Đường Nghi: “Việc này dừng lại thôi, đừng nói nữa!” Chuyện này phải dừng lại. Còn bàn nữa, da mặt nàng mỏng, chịu không nổi.
Đường Tố Tố đau khổ nói: “Ta biết nói chuyện này ra sẽ khiến ngài khó xử, nhưng việc này không thể coi thường. Nói nhỏ, thì là nhục nhã hắn. Nói lớn, thì có liên quan đến tiền đồ cả Thượng Thanh Tông. Lúc đầu ta không cho ngài đến, nhưng ngài nhất định phải rời Bắc Châu chạy tới. Giờ thì tốt rồi, Thượng Thanh Tông không còn đường lui nữa, ta cũng không cần mặt mũi mà quỳ xuống rồi, ngài lại vẫn ngại mặt mũi của mình. Theo ta thấy, việc này, chưởng môn phải tự chứng minh mình trong sạch.”
Đường Nghi xấu hổ nói: “Chuyện này, nếu hắn không tin, ta biết chứng minh làm sao? Chẳng lẽ muốn ta phải tự đến hầu ngủ?”
La Nguyên Công và Tô Phá nhìn nhau, đều xấu hổ. Loại chuyện này, cũng chỉ có Đường Tố Tố là nói được, hai người bọn họ là nam nhân, không tiện xen vào.
Đường Tố Tố rủ mắt nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Muốn ta nói thì, chưởng môn chỉ cần bỏ mặt mũi tự tìm đến, chưa chắc đã không hay. Lại nói, vốn là phu thê, đây là chuyện đương nhiên, không ai nói được gì. Thực ra, có quan hệ phu thê rồi có lẽ là chuyện tốt.”
“Ta không thể làm như vậy…”
Đường Nghi mới nói được một nửa, có tiếng đập cửa vọng vào.
Được bên trong cho phép, một đệ tử bên ngoài đi vào chào, rồi bẩm báo: “Chưởng môn, đệ tử vẫn theo dõi sách sạn Thiên Vận có truyền tin đến, nói rằng thấy Đồ Hán tới đó, rồi cùng Ngưu Hữu Đạo rời đi, còn có cả nữ nhân vẫn kéo quần áo hắn nữa.”
Mấy người đang ngồi nhìn nhau. Đường Tố Tố nhìn Tô Phá: “Đồ Hán này có ý gì?”
Tô Phá hơi giật mình nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Là như vậy, năm xưa khi Ngưu Hữu Đạo còn bị giam, cơ bản là chỉ có một mình Đồ Hán ở đó, hai người cũng có chút giao tình. Ta dặn Đồ Hán đi tìm Ngưu Hữu Đạo năn nỉ một chút. Không sao đâu, không cần ngạc nhiên, cũng không cần đi quấy nhiễu.”
La Nguyên Công hỏi: “Có tác dụng không?”
Tô Phá đáp: “Thử một chút cũng không sao.”
…
Bóng đêm thanh lãnh, Đồ Hán dẫn Ngưu Hữu Đạo tới chỗ hẹn, nhưng không thấy Triệu Hùng Ca đâu, chỉ còn con phi cầm kia.
Con phi cầm đứng trên tảng đá lớn quay sang nhìn bọn họ chằm chằm, dưới ánh trăng, hai mắt nó sáng ngời.
“Người đâu?” Ngưu Hữu Đạo hỏi, quay phắt đầu lại.
Một bóng người bay vút tới, một hán tử bẩn thỉu đáp xuống, lưng đeo hồ lô rượu, tay cầm một con lợn rừng chết, ném ra một góc cách đó không xa.
Phi cầm kêu lên một tiếng, bay lên, nhảy xuống, dẫm hai chân lên con lợn rừng kia, cúi đầu xuống mổ mổ tan nát xác con lợn, máu tươi vẫn còn chảy, hẳn là mới chết không lâu. Nhìn cảnh này, Ngân Nhi vô thức trốn sau lưng Ngưu Hữu Đạo.
“Ngươi là Triệu Hùng Ca?” Ngưu Hữu Đạo hỏi, nhìn người kia thật kỹ.
“Không giống sao?” Triệu Hùng Ca cười cười, chăm chú nhìn Ngân Nhi: “Thế mà còn mang theo người tới gặp ta. Ai thế?”
Vấn đề này thực khó trả lơi. Ngưu Hữu Đạo bỏ qua: “Haizz, kệ nàng ta đi.”
Triệu Hùng Ca không cười, nhìn chằm chằm Ngân Nhi, lặp lại: “Ta muốn ngươi tránh đi!”
“Không!” Ngân Nhi rất kiên quyết.
Triệu Hùng Ca không nói không rằng, phất ống tay áo một cái, một cỗ cương phong ập tới
Ngưu Hữu Đạo giật nảy mình, hai tay đẩy ra, vận càn khôn đại na di, cương phong hoá thành kình phong, lực đạo cực mạnh triệt tiêu không còn.
Triệu Hùng Ca quái dị nhận xét: “Quả nhiên có chút năng lực, khó trách ngươi dám phách lối. Ta cũng phải cân nhắc phân lượng của ngươi.”
“Tiền bối!” Ngưu Hữu Đạo vội vàng ngăn lại. Hắn cũng là muốn tốt cho Triệu Hùng Ca thôi, nếu chọc giận Yêu Vương này, chỉ sợ y không chịu nổi.
Nhưng Triệu Hùng Ca không để tâm, run tay áo, chọc ra một ngón tay, một đạo cương ảnh như trường thương phóng đến.
Ngưu Hữu Đạo vội lách mình tránh đi. Nếu đối phương đã muốn tìm phiền phức, hắn cũng chẳng hơi đâu mà quản, biết đâu có thể nhân cơ hội này thoát được Yêu Vương.
Ầm một tiếng, Ngân Nhi vuột tay, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay xuống dưới núi.
Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn, trợn mắt há mồm, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Triệu Hùng Ca cũng ngẩn ngơ, không ngờ Ngưu Hữu Đạo sẽ mặc kệ sự sống chết của nữ nhân này, càng không ngờ nàng ta lại không biết hoàn thủ.
Y loé lên, đuổi kịp bóng người bị đánh bay kia, đỡ lấy nàng ta, đưa nàng lên núi, vội vàng xem xét thương thế.
Ngưu Hữu Đạo cũng vội bu lại, thấy Ngân Nhi đã ngất đi.
Thực sự hắn choáng váng mà. Thật hay giả đây? Yêu Vương này lại không chịu nổi một đòn, nói đùa sao?
“A… là yêu tu. A? Thế mà không có pháp lực… May mà khả năng chịu đòn của nhục thân cũng không tệ.” Triệu Hùng Ca lẩm bẩm, vội lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Ngân Nhi, thi pháp giúp nàng nuốt xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Tiểu tử ngươi không biết xấu hổ à? Ngươi có còn là nam nhân không? Chỉ biết chạy trốn cho mình, để lại một nữ tử yếu đuối nhận lấy cái chết?”
“Nàng ta là nữ tử yếu đuối?” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào Ngân Nhi hú lên quái dị như gặp phải nỗi oan lớn tày trời.
“Nàng không phải, chẳng lẽ là ngươi sao? Ngươi có thù với nàng cũng không cần phải mượn tay ta! Ta không giết người vô danh không oán không cừu!”
“…” Ngưu Hữu Đạo không còn gì để nói, không tranh cãi với Triệu Hùng Ca, cũng không muốn để lộ ra thân phận thực sự của Ngân Nhi.
Tóm lại, chính hắn cũng không hiểu. Nếu không phải nữ nhân này vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải Yêu Vương bị người ta đánh tráo rồi không.
Triệu Hùng Ca đưa tay ra, để Đồ Hán tới chăm sóc người trong tay.
Đồ Hán đi tới, y rời tay, đứng lên hỏi:”Nữ nhân này là ai mà cứ bám lấy ngươi? Tiểu tử ngươi rất gian trá, có phải muốn dẫn phiền phức nào tới cho ta không đấy?”
Vừa rồi, Ngân Nhi không kịp tránh đã bị y đánh ngất.
Ngưu Hữu Đạo muốn nói lại thôi, cuối cùng đành khoát tay:”Việc này nói với ngươi cũng không rõ ràng. Ngươi không nên hỏi. Nói chuyện chính đi. Gọi ta tới làm gì?”
Ý của hắn tức là Triệu Hùng Ca cố tình chạy đến đây không phải để quan tâm chuyện khác. Triệu Hùng Ca hỏi lại: "Sao hả? Trong lòng ngươi biết rõ, cần gì giả vờ hồ đồ?"
Ngưu Hữu Đạo: "Tự ngươi muốn làm thế, đừng nhất quyết đổ xuống đầu ta."
Triệu Hùng Ca: "Ngươi và ta đều xuất thân từ Thượng Thanh tông, dẫu sao cũng không bỏ được, cần gì lừa mình dối người chứ?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đó là do ngươi không thể, ta sớm đã bỏ xuống rồi."
Triệu Hùng Ca đột nhiên ra tay, đoạt lấy kiếm từ tay Ngưu Hữu Đạo. Nửa thanh kiếm được rút, phát ra tiếng "keng". Dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy rõ bốn chữ "Bích Huyết Đan Tâm"(1). Triệu Hùng Ca trả kiếm vào bao, ném ngược lại cho Ngưu Hữu Đạo: "Kiếm của Đông Quách Hạo Nhiên. Nếu ngươi thật sự bỏ xuống thì tại sao thanh kiếm này bầu bạn với ngươi lâu như vậy?"
[1] Bích Huyết Đan Tâm: Máu đổ vì chính nghĩa - lòng trung thành sắt son.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm xuống đất: "Ngươi đã nghĩ như vậy, ta còn có cách nào chứ?"
Triệu Hùng Ca: "Ta đến đây rồi, ngươi phải cho ta câu trả lời thỏa đáng, đồng thời cho Thượng Thanh tông một lời giải thích, bằng không sẽ chẳng qua được cửa ải ta đâu."
"Ngươi uy hiếp ta ư?"
"Không phải uy hiếp ngươi, mà là thanh lý môn hộ!"
"Ngươi đã sớm bị Thượng Thanh tông đuổi ra khỏi cửa, thanh lý môn hộ gì chứ?"
"Bênh vực kẻ yếu, không được sao?"
"Được! Đầu ngươi to thì ắt phải xoay cổ thật mạnh, đương nhiên được chứ! Ta chỉ thấy lạ là ngươi đã có lòng, sao không tự mình đứng ra? Dựa vào thực lực của ngươi, chẳng lẽ không dễ dàng hơn ta à? Sao phải ép ta làm trâu làm ngựa?"
"Bớt nói này nói nọ đi. Trong lòng ngươi hiểu rõ, thân phận của ta rất khó xử, có quan hệ mập mờ với Ma giáo. Năm đó ta đại khai sát giới, đắc tội nhiều người, ai nấy đều cho rằng ta là người của Ma giáo. Bời vì lo ngại thân phận Ma giáo của ta nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu ta ngang nhiên trở về Thượng Thanh tông thì chỉ khiến nơi đó rước lấy phiền toái thôi."