Đạo Quân

Chương 71: Nhà Nào Cũng Có Chuyện Khó Xử (1)



Ngưu Hữu Đạo quay phắt lại, gay gắt biện giải: “Phu nhân là bậc cân quắc trong giới nữ nhân, cớ sao chỉ có tầm mắt của một phụ nhân bình thường? Ninh Vương ngốc sao? Một vị tướng sa trường kinh nghiệm lâu năm sao lại dễ dàng đưa mình vào bại cục? Dù ông ấy có suy nghĩ cực đoan như vậy nhưng trong tình huống bình thường, phu nhân có cho rằng Ninh Vương sẽ đi tuyên dương ra không? Người khác không biết, vương gia nhà ta là người trong cuộc biết rõ nguyên nhân nhất. Phu nhân không ngại ngẫm lại tình hình khi ấy xem, Tiên đế khi ấy đã rất vừa mắt với Ninh Vương, đã từng nói với rất nhiều người Ninh Vương chắc chắn sẽ nắm được ngôi Hoàng đế rồi. Tuy nhiên vào đúng lúc ấy lại bốc lên chuyện Ninh Vương muốn đối nghịch với tu sĩ trong thiên hạ, bà không cảm thấy kỳ lạ sao? Sau chuyện ấy Tiên đế phải chịu áp lực cực lớn, chỉ sợ chính Thiên Ngọc Môn cũng tạo áp lực. Sau đó, Tiên đế đột nhiên băng hà không một dấu hiệu báo trước, băng hà một cách rất kỳ lạ, rồi đột nhiên xuất hiện đâu ra một di chiếu truyền ngôi cho Đương kim hiện tại. Cục diện hoàn toàn xoay chuyển. Cuối cùng ai được lợi? Cho dù không có chứng cứ xác thực nhưng kẻ ngu cũng có thể đoán được là ai làm ra chuyện tốt này.”

Hắn xoay lại nhìn mấy tu sĩ trong phòng, phỏng chừng cũng là người của Thiên Ngọc Môn, giải thích: “Chủ trương của cha, thân là nhi tử không nhất định phải kế thừa. Cho dù lòng người khó lường thì chuyện này cũng sẽ được tạm thời bỏ sang một bên. Chỉ cần Thiên Ngọc Môn đồng ý tiếp nhận Dung Bình Quận Vương, tuyên bố với bên ngoài, Dung Bình Quận Vương đã từ bỏ chủ trương của cha, mặc kệ mọi người có tin hay không, có thực lực của Thiên Ngọc Môn ở đó, sẽ không ai vì một vị Quận vương hết thời đi nháo với Thiên Ngọc Môn để ngọc đá cùng vỡ, cái được chẳng đủ bù cái mất. Họ sẽ lo lắng nếu các môn phái tu hành trong Yến quốc liên thủ với nhau tạo áp lực với Thiên Ngọc Môn, nhưng Thiên Ngọc Môn có mười vạn Nha tướng trong tay, nếu chọc vào, Đương kim sẽ không thể gánh vác được hậu quả, liệu có dám bức bách Thiên Ngọc Môn không? Vì lẽ đó, điều phu nhân sầu lo thực ra không đáng để lo!” Hắn vung tay áo, dáng vẻ thực sự chẳng có gì đáng lo.

Ngưu Hữu Đạo lại quay sang tiếp tục khuyên bảo Phượng Lăng Ba: “Với bao nhiêu cái lợi như vậy, Thái thú có thể thăm dò chuyện mười vạn Nha tướng là có thật hay không. Nếu Đương kim dám phát động đại quân tấn công quận Quảng Nghĩa, phát động các phái bức bách Thiên Ngọc Môn thì chuyện mười vạn Nha tướng kia đương nhiên là giả. Khi ấy, Thái thú có thể bỏ rơi Dung Bình Quận Vương bất kỳ lúc nào, cho dù có giết chết chúng ta cũng sẽ không oán không hối! Nếu không dám, vậy ta cũng không cần nhiều lời về lo lắng của Đương kim nữa!” Dứt lời, hắn chắp tay với hai phu thê: “Vương gia nhà ta thực sự muốn cưới lệnh ái, mong Thái thú và phu nhân tác thành!”

Phu thê Phượng Lăng Ba đều trầm mặc. Đối phương đã nói rất rõ ràng Thương Triều Tông “chân thành” muốn cưới ra sao, không phải là vì yêu thương quá nhiều, mà là vì muốn dựa vào thế lực nhà mình đổi chút hy vọng sống. Chỉ là, nữ nhi là một trong những trọng tướng ở đây, dễ dàng gả đi quá có vẻ không ổn. Có điều, nói lại thì nếu thực đúng như đối phương nói, có thể nắm mười vạn Nha tướng trong tay, tất áp lực bên triều đình cũng sẽ giảm bớt, nữ nhi vẫn có thể xuất giá.

“Ngươi là đệ tử của Thượng Thanh tông, danh tiếng so ra có vẻ chẳng khá hơn Thương Triều Tông. Dù có nhận Thương Triều Tông hay không, chắc cũng không cần phải che chở cho ngươi?”

Bạch Diêu dựa sau một cột trụ khác đột nhiên hững hờ gọi: “Tướng quân!”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn, thuận miệng đáp lại: “Ta đã bị Thượng Thanh tông trục xuất khỏi sư môn, không có quan hệ gì với Thượng Thanh tông nữa.”

Mọi người đều sững sờ. Chuyện gì cũng có thể nói lung tung nhưng người tu hành thoát ly khỏi sư môn sẽ có hiềm nghi khi sư diệt tổ, không ai dám nói lung tung, lẽ nào cũng có liên quan đến việc Tống Diễn Thanh chặn giết?

Bạch Diêu chậm rì rì nhắc lại: “Chuyện của ngươi và Tống gia, Thiên Ngọc Môn ta không muốn dính vào!” Vẫn là ý đó, Thiên Ngọc Môn không muốn che chở cho ngươi, ngươi tự cầu phúc đi.

Ngưu Hữu Đạo chẳng phản đối. Khi từ biệt Thương Triều Tông ở Nam Sơn Tự, hắn đã từng nói tự mình sẽ giải quyết chuyện Tống gia trả thù, giờ chạy đến đây rồi há lại về tay không? Hắn mỉm cười với Phượng Lăng Ba: “Quên báo với Thái thú, sư phụ ta tên Đông Quách Hạo Nhiên, đệ tử dưới ân sư cũng chỉ có mình ta. Việc luyện chế mười vạn Nha tướng cho Ninh Vương hoàn toàn do một tay ân sư làm, ta cũng có thể giúp đỡ phần nào tìm mười vạn Nha tướng kia. Nếu không cần tại hạ hỗ trợ, ta sẽ rời đi, tuyệt không quấy rầy!” Ý là các ngươi xem đó mà làm.

Kẻ này lại là đệ tử của Đông Quách Hạo Nhiên? Tất cả không ai nói được gì. Nhưng đúng là cũng có thể có khả năng này, quan hệ của Ninh Vương và Đông Quách Hạo Nhiên không phải bí mật gì.

Bạch Diêu chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Phượng Lăng Ba thắc mắc: “Không nói chuyện Thượng Thanh tông thế nào nữa. Tình cảnh hiện nay, Thương Triều Tông không phải minh chủ, vì sao ngươi lại ra sức đi theo như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo không đổi sắc: “Thức anh hùng, trùng hảo hán!” (*). Giống như lời hắn khuyên Phượng Nhược Nam trước đó.

Phượng Lăng Ba cười lạnh, liếc xéo hắn: “Ta cũng biết Thương Triều Tông tuy không phải kẻ chịu uất ức nhưng cũng không được như kỳ phụ. Cũng chẳng có mưu, bằng không trước kia đã không trúng kế bị bắt vào tù. Người sắp xếp để ngươi tới làm thuyết khách có phải là đệ tử của Lạc Thiếu Phu Lam Nhược Đình không?

Lạc Thiếu Phu chính là ân sư của Lam Nhược Đình, là tâm phúc của Ninh Vương, cũng là mưu sĩ giỏi nhất của Ninh Vương. Ninh Vương rơi vào nghịch cảnh thế này mà vẫn chống đỡ được nhiều năm như vậy, Lạc Thiếu Phu có công lớn, cả thiên hạ đều biết kỳ danh.

Ngưu Hữu Đạo vốn không phải người thích rêu rao, chỉ mong thái bình thịnh thế, sống an nhàn, nhưng số khổ lại rơi vào thời loạn lạc, chỉ đành gật đầu: “Không dám giáu, chính là đề nghị của Lam tiên sinh!”

“Lam Nhược Đình… danh sư xuất cao đồ!” Phượng Lăng Ba cảm khái buông tiếng thở dài, lại nhìn Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi có nguyện ý cống hiến dưới trướng ta không?” Ông ta không mù, đối phương có thể đứng trong phòng này nói hươu nói vượn mà không nát ba tấc lưỡi cũng là một bản lĩnh, cũng coi như là một nhân tài.

Ông ta nhìn sang Viên Cương, phát hiện ra thủ hạ của Thương Triều Tông rất nhiều người tài. Có Ngưu Hữu Đạo có thể dẻo miệng ba hoa trước mặt mình, còn có Lam Nhược Đình giỏi về mưu lược, Viên Cương kia cũng không tệ, không biết có còn ai khác nữa không? Nếu thực có thể kéo cả đám Thương Triều Tông lại cũng không phải chuyện xấu.

Ngưu Hữu Đạo cười: “Sau này Thái thú và Quận vương là người một nhà, ra sức cho Quận vương đương nhiên chính là ra sức cho Thái thú, không khác gì cả. Sau này, nếu ngài có lệnh, ta nào dám từ?” Làm như Thương Triều Tông đã cưới được Phượng Nhược Nam rồi ấy.

Bành Ngọc Lan không nhịn được phải mắng: “Giỏi lắm, nhanh mồm nhanh miệng!”

Ngưu Hữu Đạo tươi cười đối mặt, lại chắp tay nói: “Phu nhân quá khen, có điều ta cũng thành tâm muốn phu nhân sớm trở thành mẫu thân của vương phi cũng là thật!” Hắn lại nhìn sang Phượng Lăng Ba, chờ ông ta xác thực.

Hai tiếng “Vương phi” lại khiến cho Bành Ngọc Lan hơi rung động một tí, tâm tình cực kỳ phức tạp, gả con gái đi như vậy, có vẻ như…

“Việc này cứ để ta suy nghĩ thêm!” Phượng Lăng Ba trầm tư.

Chuyện đến nước này mà thái độ của Phượng Lăng Ba lại hòa hoãn như vậy, Ngưu Hữu Đạo biết coi như ăn chắc rồi. Có điều đây là chuyện trọng đại, liên quan rất nhiều mặt, Phượng Lăng Ba vẫn chưa thể làm chủ, có lẽ vẫn phải xin chỉ thị của Thiên Ngọc Môn sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.