Đạo Quân

Chương 719: Huynh Có Đắc Tội Long Hưu Không?



Mà tự cao đối với Thiên Ngọc môn là cần thiết, cần phải cảnh cáo Thiên Ngọc môn, miễn cho Thiên Ngọc môn còn tưởng chiếm được Nam Châu sẽ trở nên không tầm thường...

"Không gặp sao?"

Trong đình nghỉ chân, Cừu Sơn nghe vậy thì hơi kinh ngạc mà quay đầu lại, Long Hưu có ý gì đây? Muốn gặp Ngưu Hữu Đạo nhưng lại không gặp Trần Đình Tú, chẳng lẽ Thiên Ngọc môn yếu hơn Ngưu Hữu Đạo hay sao?

Đệ tử kia đáp: "Đúng vậy, không gặp."

Cừu Sơn: "Có nói vì sao không gặp hay sao?"

Đệ tử: "Đệ tử cũng đã hỏi, thế nhưng đối phương nói rằng không có lý do, không gặp chính là không gặp. Thái độ của đồ đệ Long Hưu rất ngạo mạn, còn bảo rằng đệ tử không được nói nhiều. Đệ tử cũng không hỏi nhiều nữa rồi trở về." Hắn ta chỉ trích đồ đệ của Long Hưu, có vẻ như muốn tố cáo.

"Kỳ lạ..." Cừu Sơn nói thầm, rồi nói với người đệ tử kia: "Như vậy, ngươi cứ ở đây đợi, tạm thời đừng nói cho Ngưu Hữu Đạo biết được."

"Rõ!" Đệ tử kia đồng ý.

Cừu Sơn chợt lóe lên, lướt nhanh tới một nơi khác trong núi...

Người của Thiên Ngọc môn được đối xử giống với nhóm người Ngưu Hữu Đạo, cũng chỉ là một đình viện nhỏ.

Trần Đình Tú không ở trong viện mà đi đi lại lại trước cửa đình viện chờ đợi.

Cừu Sơn vừa rơi xuống trước cửa đình viện thì Trần Đình Vũ đã tươi cười đi tới, chắp tay: "Có việc gì cứ sai đệ tử làm là được, làm sao dám phiền Cừu huynh tự mình đi tới nơi này chứ."

Cừu Sơn xua tay: "Không sao, mà Trần huynh, huynh đắc tội Long Hưu sao?"

Trần Đình Tú kinh hãi: "Tại sao Cừu huynh lại nói như vậy? Từ trước tới nay ta còn chưa gặp ông ta, làm sao có thể đắc tội được chứ? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Hay là do cái tên Ngưu Hữu Đạo kia nói xấu ta? Cũng không đúng, Ngưu Hữu Đạo còn không biết ta tới nơi đây, chẳng lẽ là nói xấu Thiên Ngọc môn ta?" Hắn ta hỏi liên tiếp.

Cừu Sơn suy nghĩ rồi lắc đầu: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta tạm thời cản lại Ngưu Hữu Đạo, hắn còn chưa từng gặp mặt Long Hưu, làm sao có cơ hội mà nói xấu các người chứ. Chỉ là ta cảm thấy khá kỳ lạ, tại sao Long Hưu đồng ý gặp Ngưu Hữu Đạo mà lại không muốn gặp ngươi."

Trần Đình Tú vội hỏi: "Tại sao lại không muốn gặp ta?"

Cừu Sơn: "Trần huynh, chuyện của các ngươi thì các ngươi biết, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Người ta cũng không nói lý do, nói không muốn gặp chính là không muốn gặp, còn nói với đệ tử phái ta rằng không muốn lắm lời, ta còn tưởng ngươi đắc tội Long Hưu đây."

"..." Sắc mặt Trần Đình Tú thay đổi, cảm thấy hơi xấu hổ. Tình hình hiện tại là sao đây? Long Hưu đồng ý gặp mặt Ngưu Hữu Đạo lại không muốn gặp mình, cũng có thể hiểu là, đường đường là trưởng lão của Thiên Ngọc môn thế nhưng vẫn không bằng Ngưu Hữu Đạo, điều này thật sự làm cho hắn ta xấu hổ.

Thế nhưng hắn ta cũng không có cách nào cả, chẳng lẽ còn dám hỏi tội Long Hưu hay sao? Lá gan của hắn ta còn chưa lớn tới như vậy.

Đừng nói là hắn ta, kể cả chưởng môn Bành Hựu Tại cũng không dám làm điều đó nữa đây.

"Trần huynh, vấn đề giữa các ngươi thì ta cũng không rõ, ta cũng đã cố hết sức rồi. Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, nói không chừng ngày mai chưởng môn lại muốn gặp ngươi."

Cừu Sơn chắp tay rời đi, ông cố ý tới nơi này thông báo, đầu tiên là vì tò mò muốn biết nguyên nhân tại sao, sau đó cũng để thông báo cho Trần Đình Tú biết, nếu không chuyện đồng ý làm mà lại không làm được sẽ làm cho người khác suy nghĩ nhiều, muốn làm người tốt lại biến thành người xấu, nên phải tới đây xử lý đến nơi đến chốn.

"Xin tạm dừng bước." Trần Đình Tú vội vàng nói: "Ta muốn hỏi Cừu huynh vài chuyện, không biết những người của Tiêu Dao cung tới đây là những người nào?"

Cừu Sơn suy nghĩ một lát rồi nói: "Còn có hai trưởng lão, ba đệ tử, có vẻ như ba người mang theo ba đồ đệ của mình tới, nữ đồ đệ của Long Hưu không dễ nói chuyện đâu."

"Nữ đồ đệ sao?" Trần Đình Tú vội hỏi: "Có phải là Dịch Thư, đồ đệ nhỏ nhất của Long Hưu không?"

Cừu Sơn gật đầu: "Đúng vậy, là nàng, ngươi quen sao?"

Trần Đình Tú: "Cũng không quen lắm, nàng ta từng đại diện cho Long Hưu tới Thiên Ngọc môn, cũng chỉ coi như biết. Như vậy, Cừu huynh, ngươi giúp ta một chuyện nữa được không?"

Cừu Sơn cau mày: "Trần huynh, có chừng có mực!"

Trần Đình Tú biết Cừu Sơn khó chịu nên vội nói: "Cừu huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn biết người của Tiêu Dao cung đang ở nơi nào, làm sao dám nhờ Cừu huynh đi lần nữa cơ chứ, để ta tự mình tới đó cầu kiến, rồi để biết nguyên nhân tại sao không được gặp luôn. Cừu huynh thấy thế nào?"

Chỉ như vậy thì cũng không có chuyện gì, lông mày Cừu Sơn giãn ra: "Vậy thì hãy theo ta đi."

"Cảm ơn cảm ơn." Trần Đình Tú cảm ơn liên tục, rồi sau đó nhanh chóng dặn dò mấy đệ tử đồng môn vài câu, đi theo phía sau Cừu Sơn.

Hai người lại đi tới đình nghỉ chân lúc trước, đệ tử đang chờ tại đó đang định qua chào thế nhưng lại bị Cừu Sơn ngăn cản, không để đệ tử này tới, sau đó chỉ vào khu nhà gần đấy rồi nói với Trần Đình Tú: "Người của Tiêu Dao cung ở phía kia. Trần huynh, khi ngươi tới cũng đừng làm loạn, nếu không thì mọi người đều rất mất mặt."

Trần Đình Tú vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là vậy rồi, ta đâu dám gây chuyện với người Tiêu Dao cung. Đúng rồi, Cừu huynh, về phần Ngưu Hữu Đạo..." Trần Đình Tú muốn nói lại thôi, có vẻ như muốn nhờ Cừu Sơn giúp đỡ nhưng lại ngại không nói lên lời.

Cừu Sơn lại hiểu ý của hắn ta: "Cho ngươi nửa canh giờ, nếu không khi người của Tiêu Dao cung hỏi vì sao Ngưu Hữu Đạo còn chưa tới thì ta cũng không biết trả lời như nào."

"Tốt tốt tốt, ơn nghĩa của Cừu huynh, ta sẽ nhớ kỹ, ta cũng không thích nói nhiều, nếu như Cừu huynh có thời gian đi Nam Châu thì cứ thông báo cho ta, ta sẽ chăm sóc chu đáo nhất có thể." Trần Đình Tú cảm ơn liên tục.

Cừu Sơn mỉm cười, thở dài: "Nhanh lên đi." Rồi phất tay ra hiệu tên đệ tử kia cũng đi cùng.

Trần Đình Tú chắp tay chào, rồi nhanh chóng đi tới đình viện mà Cừu Sơn vừa chỉ.

Áp lực của hắn ta rất lớn, tâm trạng cũng nặng nề, nhất là khi biết Ngưu Hữu Đạo muốn gặp Long Hưu.

Khi được Thiệu Bình Ba nhắc nhở thì Thiên Ngọc môn cũng biết Ngưu Hữu Đạo muốn tụ lực để tiếp tục phản công. Thiên Ngọc môn cũng không dám để Ngưu Hữu Đạo liên lạc được với Long Hưu, nếu như để cho Long Hưu ủng hộ Ngưu Hữu Đạo thì Thiên Ngọc môn sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.

Mặc dù hắn ta không cho rằng Long Hưu sẽ ủng hộ Ngưu Hữu Đạo, bởi vì thế lực trong tay Ngưu Hữu Đạo còn chưa đủ để trở thành bá chủ của giới tu hành Nam Châu, Long Hưu cũng ít khả năng giao Nam Châu cho Ngưu Hữu Đạo. Thế nhưng cái tên Ngưu Hữu Đạo thật sự quá nguy hiểm, Thiên Ngọc môn đã chịu thua thiệt khá nhiều, cũng biết được Ngưu Hữu Đạo có rất nhiều thủ đoạn, làm sao còn dám bỏ mặc cơ chứ.

Trần Đình Tú nhận lệnh tới đấy vốn bởi vì Ngưu Hữu Đạo, làm sao có thể ngồi nhìn chuyện này xảy ra chứ? Ngay cả khi tỉ lệ thành công của chuyện này cực kỳ nhỏ, cũng phải nghĩ cách cho nó về không.

Mới vừa rơi xuống trước cửa viện, đã bị hai tu sĩ canh cổng chặn lại: "Ai tới?"

Đó là hai đệ tử của Vạn Thú môn, được sai tới đây canh cổng cho Tiêu Dao cung, không để cho người lạ mặt quấy rầy quý khách.

"Hai vị sư huynh." Đệ tử đi cùng với Trần Đình Tú tiến lên chào hỏi.

Sau khi biết chuyện, hai đệ tử kia chắp tay chào, một người nói với Trần Đình Tú: "Trần trưởng lão, người bên trong đã nói rằng không gặp ngài, lại đi thông báo cũng chưa chắc gặp được! Cứ thông báo như vậy thì đó là quấy rầy người khác rồi, không thích hợp lắm đâu!"

Trần Đình Tú nói: "Ta biết, lần này ta cũng không muốn gặp cung chủ, mà là muốn gặp đệ tử Dịch Thư của cung chủ, ta quen biết với nàng, là người quen, phiền hai vị thông báo một lần."

Hắn ta cũng không ngốc, Long Hưu là ai? Long Hưu đã nói rằng không gặp thì hắn ta nào dám tới gặp nữa chứ.

Hai người đệ tử nhìn nhau, một người gật đầu nói: "Vậy được rồi, xin Trần trưởng lão đợi một lát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.