Đạo Quân

Chương 725: Đạo Gia Lại Nữa Rồi



Đúng lúc nhìn thấy Viên Cương từ môn đình đi ra, Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía Viên Cương: “Ta nghe Viên Cương nói, sư phụ của Chu huynh khi ra ngoài làm việc cho tông môn đã lâm nạn ngoài ý muốn, bây giờ bên cạnh lệnh sư cũng chỉ có một mình Chu huynh?”

Nghe đến đây, gương mặt Chu Thiết Tử hiện lên sự chua xót, cười gượng: “Hành tẩu trong giới tu hành, khó tránh khỏi sẽ gặp phải chút mưa gió cũng như những chuyện ngoài ý muốn. Khi gia sư mở cửa nhận đồ đệ, cũng chỉ thu một mình ta, còn chưa kịp thu thêm sư đệ cho ta thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy ta mới một thân một mình. Thật ra, thanh tu một mình cũng tốt mà, có thể tự do tự tại trong thời buổi loạn thế này, so với tán tu bên ngoài mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, ta thật sự rất thỏa mãn.”

Đây thuần túy chỉ là lời an ủi bản thân. Nếu thật sự tốt như vậy, y đã không làm mấy việc lặt vặt mà sống, cũng không có ai giúp y nói chuyện. Mấy năm qua, y vẫn luôn dựa vào những việc vặt này mà sống qua ngày.

Hệ của y có nguồn gốc từ Chưởng môn Vạn Thú môn trước đó Chu Xích Thành. Liên quan đến lợi ích phân tranh trong nội bộ, nhiều năm về sau, nhất hệ của y đã bị xa lánh, bị đứt gãy. Cho đến bây giờ, Chu hệ có thể nói chỉ còn lại một mình y.

Ngưu Hữu Đạo tất nhiên cũng biết y nói vậy chỉ để giải sầu. Tuổi còn trẻ, mắt thấy người ta phong quang, còn mình thì bị hô tới quát lui, ai cũng có thể sai khiến được, có mấy người trẻ tuổi nào có thể cam tâm tình nguyện chứ. Hắn gật đầu, nói: “Chu huynh, huynh nghĩ như vậy rất tốt. Nhưng ta thấy Chu huynh tướng mạo đường đường, cũng không đứng dưới chót mãi đâu.”

Chu Thiết Tử đưa tay sờ mặt mình, nhịn không được cười ngượng, có chút xấu hổ khi được khen.

Tướng mạo của y có thể nói là rất đẹp. Da thịt trắng nõn, chẳng khác nào một tiểu thịt tươi.

Nhưng như vậy thì có thể làm được gì. Nội bộ môn phái, muốn trèo lên cũng phải cạnh tranh khốc liệt. Bên trên không có ai hỗ trợ nói chuyện, tất nhiên sẽ không có cơ hội ra mặt. Nếu y dám si tâm vọng tưởng, đắc tội với người khác, ngay cả việc duy trì như bây giờ cũng không còn, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục thê thảm, muốn thanh tịnh như cũ cũng khó mà đảm bảo. Đoán chừng, đời này của y cũng chỉ như vầy thôi.

Chu Thiết Tử thở dài, lắc đầu cười nói: “Ngưu huynh quá khen rồi!”

Ngưu Hữu Đạo làm ra vẻ thành khẩn: “Chu huynh không cần khiêm tốn. Tại hạ và Chu huynh mới quen đã thân, ta nguyện cùng Chu huynh kết bái làm huynh đệ khác họ, không biết Chu huynh có nể mặt không?”

Viên Cương không nhịn được ngẩng đầu lên trời, nói thầm trong lòng. Đạo gia lại nữa rồi.

“....” Chu Thiết Tử nghẹn họng nhìn Ngưu Hữu Đạo trân trối, còn tưởng mình nghe lầm: “Kết... kết bái?”

Ngưu Hữu Đạo chân thành nói: “Không sai, ta không phải nói đùa đâu!”

“Cái này... cái này...” Chu Thiết Tử cà lăm một hồi, gương mặt không thể tin nổi.

Từ lúc y bước vào Vạn Thú môn, ngoại trừ thành Vạn Tượng, y không hề tiếp xúc với bên ngoài, cơ bản không đặt chân vào thế tục hồng trần.

Khi sư phụ còn tại thế, ông đã giảng giải cho y chuyện của giới tu hành. Sau khi sư phụ qua đời, những chuyện liên quan đến giới tu hành, y cũng chỉ có thể đọc trong những kỷ sự của tông môn, cùng với loại Thượng Thanh Thập Di Lục mà Ngưu Hữu Đạo đã xem trước kia, phần lớn những hiểu biết về giới tu hành cũng đến từ phương diện này.

Đối với Ngưu Hữu Đạo vừa mới quật khởi mà nói, nói thật, y hoàn toàn không biết là ai, chỉ nghe người bên trên phân phó công việc nói qua một chút mà thôi, là người bị trục xuất khỏi Thượng Thanh Tông, gần đây mới có được một chút thành tựu.

Khách mà y phụ trách tiếp đãi cũng không phải khách quý cao cấp. Loại khách quý cao cấp, không đến phiên y tiếp xúc.

Nhưng y cũng biết, khách có thể đến Vạn Thú môn, thân phận và địa vị không phải loại đệ tử chuyên làm việc vặt tầng dưới chót như y có thể so sánh.

Cà lăm cả nửa ngày, rốt cuộc y cũng lên tiếng: “Việc này có thích hợp không?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Chẳng lẽ Chu huynh xem thường ta?”

“Không, không, không!” Chu Thiết Tử vội vàng khua tay giải thích: “Ta chưa nghe nói qua có chuyện tương tự như vậy ở Vạn Thú môn, ta cũng không biết đệ tử trong môn có được phép kết bái với người bên ngoài hay không, hay phải được sư môn cho phép. Huynh có thể chờ ta đi hỏi rồi trả lời sau được không?”

“Như vậy à!” Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Được rồi, không cần huynh đi xin phép đâu. Huynh không có tiếng nói, đi xin phép dễ bị người ta chất vấn. Tạm thời không cần xin phép đâu, tránh cho người ta hoài nghi ta mưu đồ làm loạn trong lúc này. Chờ khi ta rời khỏi Vạn Thú môn, ta sẽ hướng cao tầng của Vạn Thú môn đề cập đến việc này, Chu huynh cảm thấy thế nào?”

Nghe xong, Viên Cương đại khái hiểu được Đạo gia đang có ý gì. Đạo gia chỉ đang làm chuyện gặp núi mở đường, gặp nước lấp cầu mà thôi.

Làm việc ở Vạn Thú môn không được tiện cho lắm. Mặc kệ Chu Thiết Tử có phải là cơ sở ngầm của bọn họ hay không, khi phát hiện dị thường, y nhất định sẽ bẩm báo lên trên. Chỉ cần lôi kéo được Chu Thiết Tử, bọn họ làm việc cũng không cần lo lắng, trước dọn sạch chướng ngại bên người.

“Cái này... cái này...” Chu Thiết Tử lại do dự. Y như phát mộng khi đụng đến mấy chuyện này, là chuyện mà y nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Chu huynh không đồng ý?”

Chu Thiết Tử đáp: “Chỉ sợ không trèo cao nổi thôi.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ta chỉ hỏi huynh có đồng ý hay không thôi.”

Chu Thiết Tử cười khổ: “Chỉ cần sư môn đồng ý, ta tất nhiên không thành vấn đề.”

“Được, việc này cứ bao hết lên người ta.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vai đối phương: “Ta không tin đến lúc đó Vạn Thú môn lại không nể mặt ta, vẫn còn để huynh đệ của ta tiếp tục làm việc vặt hầu hạ người khác, tối thiểu cũng phải cho huynh một cơ hội ra mặt chứ?”

Nghe xong, Chu Thiết Tử như tỉnh ra, ánh mắt lóe lên sự mừng rỡ, giống như nhìn thấy được một tia hy vọng.

Ngưu Hữu Đạo quay người chỉ xuống khe núi: “Chu huynh, nước suối bên dưới khe núi mát lạnh, thấy thích thích, ta muốn xuống dưới một chút, không phạm húy chứ?”

Chu Thiết Tử vội bảo đảm: “Chỉ cần huynh không chạy loạn, ngắm cảnh xung quanh đây cũng không ai nói gì đâu. Ngưu huynh cứ yên tâm, không thành vấn đề.”

Được cam đoan, Ngưu Hữu Đạo một mình phi thân xuống. Hắn đứng bên cạnh dòng suối, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhúng nhúng xuống dòng suối lạnh buốt.

Một lát sau, đằng sau đám dây nho truyền đến giọng nói trầm thấp của Triệu Thắng Hoài: “Hôm qua ngươi đến gặp Long Hưu của Tiêu Diêu cung?”

Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ để ý, phát hiện đằng sau đám dây nho có một khe hở. Triệu Thắng Hoài không biết chui vào từ chỗ nào. Ngưu Hữu Đạo dạo bước bên khe suối, vừa đi vừa nói: “Hãy lo làm tốt chuyện của ngươi đi, đừng quan tâm chuyện không nên quan tâm.”

Triệu Thắng Hoài nói: “Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối đừng làm loạn. Nếu không, ai cũng đừng hòng tốt hơn ai.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta biết, ta sẽ không làm loạn, sẽ cho ngươi thời gian, ngươi yên tâm đi. Đúng rồi, hôm qua ta đi gặp Long Hưu, bị giữ lại rất lâu. Ngươi đã chú ý đến, có biết nguyên nhân gì không?”

Triệu Thắng Hoài nói: “Làm sao ta có thể giám sát bên chỗ Long Hưu chứ? Ta có nghe nói ngươi đi gặp Long Hưu, còn chuyện bị giữ lại rất lâu, làm sao ta biết? Nhưng nghe nói hôm qua cũng có một người tên là Trần trưởng lão của Thiên Ngọc môn ở Nam Châu đến, muốn bái phóng Long Hưu, nhưng Long Hưu không gặp ông ta, chỉ gặp được đồ đệ của Long Hưu. Ta đang tự nhủ không biết có liên quan đến việc này hay không?”

Ngưu Hữu Đạo nghe xong, lập tức xác nhận lại: ‘Trần Đình Tú?”

Triệu Thắng Hoài nói: “Đúng, hình như là cái tên này.”

Trần Đình Tú cũng đến Vạn Thú môn? Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Giúp ta tiếp cận ông ta, xem ông ta làm gì ở đây.”

Triệu Thắng Hoài nói: “Ngươi tưởng ta có thể phân thân à? Chuyện này cũng đủ làm ta bận rộn rồi, lấy đâu ra tinh lực giúp ngươi đi giám sát người khác?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.