Đạo Quân

Chương 692: Yêu Khí Dị Chủng



Tiếp đó, ngươi tới ta đi, ngươi ra quyền, ta ra chưởng, dáng vẻ hai người đánh tới đánh lui rất ăn ý.

Cũng không thể nói là ăn ý gì, Ngưu Hữu Đạo không thể không theo tiết tấu của đối phương cùng người ta vui đùa.

Càng đùa càng kinh ngạc, lần này thật sự nhìn rõ ràng, mồi lần chịu một chưởng của hắn, hoa văn tràn đầy vị tà mị trên mặt của Thánh La Sát càng có dấu hiệu nhợt nhạt thu nhỏ.

Viên Cương bị chấn động đến mơ mơ màng màng, toàn thân muốn nứt cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại, hai chân vẫn còn run rẩy, dường như không cách nào chống cơ thể lên. Sau khi th ở dốc đâm đao, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh ầm ầm không dứt, không nhìn thì thôi đi, nhìn một cái, im lặng, tình huống gì đây?

Chỉ thấy Thánh La Sát một quyền lại một quyền đánh về phía Ngưu Hữu Đạo, mà Ngưu Hữu Đạo nghênh chưởng tiếp một quyền rồi lại một quyền, hai người đứng đó không nhúc nhích, vẫn luôn cứng đối cứng mà đánh nhau.

Một màn này thật sự làm cho Viên Cương kinh động, thực lực của Đạo gia cường hãn như thế, mà lại cùng Thánh La Sát thế lực ngang nhau lấy cứng đối cứng như vậy?

Những ngẫm nghĩ lại không đúng,hắn ta bình thường tập luyện cùng Ngưu Hữu Đạo, thực lực của Ngưu Hữu Đạo hắn ta ít nhiều cũng biết chút ít, cùng với thực lực của Thánh La Sát hoàn toàn không cùng một cấp độ, nói là khác nhau một trời một vực cũng không quá chút nào, làm sao có thể cứng chọi với cứng như vậy?

Bời vì tầm nhìn, nhìn không rõ cho lắm, bước ra một bước, muốn đến gần nhìn rõ ràng xem Đạo gia và Thánh La Sát rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống, đâm đao chống đỡ lấy cơ thể mới không ngã.

Một cơn đau kịch liệt truyền đến, cảm giác như mỗi một bộ phận trong cơ thể đều bị xé rách, nửa bước cũng khó dời đi, uy lực của một kích đó quá mạnh rồi.

Hắn ta rất may mắn, giống như Đạo gia nói, đầu óc Thánh La Sát hình như có chút mơ hồ.

Động thủ không có chút cân nhắc nào, dường như có chút ngẫu nhiên, có chút dựa vào phản ứng theo bản năng, chỉ là dùng cánh mềm dai cho hắn một kích, nếu như mà dùng trong quyền đánh một cái, sức chống đỡ cơ thể máu thịt hiện tại e là cũng phải lập tức mất mạng.

Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn hai người đánh nhau, mặc kệ Đạo gia làm sao có thể cứng đối cứng với Thánh La Sát, hắn ta hiện tại có chút hối hận vì hành động lỗ m ãng của bản thân, thì ra Đạo gia thật sự có biện pháp ứng đối, hành vi lỗ m ãng của bản thân không những hại bản thân, mà còn liên luỵ đến người khác.

Quay đầu nhìn lại, cũng không biết Quản Phương Nghi như thế nào rồi, Viên Phương chạy đến bõng cũng không thấy.

Toàn thân đau đớn đến muốn nứt ra, chân cẳng như nhũn ra, hắn ta cũng không cách nào đi tìm, càng không cách nào đi giúp Ngưu Hữu Đạo.

Cơ thể dựa lên trên cây đao đâm dưới đất, hắn ta từ từ điều chỉnh tiết tấu hơi thở, phần bụng dần dần có vật thể bán cầu chuyển động, giữa mũi miệng xuất hiện sương đỏ hô hấp tuần hoàn, tiếng hô hấp như ống bễ vù vù.

Hai người đánh nhau vẫn còn đang tiếp tục, hai người đánh đi đánh lại, ngươi đâm một quyền, ta đập một quyền, quả thực là phối hợp ăn ý.

Đánh mãi đánh mãi, Ngưu Hữu Đạo phát hiện trên mặt Thánh La Sát ngấn lệ, có giọt nước mắt theo gò má lăn xuống.

Tay kia của Thánh La Sát, nhẹ nhàng quét một giọt nước mắt ở trên đầu ngón tay bén nhọn, ngân huy chiếu rọi xuống, óng ánh long lanh.

Tầm nhìn từ đầu ngón tay nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, lầm bầm hỏi một tiếng: "Vì sao ta lại rơi lệ, trong lòng ta vì sao lại khó chịu?"

Ngưu Hữu Đạo sao biết được, hắn còn muốn hỏi nàng ta, hai chúng ta đây là đang làm gì vậy?

Đối phương cố tình một quyền rồi lại một quyền, một chưởng rồi lại một chưởng của mình dường như cẩn thận phụng bồi hầu hạ đại gia, ngươi chơi đùa vui vẻ là được.

Chỉ là, Ngưu Hữu Đạo rất muốn hỏi một câu, ngươi chơi đủ hay chưa? Cứ như vậy tiếp tục chơi, pháp lực tiêu hao của ta chịu không nổi a! Tới lúc đó không bị đánh chết e là cũng mệt chết dưới chân ngươi, ta chết có oan hay không?

Ầm! Ngưu Hữu Đạo lại vung chưởng tiếp một quyền của nàng, kình phong tràn ra, thổi đi giọt nước mắt trên ngón tay.

Ngưu Hữu Đạo ôn nhu ấn bàn tay trên quyền một cái, năm ngón tay khoác lên trên năm ngón tay của đối phương, thử nắm lấy nắm đấm của đối phương.

Thánh La Sát hơi rút nắm đấm sửng sốt một chút, cảm thấy đối phương không có ác ý, cánh tay liền lơ lửng, không rút nắm đấm lại, mặc cho đối phương nắm lấy, nhìn chằm chằm đối phương.

Thấy tâm tình đối phương coi như ổn định, Ngưu Hữu Đạo thi pháp thuận theo nắm đấm của đối phương sang bên đó, điều tra tình trạng trong cơ thể của đối phương.

Không tra không biết được, tra rồi có chút ngoài ý muốn.

Con yêu này với con yêu ở thế giới bên ngoài dường như không giống nhau, chí ít khác với Viên Phương mà hắn từng điều tra, yêu khí của Viên Phương có thể tự mình khống chế, mà trong cơ thể Thánh La Sát dường như tràn ngập yêu khí không chịu sự khống chế của bản thân.

Loại yêu khí này dường như khác với yêu khí thông thường.

Ngưu Hữu Đạo có thể cảm nhận được, trong cơ thể Thánh La Sát có chứa đựng yêu khí bình thường, mà những yêu khí dị chủng kia dường như lại là từ những yêu khí bình thường kia không ngừng dị hoá ra,

Yêu khí bình thường chứa đựng trong thân thể, yêu khí dị hoá ra lại lưu chuyển ở trong kinh mạch và khí hải có cấu tạo khác với con người của Thánh La Sát.

Điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, Càn Khôn Chưởng Lực mà bản thân đánh vào trong cơ thể đối phương đang tiêu hao yêu khí không chịu không chế trong cơ thể đổi phương, lực đạo nóng lạnh, dưới sự dung hoà của Âm Dương Chi Lực, dường như có thể đạt được mục đích tiêu hao yêu khí dị chủng kia.

Không sai, Ngưu Hữu Đạo xác định rồi, đích thực là đang tiêu hao yêu khí dị chủng.

Yêu khí dị chủng cũng đang triệt tiêu Càn Khôn Chưởng Lực của hắn, không bao lâu sau liền tiêu hao hết Càn Khôn Chưởng Lực

Hắn nhìn Thánh La Sát, Thánh La Sát cũng đang nhìn hắn, thời khắc này ánh mắt của hai người va nhau một chút, dừng đều cùng lúc cảm nhận được Càn Khôn Chưởng Lực kiệt quệ.

Ngưu Hữu Đạo cuối cùng hiểu được vì sao đối phương lại cùng hắn đánh qua đánh lại không ngừng, hình như là cần chưởng lực của hắn giúp đỡ hoá giải yêu khí dị chủng trong cơ thể nàng ta, chỉ là đối phương dường như lại không biết nên bày tỏ như thế nào.

Sau khi trong lòng hơi có phán đoán, Ngưu Hữu Đạo lập tức vận hành Càn Khôn Quyết, thi pháp đem Âm Dương Chi Lực đưa vào trong cơ thể của đối phương, tiêu hao yêu khí không chịu khống chế kia.

Ánh mắt Thánh La Sát vụt sáng một chút, không có phản kháng.

Ngưu Hữu Đạo cũng yên tâm rồi, bắt đầu buông lỏng tay chân khống chế pháp lực luyện hoá yêu khí trong cơ thể nàng ta.

Như thế, tốc độ tiêu hao dị hoá yêu khí đương nhiên không phải thứ mà chưởng lực ngắn ngủi có thể so sánh, nhanh chóng tiêu hao.

Không bao lâu sau, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lộ ra kinh ngạc, phát hiện tóc bạch kim như dòng nước thuỷ ngân chảy kia của Thánh La Sát đang dần dần trở nên xám xịt, hai cái lỗ tai nhọn ở hai bên đầu đang dần dần co lại, ngân văn tà mị trên mặt đang dần dần biến mất.

Thuận theo sự tiêu hao của yêu khí dị chủng, ngân văn trên mặt Thánh La Sát không những biến mất toàn bộ, vuốt chân còn có vuốt tay sắc bén cũng đang dần dần rút lại.

Từng bước, xương cứng trên trán và trên sống mũi đang co lại, xương cứng ngân giáo móc ở bên ngoài thân thể cũng đang co vào.

Tóc biến đen rồi, một mái tóc dài đen nhánh mỹ lệ....

Viên Cương dùng đao chống đỡ cơ thể không biết từ lúc nào đã đứng thẳng người, bán cầu chuyển động ở vùng bụng dần dần biến mất, sương đỏ hô hấp ở miệng mũi cũng bị hắn ta một ngụm hút hết.

Viên Cương bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai mắt lần nữa trở nên sáng ngời có thần, thân thể hơi nhúc nhích, gân cốt toàn thân ba ba nổ vang.

Thấy Ngưu Hữu Đạo cầm cự với Thánh La Sát, cánh tay Viên Cương bao quát, một tay rút đao, thân thể khoẻ mạnh, hoành đao trên tay, một bước phi nước đại, phóng đi như báo săn, muốn giúp Ngưu Hữu Đạo chút sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.