Trần Bá: "Ta không rõ nguyên nhân. Ban đầu, ta cũng định ngăn bà tới lui với nam nhân khác, nhưng người đó lại cản ta, người đó nói mình không có tư cách ngăn bà qua lại với người ta, chỉ cần bà vui là được rồi, những chuyện khác không quan trọng."
Còn có người như vậy sao? Quản Phương Nghi thầm nói rồi cau mày, tỏ vẻ hoài nghi, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra là ai, nhưng bà ta có hoài nghi vài đối phương, nhưng dù nghĩ thế nào cũng nhớ không có khả năng là người Ma giáo.
Bà ta không kìm được mà hỏi: "Là người Ma giáo sao?"
Trần Bá lắc đầu: "Không biết, bà đừng hỏi, ta sẽ không nói. Nếu bà cảm thấy ta không thể tiếp tục ở lại thì ta sẽ ra đi; nhưng nếu bà thấy ta ở lại được, điều đó đối với bà chỉ có lợi chứ không có hại."
Quản Phương Nghi: "Ông là người của Ma giáo?"
Trần Bá: "Đã từng, nhưng sớm rời khỏi rồi."
Nói một hồi, ông ta chẳng lộ ra một chữ, vòng hết một vòng cũng huề vốn.
Hỏi đáp một phen, Quản Phương Nghi không nhận được tin tức nào hữu dụng, trong lòng bà ta cứ còn bí ẩn to lớn ấy.
Về phần Trần Bá đi hay ở, bà ta tạm thời khó quyết.
Nhưng làm rõ mọi chuyện cũng có lợi, cho dù giữ ông ta ở lại, sau này có chuyện gì cũng phải giấu ông ta.
Trước khi ra ngoài, không đợi bà ta trả lời là đi hay ở, Trần bá vẫn để lại một câu: "Người nọ bảo ta tìm cơ hội nhắc nhở bà nhưng ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Bây giờ không cần phải sợ bà nghi ngờ nữa, ta có thể nói thẳng rồi."
Quản Phương Nghi đi tới cạnh bàn rồi ngồi xuống, kéo cả khay và trà cụ đến trước mặt nhưng không châm trà rót nước mà chỉ đưa đầu ngón tay vuốt nhẹ lên chén trà.
Trần bá: "Hắn nói rằng có vẻ như bà tách ra ở Phù Phương Viên như vậy rất ổn, không cần phải cuốn vào sóng gió. Ngưu Hữu Đạo đã ở trong Phong Vân Biến Ảo, bà theo gã sẽ gặp nhiều nguy hiểm, một khi bà bị cuốn vào những chuyện không lường trước được thì e là hắn cũng khó có thể giúp bà. Ý của hắn là nếu như bà bằng lòng thì sẽ không cần phải lo lắng về việc dính dáng quá sâu đến Ngưu Hữu Đạo rồi không cắt đứt được, người nọ sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cho bà thoát khỏi những rắc rối này. Càng nhanh càng tốt, kẻo tới khi bà đã lún quá sâu thì hắn cũng bó tay hết cách."
Quản Phương Nghi chăm chú nhìn chén trà, đầu ngón tay miết lên miệng chén: "Vậy nhờ ông giúp ta chuyển lời tới hắn rằng ta cảm ơn ý tốt của hắn. Nói với hắn là ta chỉ là một nữ nhân, trước nay chưa từng có dã tâm gì. Ta cũng biết là đi theo Ngưu Hữu Đạo sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nhưng Ngưu Hữu đạo đã nói một câu rất hay, đó là "yên lòng là nơi trở về"."
"Bao nhiêu năm nay, ta đã gặp không ít nam nhân, đã từng khóc, từng cười. Ban đầu mỗi người ta gặp đều tốt lắm, nhưng càng về sau họ càng khiến ta bất an. Dù ta có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa, dù đã cẩn thận và nỗ lực rất nhiều nhưng cũng đều vô dụng, từng người từng người rời bỏ ta mà đi với đủ loại lý do. Chuyện đó còn đáng sợ hơn cả sự nguy hiểm, nó khiến ta tuyệt vọng... già đi trong tuyệt vọng."
"Nhưng Ngưu Hữu Đạo lại hoàn toàn khác biệt. Đi theo hắn, ta càng lúc càng cảm thấy an lòng. Cuối cùng ta đã hiểu được vì sao tới tận lúc sắp chết mà Hắc Mẫu Đơn vẫn tin chắc rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ không vứt bỏ nàng ấy. Và bây giờ ta cũng tin tưởng, tin rằng ta sẽ không chết già trong tuyệt vọng. Cảm giác này tuyệt thật đấy, ta rất vui vẻ đi theo hắn rời khỏi Phù Phương Viên."
Trong đầu bà ta hiện lên hình ảnh Hắc Mẫu Đơn bình thản ra đi trong vòng tay của Ngưu Hữu Đạo, nàng không oán không hối, an tâm nhắm mắt. Sau đó lại xuất hiện hình ảnh Ngưu Hữu Đạo không tiếc hi sinh thân mình trong Huyễn Giới. Nhớ lại những cảnh tượng này, trên gương mặt bà ta lộ ra ý cười hiểu rõ.
Trần bá im lặng một hồi rồi nói: "Ta sẽ chuyển lời, nhưng hắn cũng chỉ là có ý tốt mà thôi."
Quản Phương Nghi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trần bá bằng ánh mắt lạnh lùng: "Vậy ông hãy nói thêm với hắn một câu rằng, ngay cả hắn là ai ta cũng không biết thì sao có thể tin tưởng hắn được đây? Mà cho dù hắn là ai, muốn ta nghe theo hắn thì phải để hắn giáp mặt nói với ta. Một người không dám lộ mặt là đang trốn trốn tránh tránh cái gì? Sợ phiền phức mà còn nói là vì tốt cho ta, kiểu nam nhân này ta gặp nhiều rồi. Ý tốt kiểu này ta chẳng cần, điều ta cần là một người có thể ra mặt vì ta."
Trần bá không còn gì để nói...
Ngân Nhi rốt cuộc cũng buông tay. Dưới sự uy hiếp của Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng nàng ta không tiếp tục lôi kéo y phục của hắn nữa nhưng vẫn thích theo sát hắn.
Theo hắn ngồi xuống bàn cơm.
Trên bàn đã bày ra cả bàn thức ăn, Ngưu Hữu Đạo nếm thử, rồi lại bảo Ngân Nhi cũng nếm đi. Hắn muốn xem thử xem cô nàng yêu vương này có ăn được đồ ăn bên ngoài hay không.
Ngân Nhi cũng tò mò, thuận tay cầm đôi đũa gắp một miếng thịt đưa vào miệng.
Ngưu Hữu Đạo chú ý tới động tác cầm đũa thành thạo của nàng ta. Hắn vừa nhấc mắt thì gặp ngay ánh mắt đầy hàm ý sâu xa của Viên Phương.
Ngân Nhi nhấm nháp rồi gật đầu liên tục, không ngừng đưa đũa gắp đồ ăn trong mâm.
Quản Phương Nghi và Viên Phương nhìn nhau cười, cũng cầm đũa bắt đầu ăn.
Nào ngờ Ngân Nhi vừa nhìn thấy đã trắng trợn cảnh cáo hai người: "Bỏ ra, của ta đó!"
Có cảm giác như đây là địa bàn của nàng ta, như thể có người xâm phạm lãnh địa khiến nàng ta thẳng thừng đuổi đi.
Hai người Quản, Viên nhất thời không cười nổi.
Vẻ mặt hai người họ cực kỳ đặc sắc, trong mắt thoáng lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ lúng túng, lần lượt đặt đũa xuống.
Viên Phương gượng cười đứng dậy, hơi cúi người gật đầu: "Đúng đúng đúng, là của ngươi, đều là của ngươi."
Quản Phương Nhi cũng không ngồi nữa mà đứng dậy, tạ lỗi bằng vẻ mặt tươi cười rồi cùng Viên, Phương ảo não đi ra ngoài tìm chỗ khác dùng bữa.
"..." Ngưu Hữu Đạo nhìn theo, chợt cảm thấy dở khóc dở cười.
Ngân Nhi nhìn Viên Cương chằm chằm nhưng Viên Cương mặc kệ nàng ta, vẫn gắp thức ăn như thường.
Hai người kia không biết nội tình chuyện của Ngân Nhi ngày hôm nay, nhưng gã biết rõ ràng nên không sợ nàng ta.
Ngân Nhi cực kỳ không vui. Ngưu Hữu Đạo gõ nhẹ ngón tay lên bàn để cảnh cáo nàng ta một chút, lúc này nàng ta mới không tình nguyện bĩu môi.
Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng phát hiện ra cô nàng yêu quái này ăn nhiều kinh khủng, đúng là một cái thùng cơm...
Sau khi ăn xong, có một vị khách tới, là Triều Thắng Hoài.
Ngưu Hữu Đạo ở lại đây mấy ngày là để chờ gã.
Trong phòng không có người khác. Triều Thắng Hoài không muốn có người khác, gã chỉ muốn nói chuyện với một mình Ngưu Hữu Đạo thôi.
Vậy nên Ngân Nhi bị đuổi ra ngoài, nhưng tất nhiên là Ngưu Hữu Đạo vẫn kiểm soát nàng ta.
Hai người ngồi đối diện, Ngưu Hữu Đạo châm trà rót nước.
Rõ ràng là Triều Thắng Hoài âm thầm tới đây. Gã không mặc y phục của Vạn Thú Môn, đưa tay lột mặt nạ xuống.
Két! Cửa đột nhiên mở ra, Ngân Nhi bất chợt ngó đầu nhìn vào phòng, có vẻ như đang nhìn xem Ngưu Hữu Đạo có chạy mất hay không.
Triều Thắng Hoài giật mình, lập tức xoay người né tránh, đội mặt nạ đang cầm trên tay lên mặt.
Ngưu Hữu Đạo đang nhấc ấm trà, hắn trừng mắt, quát lên: "Ra ngoài!"
Ngân Nhi le lưỡi, nhanh chóng rụt đầu về và đóng cửa lại.
"Không sao đâu." Ngưu Hữu Đạo đặt ấm trà xuống, trấn an người vừa bị dọa sợ, đồng thời đẩy một chén trà về phía đối phương.
Ngưu Hữu Đạo có thể hiểu được tâm trạng của Triều Thắng Hoài, hiểu rằng gã không muốn để người khác phát hiện ra bản thân có tiếp xúc với hắn.
Triều Thắng Hoài vẫn cẩn thận đeo lại mặt nạ, không có ý định lấy xuống. Dù sao thì gã đã tháo mặt nạ cho Ngưu Hữu Đạo xác nhận thân phận rồi, có thêm một người nhìn thấy diện mạo thật của gã là có thêm một phần bất an.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: "Ta đã đợi huynh mấy ngày rồi đó."
Triều Thắng Hoài thở dài nói: "Xảy ra chuyện như vậy ta vẫn nên an phận một chút thì hơn. Nếu không phải là Huyễn Giới chưa đóng cửa thì mọi người cũng không rảnh mà để ý tới ta, e là ta còn phải trễ nải một chút thời gian mới có thể đến được."