Đạo Quân

Chương 707: Bí Ẩn (2)



Quản Phương Nghi tỏ vẻ hoài nghi, rõ ràng có chỗ nghi ngờ.

Ngưu Hữu Đạo chuyển sang đề tài khác, hỏi: "Bên kia chuẩn bị xong chưa?"

Quản Phương Nghi: "Xong rồi, bất cứ lúc nào cũng ra tay được, bây giờ à?"

Ngưu Hữu Đạo: "Đêm khuya yên tĩnh, dễ khiến người ta chú ý, hắn ta sẽ không dễ dàng ra ngoài. Thành Vạn Tượng không phải nơi để ra tay, sáng mai đi."

Quản Phương Nghi vuốt cằm, lại hỏi: "Vì sao Triệu Hùng Ca đến gặp ngươi?"

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: "Còn vì cái gì nữa? Đơn giản là vì Thượng Thanh tông."

"Ngươi đồng ý rồi à?"

"Không có. Tạm thời gạt hắn."

Nói đến Triệu Hùng Ca, Quản Phương Nghi không khỏi nhắc tới một chuyện khác: "Giữa hắn và Trần bá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ngưu Hữu Đạo: "Hắn không nói rõ, ta nghe ra hàm ý trong lời hắn, hình như là tình nhân cũ nào đó phái người tới bảo vệ ngươi."

Quản Phương Nghi trợn to mắt: "Nói đàng hoàng đi."

Ngưu Hữu Đạo: "Không đùa đâu."

Quản Phương Nghi: "Tình nhân cũ của ta nhiều đến mức ngay cả ta cũng không nhớ rõ, hắn có nói là kẻ nào không?"

"Nhiều đến mức không đếm được à?" Ngưu Hữu Đạo hơi sửng sốt rồi dựng thẳng ngón tay cái với bà ta, ý khen bà ta trâu bò. Hắn lắc đầu: "Không nói, nhưng ta đoán là người Ma giáo, tự ngươi ngẫm lại xem tên nào có khả năng lớn nhất, ta cũng muốn biết là ai."

"Ma giáo?" Quản Phương Nghi trầm ngâm, cân nhắc suy tư rất lâu rồi nói với vẻ không hiểu: "Nếu bảo vậy thì đúng là khó đoán, sau khi Ma giáo bị trọng thương, phần lớn thành viên mang thân phận đều ẩn nấp, ai biết kẻ nào thuộc Ma giáo, kẻ nào không?"

Ngưu Hữu Đạo: "Có thể là kẻ qua lại với Triệu Hùng Ca, đồng thời khiến Triệu Hùng Ca không dám nói, ắt hẳn địa vị của kẻ đó ở Ma giáo không hề nhỏ. Ngươi tập trung vào mấy nhân vật cấp cao trong Ma giáo rồi suy nghĩ xem. Trần bá tìm được kẻ đó trước ngươi, quan hệ của kẻ đó với ngươi không hề nhỏ, ví dụ như quan hệ xảy ra giữa nam và nữ, ngươi ngẫm lại xem có hay không."

Quản Phương Nghi: "Đừng nói là ba mươi năm trước, cho dù là cấp cao thuộc Ma giáo hiện giờ, ta cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp kẻ nào, sao có thể liên tưởng đây?"

Viên Cương quay đầu nhìn sang một phía, chịu không nổi hai kẻ đem chuyện nam nữ ra nói một cách tùy ý, không xem ai ra gì kia.

Ngưu Hữu Đạo vuốt cằm, tò mò nói nhỏ: "Là ai nhỉ?"

"Ta nói rồi, đây là dự đoán của ngươi hay chính Triệu Hùng Ca chỉ rõ kẻ đó là người của Ma giáo?"

"Hắn chưa từng nói là người Ma giáo, chỉ nói Trần bá vốn là người Ma giáo, sau này rời khỏi Ma giáo..." Ngưu Hữu Đạo thuật lại sơ sơ lời nói của Triệu Hùng Ca.

Quản Phương Nghi nghe xong thì tỏ vẻ khinh thường, không tin ngay từ đầu: "Không phải ngươi hiểu lầm đấy chứ, chính Triệu Hùng Ca lấy lão nương ra đùa ngươi đấy. Nếu thật sự có nam nhân tình thâm nghĩa trọng với lão nương như vậy, chẳng lẽ lại bỏ mặc ta, để ta ở kinh đô nước Tề cấu kết làm bậy với nam nhân khác à? Có năng lực thì đã sớm đón ta đi rồi."

"Cũng phải..." Ngưu Hữu Đạo nói thầm.

Đây cũng là chỗ hắn nghĩ không ra, rõ ràng có dấu hiệu chứng minh người sau lưng Trần bá có thực lực không nhỏ, hơn nữa cũng không phải nhân vật tầm thường.

Việc này càng nghĩ càng mâu thuẫn, nghĩ không ra đáp án, đành phải tạm gác lại.

Đợi Quản Phương Nghi rời khỏi, Viên Cương đỡ cằm Ngân Nhi đang nằm trên sạp rồi hỏi: "Thật sự là Triệu Hùng Ca đả thương ạ?"

Ngưu Hữu Đạo đáp "ừ", kể hết chân tướng mọi chuyện cho hắn ta và nguyên nhân mình đưa nàng về.

Viên Cương nhăn mày, đồng thời sa vào sự bí ẩn ấy...

"Ngưu Hữu Đạo nào?"

"Còn có thể là Ngưu Hữu Đạo nào nữa, là tên ở Nam Châu nước Yến đấy. Ngày hôm qua ta tận mắt nhìn thấy hắn đi ra khỏi Thế giới ảo cùng với cháu của Triều trưởng lão."

Giọng nói loáng thoáng trên hành lanh dần đi xa, Lục Thánh đang ngồi xếp bằng trên giường đột ngột mở to hai mắt.

Hắn ta nhẹ nhàng nhảy xuống sạp, đi đến trước cửa sổ rồi hé mở, quan sát bên ngoài một chút.

Sắc trời dần sáng, đầu đường liên tục có người buôn bán nhỏ lui tới.

Hắn ta quay đầu, nhanh chóng thay hình đổi dạng, chuẩn bị đơn giản một chút rồi mở cửa ra, rời khỏi khách điếm, đi thẳng đến cảnh giới Tứ Chu.

Ngưu Hữu Đạo và Triều Thắng Hoài đi với nhau là có ý gì? Nói hươu nói vượn? Nói hươu nói vượn thì tại sao lại vừa khéo nói hai kẻ đó tụ lại một chỗ chứ?

Hắn ta không biết liệu Triều Thắng Hoài có xuống tay với Ngưu Hữu Đạo hay không, nhưng hắn ta đã nhận ra nguy hiểm.

Bởi vì còn tồn tại một khả năng khác, ấy chính là hai kẻ đó kết giao thành một phe.

Dựa vào thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo thì hoàn toàn có khả năng này.

Nếu là vậy, không biết Triều Thắng Hoài có nói chân tướng cho hắn biết không?

Lục Thánh hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo là hạng người gì, nếu như Vạn Thú môn phối hợp với hắn thì mình tiếp tục ở lại thành Vạn Tượng sẽ rất nguy hiểm.

Dù thế nào đi nữa, bây giờ hắn ta sẽ tránh khỏi nơi đầu gió, tránh trước rồi nói.

Hắn ta ra khỏi thành, tránh những chỗ vừa nhìn đã thấy, mãi đến khi dễ dàng ẩn nấp ở vùng núi hoang vắng thì vầng trăng cong cong đã hiện lên từ phía chân trời.

Lục Thánh vừa xông vào núi thì đã có ánh lửa dấy lên, trên sườn núi bên phải ngay trước mắt có đốt một đống lửa trại, khiến hắn ta nhìn rõ từng người ngồi bên ánh lửa ấy.

Ngưu Hữu Đạo cầm cành cây trên tay chọc vào ngọn lửa, nghiêng đầu nhìn kẻ xâm nhập vào đây rồi mỉm cười, nụ cười thần bí mà quỷ dị.

Đối với Lục Thánh Trung, gương mặt quen thuộc ấy khiến hắn ta bất ngờ không kịp phòng bị, thậm chí con tim lạnh lẽo cũng run lên.

Nhưng hắn ta vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như cũ, ôm ấp hy vọng, giả vờ như không biết, tiếp tục vút bay.

"Lục huynh, gặp nhau mà huynh không nhận ra à?" Ngưu Hữu Đạo làm phép âm vang giọng nói.

Trần Bá xuất hiện ngay trong rừng, cản đường Lục Thánh Trung lại, ép hắn ta phải đáp xuống.

Lục Thánh Trung vừa nhìn tốc độ phản ứng của đối phương thì đã biết mình không phải đối phủ, nhờ đó hắn ta cũng chứng minh được rằng Ngưu Hữu Đạo thật sự có chuẩn bị trước, muốn nhắm thẳng vào hắn ta, khiến hắn ta chui đầu vào lưới, không chạy thoát nổi.

Hắn ta liên tục phản bội cũng vì thức thời.

Lần này hắn ta vẫn thức thời, Ngưu Hữu Đạo tự mình ra tay, sao có thể mặc hắn ta chạy thoát chứ? Cho nên hắn ta không hề giãy dụa một cách vô nghĩa, vô vị.

Đối diện với Trần Bá mặt lạnh đang đứng trên ngọn cây, Lục Thánh Trung từ từ quay đầu, nhìn Ngưu Hữu Đạo đang ngồi nơi sườn núi và chăm chút lửa trại với vẻ không hề để ý.

Hắn ta tung người lên, lách mình bay tới, đáp xuống bên ngọn lửa, khoanh chân ngồi đối diện với Ngưu Hữu Đạo, giơ tay xé lớp ngụy trang trên mặt xuống rồi cười khổ: "Đạo gia, tình cờ nhỉ."

Cho tới bây giờ, làm sao hắn ta có thể không hiểu chứ? Đoạn đối thoại ở khách điếm vốn chỉ nói cho hắn ta nghe, bứt dây động rừng nhằm ép hắn ta ra khỏi thành Vạn Tượng, bởi vì ở trong thành không tiện ra tay. Điều khiến hắn ta cảm thấy đáng sợ nhất chính là đối phương lại có thể đoán được chắc chắn sau khi ra khỏi thành, hắn ta sẽ đi về hướng này nên mới chờ sẵn ở đây, tức là họ đã nắm chính xác đường đi của hắn ta.

"Phải nói là rất tình cờ." Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên: "Đã lâu không nghe được tin tức từ huynh, tưởng đâu huynh chết trong tay Thiệu Bình Ba rồi, không ngờ lại gặp huynh ở đây. Dẫu sao cũng từng quen biết, đến đây mà không chào hỏi thì chẳng hay cho lắm."

Lục Thánh Trung: "Sao ngươi phát hiện ra ta thế? Nhờ Triều Thắng Hoài à?"

Ngưu Hữu Đạo vẫy tay về một phía, Hầu Kình Thiên lập tức hiện thân trong rừng.

Sau khi thấy người, Lục Thánh Trung hoàn toàn không còn gì để nói. Rất lâu sau, hắn ta mới quay đầu, buồn bực hỏi: "Bọn họ là người của ngươi à?"

Ngưu Hữu Đạo: "Xem như là vậy. Chu Giang, ha ha, vậy mà cũng đâm đầu vào, huynh đúng là đủ xui xẻo."

Lục Thánh Trung ngửa mặt lên trời rồi thở dài: "Chỉ có thể nói là do vận khí của ta không tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.