Đạo Quân

Chương 721: Châm Ngòi Ly Gián (2)



Trần Đình Tú nói tiếp: "Đương nhiên ta nói những lời này thật sự là có động cơ châm ngòi ly gián, thế nhưng ta thực sự không thoải mái, có mấy lời không nói rất không thoải mái. Nộp lên cung phụng cho Tiêu Dao cung là Thiên Ngọc môn, Ngưu Hữu Đạo chưa từng nộp cung phụng cho Tiêu Dao cung bao giờ, thật sự ta không rõ, cũng rất muốn biết tại sao cung chủ muốn gặp Ngưu Hữu Đạo mà không gặp ta?"

Dịch Thư quay đầu lại quát: "Ngươi khó chịu đối với quyết định của cung chủ hay sao?"

"Không có, không có..." Trần Đình Tú liên tục chối bỏ.

Cuối cùng, Trần Đình Tú vẫn không gặp được Long Hưu, thế nhưng khi rời khỏi hắn ta vẫn khá thoải mái, đừng nhìn hắn ta cung kính trước mặt Dịch Thư, thế nhưng trong mắt hắn ta Dịch Thư còn rất non, nếu không có sư môn là Tiêu Dao cung thì chẳng là cái thá gì cả.

Trở lại đình nghỉ chân, Cừu Sơn còn ở đó, khi gặp nhau liền hỏi: "Gặp được Long Hưu không?"

Trần Đình Tú thở dài, lắc đầu: "Còn không chịu gặp ta."

Thật ra hắn ta khi bị từ chối vẫn chạy tới, cũng không phải thật sự muốn gặp Long Hưu, mà hắn ta muốn gặp được Dịch Thư.

"Trần huynh, nghỉ ngơi sớm đi." Cừu Sơn nói, trong giọng nói lộ vẻ mình đã quan tâm hết lòng.

"Cảm ơn!" Trần Đình Tú chắp tay cảm ơn.

Đợi hắn ta rời khỏi thì Cừu Sơn hỏi người đệ tử đi theo: "Đã không gặp được tại sao lại đi lâu như vậy?"

Đệ tử đáp: "Không gặp được Long Hưu, thế nhưng lại gặp được nữ đồ đệ của Long Hưu, hai người nói chuyện rất lâu nhưng ta không biết đang nói cái gì."

Cừu Sơn hơi trầm ngâm rồi nói: "Ngươi đi mang theo Ngưu Hữu Đạo tới đây đi, nếu như hắn hỏi tại sao lại chậm như vậy thì ngươi nói rằng thông báo phải qua rất nhiều nơi nên mới chậm."

"Rõ!" Đệ tử rời khỏi đó.

Cừu Sơn nhìn bóng đêm xung quanh một lát, cũng rời khỏi nơi đó...

Dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo đi đi lại lại trong đình viện.

Viên Cương đi ra từ trong nhà, đi tới cạnh hắn rồi ngẩng đầu nhìn trời: "Thông báo thôi mà, tại sao lại đi lâu như vậy? Nếu như không đồng ý thì cũng không cần lâu như vậy chứ? Ta cảm giác có vấn đề."

Ngưu Hữu Đạo dừng bước lại, nhìn lên mặt trăng: "Thật sự là hơi kỳ lạ."

Quản Phương Nghi cầm một chiếc quạt tròn, đi tới cười nói: "Chuyện gì vậy, còn không được gặp hay sao? Long Hưu này làm chưởng môn thật sự là kiêu ngạo nha."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Nghe được lời đó thì Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn bà ta, rồi đưa mắt nhìn tới Viên Cương.

Đúng lúc này, Chu Thiết Tử đưa một đệ tử Vạn Thú môn tới, người đệ tử kia chắp tay chào: "Ngưu tiên sinh, Long cung chủ đã đồng ý gặp ngài, xin mời đi theo ta."

Viên Cương nhếch miệng: "Sao tới tận bây giờ mới đồng ý?"

Người đệ tử kia đáp: "Người Tiêu Dao cung là quý khách, không thể tùy tiện quấy rầy người ta, ta cũng phải thông báo cho sư môn rồi mới đi thông báo được, làm phiền tiên sinh đợi lâu."

Người này đã nói như vậy rồi thì đám người Ngưu Hữu Đạo còn có thể nói cái gì nữa? Người ta đã đi thông báo giúp ngươi đã cho ngươi giữ mặt mũi rồi.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói: "Hồng Nương, có muốn đi cùng ta hay không?"

Viên Cương liếc nhìn xem phản ứng của bà ta.

Quản Phương Nghi ngạc nhiên hỏi: "Đi chung với ngươi? Lúc nãy ngươi còn nói là đi một mình mà?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta nghĩ lại rồi, đi cùng ta chứ?"

Quản Phương Nghi lắc lắc quạt tròn rồi từ chối: "Môn phái lớn cũng nhiều quy tắc, cũng chỉ cho phép ngươi tiến vào mà thôi, chúng ta ở bên ngoài sẽ rất chán, ta không đi."

Ngưu Hữu Đạo: "Cùng đi thôi, có việc cần ngươi xử lý."

Quản Phương Nghi hơi buồn bực, rất không tình nguyện mà tiếp tục từ chối: "Ngươi xem Trần bá và Hứa Lão Lục, ai phù hợp để ta bảo hắn đi cùng ngươi, có việc gì cũng có thể giao cho họ."

Ngưu Hữu Đạo: "Có một vài việc phụ nữ làm tốt hơn đàn ông. Hôm nay làm sao ngươi lại dài dòng như vậy chứ? Nhanh lên, đi theo ta."

"..." Quản Phương Nghi im lặng, thật sự là không đẩy cho ai được cả, chỉ có thể cố mà theo sau thôi.

Trước khi ra cửa, Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Chu Thiết Tử rồi liếc mắt ra hiệu cho Viên Cương.

Viên Cương hiểu ý mà gật đầu, Ngưu Hữu Đạo muốn hắn ta điều tra rõ ràng Chu Thiết Tử này...

Nhóm người này đi tới trước cửa khách viện của Tiêu Dao cung, đệ tử cùng đi chào hỏi với hai đệ tử canh cổng.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nói xen vào: "Làm phiền hai người, có thể nói thêm một câu rằng Hồng Nương của Tề Kinh cũng cùng đi."

Đệ tử canh cổng gật đầu, dù sao vẫn là đi vào thông báo, chỉ thêm một câu nói mà thôi.

Quản Phương Nghi ngơ ngẩn, sững người mà nhìn Ngưu Hữu Đạo, lúc đầu bà ta còn tưởng chỉ cần đứng bên ngoài chờ là được, thế nhưng hiện tại mới biết rằng Ngưu Hữu Đạo là đang muốn mang theo mình đi vào mà!

Thừa dịp một người đi vào thông báo, Ngưu Hữu Đạo cười mà hỏi thăm người còn lại: "Có phải là hôm nay có rất nhiều người tới đây muốn gặp người của Tiêu Dao cung đúng không?"

Hắn muốn biết rằng muộn như vậy mới tới nhóm người mình được tới, là do Tiêu Dao cung hay là do Vạn Thú môn, cho nên hắn cố ý dùng lời nói để thăm dò.

Người đệ tử cùng đi với nhóm người Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu với đệ tử canh cổng, bởi vì người này rất rõ ràng là do Cừu Sơn tạm thời ngăn cản.

Người đệ tử canh cổng kia cũng nói một cách bình thản: "Không rõ ràng."

Khi Ngưu Hữu Đạo nói lời này, thoạt nhìn thì không để ý người bên cạnh, thế nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý quan sát người đệ tử phụ trách thông báo này, cũng phát hiện được động tác nhỏ của người đó, cũng biết rằng không thể hỏi được cái gì nên cũng chỉ "a" một tiếng rồi không hỏi nữa.

Quản Phương Nghi thì giật nhẹ tay áo Ngưu Hữu Đạo, kéo hắn qua một bên rồi hỏi: "Ngươi muốn mang theo ta vào làm cái gì?"

Ngưu Hữu Đạo nói với giọng như bình thường: "Nghe nói ngươi biết Long Hưu, người quen gặp mặt dễ nói chuyện hơn mà."

Quản Phương Nghi kinh ngạc hỏi lại: "Làm sao ngươi biết ta quen Long Hưu? Mấy người Trần bá nói sao? Không thể nào!" Bởi vì bà ta biết, mấy người Trần bá sẽ không nói chuyện quá khứ của bà cho mọi người, bởi vì mấy chuyện đó cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào cả.

Bà ta còn không nhớ rõ khi quen biết Long Hưu thì Trần bá có ở cạnh mình hay không nữa.

Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Xem ra ngươi thật sự quen biết với Long Hưu."

"..." Quản Phương Nghi im lặng, rồi thẹn quá hóa giận: "Ngươi đang lừa ta sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Biết rõ ta muốn tới gặp Long Hưu, tại sao lại không nói cho ta biết?"

Quản Phương Nghi trợn mắt lên: "Đàn ông quen biết với ta là quan hệ gì, ngươi cũng không phải không biết, có cái gì đáng tự hào đâu mà nói!"

Ngưu Hữu Đạo thật sự rất muốn biết hai người quan hệ như thế nào, nên hỏi thử: "Quan hệ giữa hai người là quan hệ nam nữ à?"

Quản Phương Nghi nổi giận: "Ngươi coi ta là gì? Ngươi cho rằng ai cũng có thể ngủ với lão nương hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Từng theo đuổi ngươi sao?"

Quản Phương Nghi cũng không phủ nhận: "Cũng kiểu như vậy, dù sao ta rất nổi danh, có rất nhiều người nghe danh mà tới, đa số là loại muốn tầm hoa vấn liễu (chơi bời, tán gái), có mấy người thật lòng đâu? Ông ta cũng theo đuổi ta một đoạn thời gian, khi không thấy có hi vọng liền biến mất, ông ta là đệ tử môn phái lớn đương nhiên sẽ không thể ở lại Tề Kinh trong thời gian dài. Khi đó ở Tiêu Dao cung, ông ta cũng không thể tính là xuất sắc, thật không nghĩ tới về sau ông ta lại có thể trở thành chưởng môn Tiêu Dao cung. Sau khi nghe được chuyện này thì ta vẫn cảm thấy kinh ngạc, hiện tại nghĩ tới có lẽ ông ta là một người rất biết điều. Chuyện giữa hai chúng ta thật sự không phải như ngươi nghĩ."

Ngưu Hữu Đạo yên lặng gật đầu, hỏi lại: "Ngươi thành thật mà nói cho ta, trong số chưởng môn sáu môn phái lớn thì ngươi biết mấy người?"

Quản Phương Nghi hơi suy nghĩ rồi nói: "Ta không biết giáo chủ của Thiên Nữ giáo, dù sao thì người đó cũng là phụ nữ, mà phụ nữ thì không ghét ta đã là rất tốt rồi, làm sao có thể tới Phù Phương Viên của ta chứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.