Đạo Quân

Chương 661: A, Là Ngươi! (1)



Mấy lời này nằm trong dự liệu của Lục Thánh Trung. Nếu không, gã cũng không tìm đến. Gã hơi nghiêng về phía trước: “Triều huynh yên tâm đi, sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ có hồi báo.” Nói xong, gã lấy ra hai kim tệ, đẩy đến trước mặt đối phương.

Ánh mắt Triều Thắng Hải sáng lên. Đối với tu sĩ mà nói, hai kim tệ chẳng tính là gì, nhưng đối với tình cảnh trước mắt của gã mà nói, nó có thể giúp gã sống được ngày tháng tốt lành. Nhưng gã vẫn chưa lấy ngay, chỉ gật gù nói: “Sau khi chuyện thành công, hồi báo như thế nào vẫn phải nói cho rõ ràng. Nếu cứ mơ hồ, ta không cách nào nói rõ với Thập Cửu ca.”

“Dễ thôi!” Lục Thánh Trung thấp giọng nói: “Ta sẽ giúp huynh phát tài, ta biết chỗ của một con gấu Kim Vương.”

Bước ra khỏi căn phòng âm u, đi bộ trong con hẻm tối, Lục Thánh Trung thi pháp giải rượu, loại bỏ mùi rượu nồng đậm trên cơ thể.

Gã vừa đi vừa tháo tấm mặt nạ xuống, để lộ một tấm mặt nạ khác. Áo khoác trên người cũng cởi ra luôn, bên trong vẫn còn một áo khoác màu sắc khác, cứ như vậy mà tiện tay ném vào rảnh nước bẩn, không thèm quan tâm.

Chỉ cần rời khỏi chỗ này, Triều Thắng Hải cũng chẳng biết gã là ai. Khi chuyện xảy ra, cho dù Vạn Thú môn điều tra, cân nhắc đến trong thành nhiều người như vậy, muốn bắt được gã, nằm mơ đi!

Về phần Triều Thắng Hoài có đắc thủ hay không, đây không phải là chuyện gã cần lo lắng. Có thể đắc thủ thì tốt, không đắc thủ, nhưng khiến cho Ngưu Hữu Đạo phát sinh xung đột với Vạn Thú môn cũng tốt. Gã cũng có thể bàn giao với Thiệu Bình Ba, chứng minh gã đã tận lực.

Lượn quanh một hồi, gã ngừng lại trước lối ra của một con hẻm khác. Xác nhận bên ngoài không có ai đi qua, lúc này gã mới bước ra ngoài.

Đi bộ trên con phố đêm, xuyên qua nửa thành Vạn Tường về đến trạch viện mà gã đã thuê. Khi mở cửa, gã thuận tay tháo một tấm bảng hiệu đang treo ngoài cửa, trên bảng hiệu có viết hai chữ “Cho thuê”.

Bảng hiệu này là do gã treo lên. Không sai, chính gã đã thuê lại trạch viện này, bây giờ lại muốn cho thuê lại.

Đương nhiên, đây chỉ là dự định ban đầu của gã, chỉ để tìm kiếm mục tiêu thích hợp. Sau khi tìm được Triều Thắng Hải, gã không còn ý định treo tấm bảng này nữa.

Sau khi đẩy cửa bước vào, sau lưng gã đột nhiên vang lên tiếng hỏi: “Bằng hữu, trạch viện này thuê bao nhiêu tiền một ngày?”

Lục Thánh Trung quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông dáng người gầy gò mặc áo đen đang đứng bên đường, liền đáp lại: “Một trăm kim tệ một ngày.”

Trên thực tế, khi gã thuê, chủ trạch viện chỉ đòi mười kim tệ một ngày.

Mười kim tệ một ngày đã là giá trên trời, nhưng bình thường thành Vạn Tượng rất vắng vẻ, chỉ khi nào hội Linh thú diễn ra mới tập trung rất nhiều người. Mỗi một kỳ hội Linh thú, bách tính thành Vạn Tượng sẽ có cơ hội phát tài. Nhà ai có điều kiện đều không muốn bỏ lỡ.

Đương nhiên, mấy trạch viện bình thường cũng không quá mười kim tệ một ngày. Nhưng trạch viện này tọa lạc tại một vị trí rất yên tĩnh, mặc dù không lớn nhưng hoàn cảnh xem như không tệ, vì thế mới cho thuê với giá cao như vậy.

Gã không định đầu cơ trục lợi kiếm giá chênh lệch vào lúc này. Nguyên nhân gã cho thuê trạch viện này cũng rất đơn giản. Người đồng ý bỏ ra một trăm kim tệ một ngày để thuê không phải hạng người đơn giản, nhất định sẽ có được thực lực mang đến phiền phức cho Ngưu Hữu Đạo.

Chạy khắp nơi tìm kiếm mục tiêu, rồi chủ động tới cửa tiết lộ tin tức rất nguy hiểm, dễ dàng khiến người ta hoài nghi. Thân là chủ nhà cho thuê, trong lúc vô tình tiết lộ tin tức thì đơn giản và ổn thỏa hơn nhiều.

Về phần cho thuê lại nhà có thể khiến cho chủ nhà cũ vui hay không vui, chuyện này cũng không cần thiết phải lo lắng. Ta muốn xử lý như thế nào là chuyện của ta, ta cũng chẳng chiếm trạch viện, cũng không phá hư trạch viện của ngươi, lại chẳng mang nó đi đâu, cho nên ta không tính là phạm sai lầm.

Điều lo lắng duy nhất chỉ là có cho thuê được ra ngoài hay không.

“Được!” Người đàn ông áo đen gật đầu: “Một trăm thì một trăm!”

Nghe xong, Lục Thánh Trung chấn kinh quay lại, chăm chú quan sát đối phương một chút. Gã chỉ nói đại mà thôi, không nghĩ đến có người có tiền thuê lại như thế.

Gã không ngại gây thêm phiền phức cho Ngưu Hữu Đạo.

Lục Thánh Trung đứng bên trong cửa, đưa tay ra hiệu mời vào.

Người đàn ông áo đen vỗ tay, trong bóng tối đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa. Một người mặc đồ trắng chạy đến.

Thời gian dần trôi, màu trắng càng lúc càng rõ ràng, là một cô gái mặc áo trắng như tuyết, gương mặt được che bởi một chiếc khăn lụa trắng, nhìn cơ thể và hình dáng khá quyến rũ, xem ra nhan sắc không tệ. Sau lưng cô gái còn có bốn con ngựa, một con ngựa trống không và ba con ngựa có người cưỡi, toàn thân đều mặc áo đen giống như người trước mắt.

Bốn con ngựa đậu trước cổng. Ánh đèn lồng trước cửa chiếu xuống gương mặt che nửa của cô gái, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo quan sát trạch viện một chút, sau đó cùng với những người kia tung mình nhảy xuống ngựa.

Lục Thánh Trung dẫn đám người này vào bên trong, đầu tiên là dẫn bọn họ đi quan sát hoàn cảnh trạch viện một chút.

Mấy con Nguyệt Điệp được thả ra. Xem xong, cô gái mặc áo trắng nhàn nhạt hỏi: “Không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?”

Lục Thánh Trung trả lời: “Chu Giang!”

Gã trả lời là tên của chủ cho thuê nhà, cũng không báo tên thật của mình.

Sau khi đi vòng trạch viện một vòng, cô gái mặc áo trắng cũng không có ý kiến. Thuộc hạ của nàng ta đại diện nàng đứng ra làm hợp đồng thuê nhà, chuẩn bị trả tiền giao nhận ngay tại chỗ.

Nhìn thấy hợp đồng mà người áo đen đã làm xong, Lục Thánh Trung vừa cười vừa hỏi một câu: “Ta nhìn các vị chắc là đến thành Vạn Tượng để phát tài phải không?”

Người đàn ông gầy gò dẫn đầu hỏi: “Tại sao ngươi biết?”

Lục Thánh Trung cười ha hả: “Khách từ bên ngoài đến đây bán kỳ cầm dị thú cho Vạn Thú môn là chuyện rất bình thường. Rất nhiều người dựa vào công việc này mà phát tài. Vừa nãy ta còn nghe được một câu chuyện rất thú vị, nói phòng chữ Đinh lầu hai khách sạn Thiên Vận trong thành có một con gấu yêu.”

“Chuyện thú vị?” Người đàn ông gầy gò hỏi: “Gấu yêu thì có liên quan gì đến chuyện thú vị?”

Lục Thánh Trung đáp: “Nghe nói đó không phải gấu yêu bình thường, là gấu Kim Vương trong Dị Lục Thú. Người ta nói nó là do lừa gạt mà có. Con gấu yêu đó thật đáng thương, bị người ta lừa gạt cũng không biết. Chỉ sợ đám người kia không phải khách quý chân chính. Nếu không, bọn họ đã được Vạn Thú môn mời đến biệt viện trong núi rồi, sao có thể ở thành Vạn Tượng được, lại càng không thuê một khách sạn bình thường. Thử hỏi ngay cả ta mà còn biết tin tức này, khó tránh khỏi không có người nghĩ cách nhúng tay vào. Dù sao, bán cho Vạn Thú môn ít nhất cũng kiếm được trăm vạn kim tệ! Có cơ hội phát tài như thế, người ta động tâm cũng là chuyện bình thường!”

Gã ám chỉ, Ngưu Hữu Đạo không có thực lực gì, có thể yên tâm mà đoạt.

Người đàn ông gầy gò nhìn cô gái mặc áo trắng, thấy nàng ta cũng đang chăm chú lắng nghe, liền hỏi: “Trên địa bàn của Vạn Thú môn, còn có thể có ai đoạt qua Vạn Thú môn chứ?”

Lục Thánh Trung khoát tay: “Vạn Thú môn chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện đen ăn đen chứ? Nếu làm như vậy, một khi thanh danh bị bêu xấu, về sau ai dám đem kỳ cầm dị thú đến cửa nữa?”

Hợp đồng đã được làm xong, Lục Thánh Trung nhìn qua một lần, xác nhận không sai, liền thu tiền thuê nhà. Hai bên ký hợp đồng, xem như mọi chuyện đã xong.

Sau khi làm ra vẻ chủ nhà, bàn giao lại những thứ cần chú ý, mời các vị khách nghỉ ngơi sớm một chút, Lục Thánh Trung liền cáo từ.

Gã đi lần này cũng không có ý định quay lại, tiền đặt cọc đã trả cho chủ thuê nhà cũng chẳng thèm lấy luôn.

Người đàn ông gầy gò tiễn Lục Thánh Trung ra cửa, sau đó đóng cửa quay lại, thấy cô gái áo trắng đứng ngắm trăng sáng dưới mái hiên, liền chắp tay nói: “Sơn chủ, hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.