm đá mấy cái, chẳng qua Viên Cương không hề phản kháng, mặc cho bị trói. Viên Cương bị trói gô đẩy vào chính sảnh, cứng rắn đứng thẳng ở đó, dáng vẻ không lo không sợ, không quan tâm hơn thua.

Vừa nhìn là biết không phải giả vờ giả vịt, ánh mắt Phượng Lăng Ba lướt nhanh qua, thầm khen một tiếng, giỏi cho một hán tử! Có điều ngoài miệng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là người phương nào, dám giả mạo Dung Bình quận vương tới đón dâu?"

Viên Cương bình tĩnh đáp: "Tiểu tốt Viên Cương dưới trướng của vương gia, quả thật phụng lệnh của Vương gia tới đón dâu, chưa từng giả mạo!"

Viên Cương? Phượng Lăng Ba quan sát Viên Cương từ trên xuống dưới một lần, căn cứ vào tin tức truyền đến, dưới trướng Thương Triều Tông thật sự có người tên là Viên Cương.

"Coi như ngươi là người của Thương Triều Tông đi, lúc nào thì Phượng mỗ đồng ý gả con gái cho y hả? Đường đường là hoàng tộc, chẳng lẽ ngay cả chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không biết ư?"

Viên Cương đáp: "Trong lúc vội vàng khó tránh khỏi sơ sót, có điều lễ vật cưới vợ mà Vương gia dâng lên lại vô cùng có thành ý!"

"Buồn cười!" Bành Ngọc Lan vỗ bàn đứng dậy, tiện tay quẳng danh mục quà tặng vào mặt Viên Cương, cả giận nói: "Chỉ với những thứ này mà muốn cưới con gái của ta?"

Viên Cương nói: "Danh mục quà tặng mà phu nhân vừa xem chỉ là con số lẻ lấy ra trang trí bề ngoài cho người khác nhìn, lễ nặng thực sự chưa từng bày ra đâu, một phần danh mục quà tặng khác đang ở trong ngực ta, hoàn toàn là lễ nặng, bảo đảm Thái Thú và phu nhân xem rồi sẽ thích!"

Vợ chồng hai người nhìn nhau, Phượng Lăng Ba gật đầu ra hiệu một cái, lập tức có người tiến lên, đưa tay sờ soạng vào ngực Viên Cương một lát, cuối cùng quả thật mạnh mẽ rút ra một phần danh mục quà tặng khác, chuyển tới trên tay Phượng Lăng Ba.

Phượng Lăng Ba mở danh mục quà tặng ra, chỉ xem xét một lát, mí mắt lập tức giập giật, bộp một tiếng, vội vàng khép danh mục quà tặng lại, ánh mắt nhìn về phía Viên Cương tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ.

Bành Ngọc Lan kinh ngạc, lễ vật gì có thể làm cho chồng mình thất thố như vậy? Bèn đưa tay rút danh mục quà tặng từ trong tay Phượng Lăng Ba xem, mang theo vài phần tò mò mở ra, ai ngờ cũng chỉ mới nhìn một cái bỗng nhiên con ngươi co rụt lại, cũng bộp một tiếng nhanh chóng khép danh mục quà tặng lại, giống như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.

Đè xuống ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng, Phượng Lăng Ba chỉ vào đám người đang ngó dáo dác ngoài cửa thét một câu: "Xem náo nhiệt cái gì, cút!"

Nam nữ ngoài cửa lập tức giải tán hết, ai nấy vội vàng chạy trối chết, trả lại sự thanh tịnh cho sân đình.

Phượng Lăng Ba nhìn chằm chằm Viên Cương, trầm giọng nói: "Những thứ trong danh mục quà tặng này là thật chứ?"

Viên Cương đáp: "Ta không phải chính sứ rước dâu, cũng chưa từng xem qua danh mục quà tặng, không biết trong đó có gì, chỉ là phụng lệnh làm việc. Chính sứ rước dâu là một người hoàn toàn khác, chắc là hắn biết rõ đấy."

Phượng Lăng Ba híp mắt hỏi: "Đã là tới đón dâu, vì sao không thấy chính sứ, chẳng phải thất lễ ư? Có kiểu rước dâu như vậy sao?"

Viên Cương nói: "Không phải chính sứ không muốn đến, mà có muốn đến cũng không được, hiện giờ chính sứ đang bị lệnh thiên kim Phượng Nhược Nam giam giữ trong quân doanh, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.