Đạo Quân

Chương 720: Châm Ngòi Ly Gián (1)



"Cám ơn." Trần Đình Tú chắp tay, đưa mắt nhìn người đệ tử kia đi vào trong.

Không lâu sau người đệ tử kia đi ra, đi theo sau là một cô gái xinh đẹp. Người trước lại trở về canh cổng, người sau chính là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của Long Hưu, Dịch Thư.

Đồ đệ của Long Hưu đều được nhận trước khi Long Hưu trở thành chưởng môn của Tiêu Dao cung, từ nhỏ Dịch Thư đã được Long Hưu chọn lựa, cũng coi như là đệ tử cuối cùng của Long Hưu, bởi vì sau khi nhận Dịch Thư làm đồ đệ thì Long Hưu không định thu đồ đệ nữa. Là một chưởng môn, điều mà ông phải quan tâm có rất nhiều, không có thời gian dạy đồ đệ nhiều nữa.

Những đồ đệ lớn đều có thể tự mình làm chủ một phương, hiện tại thỉnh thoảng đưa đồ đệ nhỏ ra ngoài, cũng coi như để cho nàng tích lũy kinh nghiệm, tích lũy kiến thức và nhân mạch, ít nhất sẽ giải quyết công việc của Tiêu Dao cung dễ dàng hơn, tích lũy cho tương lai.

Khi Dịch Thư thấy Trần Đình Tú ở bên ngoài chờ thì cằm hơi nâng lên, trên mặt xuất hiện sự cao ngạo, chầm chậm bước xuống bậc thang.

Trần Đình Tú cũng đã sớm biết người này cao ngạo, khi nàng ta tới Thiên Ngọc môn cũng đã từng làm Bành Hựu Tại khó xử nên hắn ta cũng không kinh ngạc, mà nở nụ cười đi tới: "Dịch cô nương."

Dịch Thư lạnh nhạt mà hỏi: "Trần trưởng lão, tới đây làm gì?"

Trần Đình Tú nhìn qua hai bên, đưa tay mời: "Dịch cô nương, có thể đi nơi khác nói chuyện hay không?"

Dịch Thư không nói mà đi theo Trần Đình Tú tới dưới một gốc cây già bên ngoài: "Trần trưởng lão, cung chủ cũng đã nói rằng không gặp ngươi, ngươi tìm ta cũng vô dụng, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa."

Trần Đình Tú cười cười: "Có thể thấy được Dịch cô nương cũng giống vậy. Khi tới Vạn Thú môn lại được biết cô nương cũng ở đây, không tới chào hỏi sao được."

Dịch Thư không tin đối phương gặp mình chỉ để chào hỏi đơn giản như vậy: "Đừng quanh co lòng vòng."

Thời gian cũng có hạn cho nên Trần Đình Tú cũng không định nói lòng vòng: "Dịch cô nương, cung chủ đồng ý gặp mặt Ngưu Hữu Đạo, tại sao lại không muốn gặp ta?"

Dịch Thư liếc xéo tới: "Chuyện của cung chủ, ngươi có tư cách hỏi tới hay sao?"

Trần Đình Tú vội nói: "Không dám không dám, chỉ là ta cảm thấy kỳ lạ, từ trước tới nay tên Ngưu Hữu Đạo kia không để Tiêu Dao cung vào mắt, tại sao cung chủ lại có thể khoan dung như vậy?"

Dịch Thư cười lạnh: "Không để Tiêu Dao cung vào mắt? Hắn có tư cách gì mà dám không để Tiêu Dao cung vào mắt? Trần trưởng lão, ngươi muốn châm ngòi ly gián hay sao?"

"Không không không! Ta và hắn đã quen biết nhiều năm, hắn là loại người gì ta rất rõ. Đương nhiên, có vài điều không thể phủ nhận đó chính là người này là thiên tài ít có trong thiên hạ, cũng tuyệt đối là loại đứng đầu nhất trong số thiên tài, rất ít người có thể chiến thắng được hắn..." Trần Đình Tú khen ngợi Ngưu Hữu Đạo, cũng lưu ý tới phản ứng của Dịch Thư.

Bởi vì hắn ta cũng không phải lần đầu gặp được Dịch Thư, cũng biết người này rất kiêu ngạo. Đương nhiên, nàng có thực lực để mà kiêu ngạo.

Quả nhiên, trên mặt Dịch Thư xuất hiện sự không thoải mái: "Ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Hắn có từng nói không để Tiêu Dao cung vào mắt hay sao?"

Trần Đình Tú: "Không có."

Dịch Thư cười lạnh: "Vậy tại sao ngươi biết hắn không để Tiêu Dao cung vào mắt?"

Trần Đình Tú trầm ngâm một lát, nói: "Nên nói thế nào nhỉ, Dịch cô nương là người thông minh, có vài việc cũng không cần che che lấp lấp. Vì muốn khống chế Nam Châu, Thiên Ngọc môn đã có mâu thuẫn với Ngưu Hữu Đạo, Thiên Ngọc môn còn chịu thiệt vài lần nữa. Lúc trước, chuyện vừa xảy ra thì ta đã cảnh cáo hắn rồi, Thiên Ngọc môn khống chế toàn bộ Nam Châu là được sự cho phép của ba phái lớn như Tiêu Dao cung cho phép, không cho phép hắn nhúng tay vào. Thế nhưng hắn ta nói, ba phái lớn cũng không nói là không cho phép hắn nhúng tay, người nào có năng lực thì có thể tham dự. Hắn còn nói thêm, đừng có mà ở đó cáo mượn oai hùm, khi hắn còn ở kinh đô nước Tề thì ngay cả đệ tử Thiên Hỏa giáo đều đánh như thường."

Lời này chính là nói nhảm, thế nhưng đối với Trần Đình Tú thì cũng không để ý lắm, kể cả ngay mặt đối chất hắn ta cũng không sợ, hắn luôn miệng chắc chắn Ngưu Hữu Đạo đã từng nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo còn có thể làm gì đây?

Dịch Thư nhếch miệng, nói một cách bình thản: "Hắn nói cũng không sai, ta cũng có nghe nói, hắn đánh đệ tử Thiên Hỏa giáo bị thương nặng, nếu không có người ngăn cản thì suýt nữa giế t chết đệ tử của Thiên Hỏa giáo trước mặt mọi người. Hắn đánh thương Lâm Thụ ta cũng biết, lúc đó ngay cả cung chủ cũng chú ý tới việc đó mà."

Trần Đình Tú thở dài: "Hắn thật sự là ếch ngồi đáy giếng, chỉ là Thiên Hỏa giáo không để ý tới hắn mà thôi, nếu như Thiên Hỏa giáo thật sự muốn giết hắn thì hắn làm sao có thể sống được tới bây giờ? Thế nhưng hắn không cho rằng như vậy, hắn lại cho rằng thủ đoạn của mình rất cao. Nghĩ tới đây cũng phải thôi, tuổi trẻ tài cao nha, từ một kẻ bị Thượng Thanh tông vứt bỏ biến thành một người như hiện tại, muốn làm gì đều không ai cản được, thật sự là có thực lực để kiêu ngạo. Mặt ngoài tên này rất khiêm tốn thế nhưng chỉ có người quen biết mới biết, người này rất cao ngạo, kiêu ngạo không coi ai ra gì!"

Dịch Thư mỉa mai: "Điều này cũng chỉ là lời nói của ngươi mà thôi."

Trần Đình Tú nghiêm mặt nói: "Dịch cô nương, chuyện này cũng không phải một mình ta nói mà có cả chứng cớ mọi người đều biết. Thượng Thanh tông, năm đó Đình Úy Tống Cửu Minh của nước Yến còn tại vị, Thượng Thanh tông cũng chỉ là môn phái phụ thuộc của Tống gia, coi như là một con chó do Tống gia nuôi mà thôi. Con trai của Tống Cửu Minh là Tống Thư, cũng là đệ tử của Thượng Thanh tông. Theo lý thuyết thì địa vị của Tống Thư tại Thượng Thanh tông rất cao, người của Thượng Thanh tông có ai dám động tới người của Tống gia chứ?"

"Thế nhưng Ngưu Hữu Đạo lại khác, hắn không để Tống gia vào mắt, một đệ tử nho nhỏ của Thượng Thanh tông lại không để gia đình Đình Úy của nước Yến vào mắt, cô nương có cảm thấy buồn cười hay không? Ai có thể tin tưởng điều đó chứ? Thế nhưng con trai của Tống Thư là Tống Diễn Thanh bị cái tên này giế t chết rồi."

"Nói tới Thiên Hỏa giáo, cô nương cũng biết, đó chính là một trong ba môn phái lớn nhất nước Tề, Côn Lâm lại là đệ tử xuất sắc trong Thiên Hỏa giáo. Thế nhưng như vậy thì sao chứ? Ai dám trước mặt mọi người, suýt nữa giế t chết đệ tử Thiên Hỏa giáo tại địa bàn của họ? Thế nhưng Ngưu Hữu Đạo lại làm, làm những chuyện mà người khác không dám làm, vẫn có thể bình an mà rời đi."

"Còn có một người nữa, không biết cô nương có biết hay không, Hồng Nương của Phù Phương viên tại Tề kinh, là một người phụ nử nổi danh thiên hạ vì sắc đẹp của mình, cho tới nay rất nhiều người muốn độc chiếm mà vẫn không thấy có ai thành công chiếm được người này. Thế nhưng khi Ngưu Hữu Đạo đi tới kinh đô nước Tề, từng nói với đệ tử của Thiên Ngọc môn rằng, danh hoa vô chủ, chỉ đợi anh hùng, bông hoa này ta sẽ hái được! Cô nương, ngươi nói lời này có kiêu ngạo hay không? Trong mắt hắn, thiên hạ không có ai là anh hùng, chỉ có hắn mới là anh hùng. Thế nhưng, về sau bông hoa kia thật sự bị hắn hái được, Hồng Nương thật sự đi theo hắn!"

Dịch Thư cười lạnh: "Chỉ là một đãng phụ (dâm phụ) mà thôi, cũng xứng là danh hoa hay sao? Đàn ông muốn có được loại phụ nữ này cũng xứng được gọi là anh hùng sao? Chỉ là một cẩu hùng mà thôi!"

Trần Đình Tú: "Cô nương nói rất có đạo lý, còn có vài việc không cần nói cũng được, đối với loại người này không cần nói quá nhiều. Thế nhưng chỉ với vài chuyện kể trên cũng đã đủ thấy tên này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo tới tận xương tủy, ta xem ra ngoài mấy vị chí tôn thì thật sự không có người nào được hắn để trong mắt. Theo lý thuyết thì hắn có tư cách gì tới gặp cung chủ chứ? Chẳng lẽ hắn không tự biết mình sao? Thế nhưng hắn vẫn tới, rất hiển nhiên, hắn cho rằng mình có tư cách đó!"

Dịch Thư chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía dãy núi xa xa, ánh mắt lóe lên liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.