Viên Phương vẫn không hiểu, chỉ ngờ ngờ được phần nào, nhưng vẫn gật đầu liên tục, nếu không nhất định sẽ bị đánh.
Ngưu Hữu Đạo quay sang hỏi Quản Phương Nghi: “Ngươi giữ lại thứ kia có tác dụng gì?”
Quản Phương Nghi đáp: “Làm sao mà vô dụng chứ? Không phải Vân Cơ đã nói bảo vật kia có thể giúp phi cầm tẩu thú.”
“Ngươi biết khống chế thế nào sao?”
“Ta bán lấy tiền được không?”
“Ngươi dám lấy ra bán không? Rồi sẽ giải thích thế nào với Vạn Thú Môn?”
“Vân Cơ cũng đã nói, Vạn Thú Môn là dựa vào thứ này lập nghiệp. Ta giữ lại từ từ nghiên cứu không được sao?”
“Nghiên cứu cái gì? Đoạt mối làm ăn với Vạn Thú Môn à? Vạn Thú Môn sẽ tha cho ngươi sao? Muốn tự tìm phiền phức à? Hồng Nương, đồ trong tay mình chưa chắc đã là của mình.”
“Chẳng lẽ Vân Cơ không hiểu đạo lý ấy? Nhất định bảo vật này còn có diệu dụng khác, chắc chắn Vân Cơ không nói thật.”
“Diệu dụng thế nào ngươi có biết không? Bà ta là từ Vạn Thú Môn ra, bà ta biết, vậy thì giao cho người biết nó dùng đi. Hồng Nương, tinh lực của ngươi có hạn, không thể ôm hết tất cả mọi việc được. Giao cho bà ta có gì là không tốt?”
“Không được! Bà ta đã có được rồi lại làm mất, có nghĩa là người vật vô duyên, không thuộc về nhau. Ta nhặt được là do ta may mắn, thứ đó có duyên với ta, thuộc về ta. Ngài dựa vào cái gì mà đưa đồ của ta cho bà ta?”
“May mắn? Ta không phủ nhận may mắn có tồn tại, nhưng lấy đâu ra nhiều may mắn như thế? Ta chưa từng tin vào may mắn, rốt cuộc thứ này vẫn có nhân cố con người ảnh hưởng. Đường đi có ngàn vạn lối rẽ, ngươi không rẽ lối ấy, vĩnh viễn sẽ không gặp được may mắn ở lối ấy, có gặp cũng không biết, nó cũng không thuộc về ngươi. Hồng Nương, có bỏ mới có được. Hôm nay ngươi gieo xuống một hạt giống may mắn, ngày khác mới có thể thu hoạch được quả may mắn. Đưa đồ này cho bà ta chưa chắc đã là chuyện xấu. Lăn lộn mưa gió giang hồ, đức dày chở tài, có bao dung mới có thể vĩ đại, biết cho đường đi mới rộng, mới có cơ hội gặp nhiều may mắn hơn. Nghĩ thoáng chút đi!”
Quản Phương Nghi hơi dao động rồi nhưng ngoài miệng vẫn không chịu phục. “Bớt nói đạo lý với ta đi. Ta chỉ biết một lý lẽ, đồ của ta, dựa vào cái gì mà ngài đem đi tặng người ta?”
“Không phải ngươi đã đồng ý sao? Ngươi không cho ta, làm sao ta tặng người khác được?”
“Ngài…”
“Được rồi được rồi, đều là lỗi của ta. Sau này ta đền cho ngươi, được không?”
“Đền cái gì? Nói rõ giá trị ra xem có đáng không?”
“Giờ làm sao nói rõ được. Để nói sau đi, trước hết làm việc chính đã. Đi về trước đi.”
“Vương bát đản đáng giết ngàn đao..”
Khi nhóm người quay lại khách sạn Thiên Vận ở thành Vạn Tượng, vừa lúc gặp Hầu Kình Thiên chạy tới.
Ngay ngoài cửa khách sạn, Hầu Kình Thiên nhỏ giọng thông báo: “Sơn chủ dặn ta tới gặp Đạo gia. Lời Đạo gia là lời ngài ấy, dặn chúng ta phải nghe lệnh Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Sơn chủ đâu?”
“Sơn chủ đi rồi. Đi đâu không dặn.”
“Các ngươi có mấy người?”
“Bốn người. Ba người còn lại đang theo dõi người kia.”
“Được. Ta biết rồi. Các ngươi để lại địa chỉ đi, sau này ta sẽ cho người liên hệ với các ngươi.” Ngưu Hữu Đạo chỉ sang Viên Cương, để cho Viên Cương làm việc với Hầu Kình Thiên rồi dẫn những người khác quay về phòng.
Trong khách sạn, không có Trần Bá, cũng không có Hứa Lão Lục. Hắn tìm lão Thập Tam hỏi mới biết Trần Bá đã chạy đi thông báo cho bên này, đưa người của Thượng Thanh Tông đến Vạn THú Môn đòi người. Hứa Lão Lục quay về hỏi Trần Bá đi đâu rồi cũng tới Vạn Thú Môn.
Ngưu Hữu Đạo cám ơn rồi rời khách sạn, tiến thẳng đến Vạn Thú Môn.
Vừa ra khỏi cửa, hắn gặp Trần Ba và Hứa Lão Lục về.
Mấy người gặp nhau ở ngoài thành, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tình hình thế nào?”
Trần Bá đáp: “Khuya ngày hôm trước, Nguỵ Đa đã quay về Thượng Thanh Tông bẩm báo. Đường Tố Tố vội vàng triệu tập tất Xem ảnh 1 cả đệ tử Thượng Thanh Tông đến Vạn Thú Môn đòi người. Vạn Thú Môn thế lớn, Đường Tố Tố còn không vào được cả cửa lớn. Vạn Thú Môn cũng không thừa nhận mình đã bắt cọc chưởng môn Thượng Thanh Tông nên không chịu nói chuyện.”
Ngưu Hữu Đạo bắt đầu lo lắng. Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra, nếu Triều Kính làm bậy với Đường Nghi, Vạn Thú Môn càng không thể thừa nhận chuyện này. Đường Tố Tố mạo muội tới tìm như vậy sẽ chỉ khiến cho Triều Kính giết người diệt khẩu.
Trần Bá lại nói: “Sáng hôm qua Vạn Thú Môn lại đổi giọng, nói rằng đã tra rõ, đúng là có bắt người. Nói là chỉ muốn hỏi thăm một chút, không có việc gì sẽ thả người. Có điều trước mắt Vạn Thú Môn còn chưa chịu thả người. Đường Tố Tố dẫn người canh giữ trước cổng Vạn Thú Môn chờ.
Ngưu Hữu Đạo thở ra một hơi, trầm ngâm một lát, nhìn Trần Bá như có như không, chậm rãi đưa tay ra hiệu: “Quay về đi, không có việc của chúng ta.”
Viên Cương kéo tay Ngưu Hữu Đạo, nghiêm trọng nói: “Đạo gia! Triều Kính kia không phải người tốt.”
Hắn ta muốn Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút. Không thể để Đường Nghi phải chịu chuyện này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Đường Nghi sẽ không sao đâu, có việc gì xảy ra Vạn Thú M ôn sẽ không đổi giọng mà sẽ giết người diệt khẩu. Đã thừa nhận đang giữ người trong tay, Triều Kính cũng không dám làm loạn. Cứ để Thượng Thanh Tông đi chịu khổ đi, chúng ta xem tình hình một chút rồi nói, không vội nhúng tay. Trần Bá, ngươi tiếp tục theo dõi đi.”
“Được!” Trần Bá lĩnh mệnh rời đi.
Quản Phương Nghi vẫn hờn dỗi với Ngưu Hữu Đạo cũng không nhịn được mà thì thầm hỏi hắn: “Ngài có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo chằm chằm nhìn theo bóng Trần Bá đi xa dần, từ tốn đáp: “Hẳn là Triều Kính đang phải chịu áp lực gì đó, nếu không, tiểu nhân sẽ không đổi giọng như vậy. Hẳn là có người ra tay.”
Nghe hắn nói vậy, Quản Phương Nghi ngẫm lại cũng đúng. Còn chiêu bài Vạn Thú Môn trong giới tu hành đấy, thường thì nếu không phải chịu áp lực gì, chắc chắn họ sẽ không đổi lời.
Nàng nhìn Trần Bá đi xa xa, đã nhận ra Ngưu Hữu Đạo có ý gì.
Mấy trăm đệ tử Thượng Thanh Tông đang tập trung bên ngoài cửa núi Vạn Thú Môn, Đường Tố Tố đứng đầu đội ngũ có vẻ bi phẫn.
Nhưng bi phẫn thì làm được gì? Ngoài cửa nhà người ta chỉ có hai đệ tử trông cửa để truyền lời, chẳng có thêm một ai. Thượng Thanh Tông có nhiều người cũng không dám đi quá một bước. Người ta đang bắt chưởng môn Thượng Thanh Tông đó!
Có thể hình dung được Đường Tố Tố bi phẫn thế nào. Nhớ lại năm xưa, Thượng Thanh Tông cũng có chỗ đứng ở Phiêu Miễu Các, có địa vị ngang với Vạn Thú Môn. Bây giờ lại rơi tới tình cảnh thế này, ngẫm lại thật thê lương.
Cả đám đệ tử Thượng Thanh Tông chết lặng. Trước mặt Vạn Thú Môn, ngay cả dũng khí phẫn nộ họ cũng không có. Thậm chí, trước khi đến, không ít người còn lo sợ chọc giận Vạn Thú Môn sẽ gây ra chuyện gì không thể gánh vác nổi.
Mặt trời dần dần nghiêng, một đoàn người đi tới cuối đường núi.
Có người kêu lên: “Trưởng lão, mấy người chưởng môn ra kìa!”
Từng người nhìn vào trong sơn môn thăm dò.
Mấy người Đường Nghi đi ra, không thiếu một ai, được đệ tử Vạn Thú Môn đưa ra.
Nhóm người đi ra, các đệ tử Vạn Thú Môn đưa ra cùng chắp tay cười nói: “Đường chưởng môn, chỉ là hiểu lầm. Thực có lỗi. Đây là chút áy náy của chưởng môn bản phái.” Y lấy ra một xấp kim phiếu, chừng một trăm vạn kim tệ, xem như nhận lỗi.
Với Thượng Thanh Tông, số tiền kia không ít, nhưng Đường Nghi chỉ lạnh lùng liếc mắt, hừ lạnh: “Không cần!”
Dù nghèo cũng không thể vừa nghèo vừa không có cốt khí. Nàng quay đầu vẫy tay, dẫn cả đám đệ tử Thượng Thanh Tông xuống núi.
Tô Phá cùng La Nguyên Công căng mặt. Lần này thực sự là mất mặt lắm rồi.
“Vậy không tiễn”. Đệ tử Vạn Thú Môn đưa ra vui tươi hớn hở, nhìn xấp kim phiếu trong tay, cười nhạo, cực kỳ khinh thường sự cao ngạo trong sạch kia, cũng xoay người lại phục mệnh.
Đi xa một chút, Đường Tố Tố quan sát Đường Nghi từ trên xuống dưới, hỏi: “Vạn Thú Môn có làm gì chưởng môn không?”
“Không sao. Bọn họ chỉ giam giữ chúng ta hỏi mấy chuyện thôi.”