Đây là đang chuẩn bị hậu sự nếu cơ nghiệp Bắc châu bị sụp đổ!
Thiệu Tam Tỉnh run giọng hỏi:
"Đại công tử, thế cục còn chưa rõ ràng cần gì sắp xếp như vậy?”
Mặt Thiệu Bình Ba dữ tợn nói:
“Bắc châu là tâm huyết nhiều năm của ta, sao ta có thể dễ dàng bỏ nó? Việc đã đến bước này, làm tính toán tệ nhất thì tốt hơn.”
Thiệu Tam Tỉnh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu thân thiết hỏi:
“Có thông báo cho bên lão gia không đại công tử?”
Thiệu Bình Ba im lặng một lúc rồi lắc đầu nói:
"Không cần, không thể để phụ thân biết, nếu có biến, muốn thoát đi suôn sẻ còn cần lợi dụng phụ thân tê liệt bọn họ."
Con ngươi Thiệu Tam Tỉnh nở to, khó tin hỏi:
“Muốn... muốn hy sinh lão gia sao?"
Thiệu Bình Ba vụt quay đầu lại:
“Nói bậy bạ gì đấy! Ta ở trong mắt ngươi là loại người như vậy sao? Phụ thân nắm binh quyền Bắc châu, dù là ai cũng không muốn chiếm lấy Bắc châu hỗn loạn. Mặc kệ phụ thân rơi vào tay ai thì người đó còn cần dựa vào phụ thân, trong một thời gian dài phụ thân sẽ không có nguy hiểm gì, về sau từ từ tính tiếp! Nếu ta không thoát được thì hai phụ tử đều hết đường, hiểu chưa?”
Thiệu Tam Tỉnh đã hiểu, chắp tay cúi đầu nói:
“Lão nô đi sắp xếp ngay.”
Thiệu Bình Ba vung ống tay áo:
“Đi đi!”
Hai tay Thiệu Bình Ba chống mặt bàn cúi đầu nhìn vết máu đỏ thắm trên ống tay áo, biểu tình buồn bã.
Mấy năm nay bên cạnh Thiệu Bình Ba có tu sĩ giúp điều dưỡng thân thể, nhưng bệnh cũ mãi không lành. Thiệu Bình Ba biết vì sao bệnh mãi không hết, nếu không có tu sĩ điều dưỡng thì thân thể của y đã ngã từ lâu.
Lát sau Thiệu Bình Ba vụt ngẩng đầu, mắt lại tỏa sáng đấu chí. Thiệu Bình Ba vòng ra bàn học đi tới trước vách tường treo bản đồ bảy nước, nhìn tới nhìn lui suy tư, cuối cùng ngừng lại thật lâu ở vị trí Bắc châu.
Thiệu Bình Ba xoay người bước nhanh ra sau bàn ngồi xuống, kéo một tờ giấy qua, cầm bút ngẫm nghĩ rồi múa bút viết xuống sáu tờ.
Thiệu Bình Ba mới viết xong đóng dấu ấn chương thì Thiệu Tam Tỉnh bưng thau nước nóng vào, vắt khăn ấm để y lau vết máu bên môi.
Thiệu Bình Ba không nhận khăn, hắn đưa sáu tờ giấy cho Thiệu Tam Tỉnh:
“Sai Tống Thư và Trần Quy Thạc mỗi người cầm ba phần đi hai nước Yến, Hàn liên lạc với sáu đại phái. Tống Thư không dám về nước Yến, kêu Tống Thư cầm thư ta viết đi nước Hàn liên lạc Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo. Sai Trần Quy Thạc đi nước Yến liên lạc Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn. Đi nhanh, lập tức đi, đừng chậm trễ!”
Dặn xong Thiệu Bình Ba mới cầm khăn lông lau khóe môi.
Thiệu Tam Tỉnh nhận thư, thấy là thư bàn về quy thuận với sáu đại phái, kinh ngạc hỏi:
“Đại công tử làm vậy là sao?”
Thiệu Tam Tỉnh không hiểu sao có thể cùng lúc quy thuật hai bên.
Thiệu Bình Ba cầm khăn ấm trầm tư nói:
“Ngưu Hữu Đạo liên lạc với sáu đại phái cùng lúc chẳng qua muốn xui khiến họ giải quyết tranh chấp Bắc châu, ta sẽ không để hắn được như ý. Ta giả bộ đàm phán, đồng ý chủ động quy thuận nước Yến, vậy thế lực nước Yến sẽ động vào ta sao? Có thể lấy về nguyên Bắc châu thì ai muốn chia sẻ nửa cái? Bên nước Hàn cũng giống vậy, dù bên nào nhận được thư kia ta sẽ sợ kinh động bên kia ảnh hưởng thu phục Bắc châu, cũng giữ kín không nói ra."
Thiệu Tam Tỉnh đã hiểu ra:
“Ý của đại công tử là lo ổn định sáu đại phái trước?”
Thiệu Bình Ba nói:
“Trước tiên dùng đàm phán ổn định sáu đại phái, họ không có động tác tức là ổn định được nước Yến, Hàn, cũng có thể ổn định Đại Thiền sơn. Bám chân họ trước, tranh thủ thời gian giải quyết Ngưu Hữu Đạo trước. Chỉ cần không có tên này từ giữa gây rối thì Bắc châu ngã hướng bên nào hoặc tiếp tục trung lập tùy vào tình huống. Ngưu tặc kích động ích lợi lớn như vậy là chơi với lửa, thật sự không được thì ta sẽ lấy Bắc châu quy thuận làm mồi, ai giết được Ngưu Hữu Đạo là ta sẽ quy thuận người đó, cho hắn chơi lửa tự đốt mình, tóm lại không để hắn sống yên!”
Thiệu Tam Tỉnh nghe mà hưng phấn vô cùng, gật đầu lia:
“Được, lão nô đi làm ngay!”
Trong một mật thất.
Thiệu Tam Tỉnh đi vào.
Trần Quy Thạc ngồi chờ lập tức đứng dậy chắp tay:
"Thiệu tiên sinh."
Thiệu Tam Tỉnh vẫy tay ra hiệu đừng khách khí, móc ba phong mật thư ra khỏi ống tay áo đưa cho Trần Quy Thạc:
“Ngươi bí mật xuất phát ngay đưa ba phong thư này đến nơi.”
Trần Quy Thạc nhận lấy xem chữ trên từng thư, gồm gửi Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn.
Trần Quy Thạc kinh ngạc hỏi:
“Tiên sinh, môn phái cao cao tại thượng như vậy ta đến đó liệu họ có chịu gặp ta không?”
Thiệu Tam Tỉnh nói:
“Có gặp ngươi hay không chẳng quan trọng, muốn gặp ngươi thì tốt, không chịu gặp cũng không sao. Quan trọng là đưa thư đến nơi, chỉ cần ba đại phái xem thứ là được, cái khác không cần ngươi làm cái gì, rõ chưa?”
“Rõ rồi!” Trần Quy Thạc gật đầu cẩn thận nhét ba phong thư vào ngực: “Ta từ biệt với Tống sư thúc rồi xuất phát ngay.”
Thiệu Tam Tỉnh ngăn lại:
"Ta nói rồi, lập tức bí mật xuất phát! Không gặp ai hết! Bên Tống Thư thì ta sẽ chuyển lời thay ngươi. Ngươi hãy thay hình đổi dạng ngay, ta sẽ sắp xếp cho ngươi âm thầm ra khỏi thành, đừng kinh động ai, trên đường cũng không được kinh động bất cứ người nào, nếu có sai sót gì thì coi chừng mạng nhỏ của ngươi!”
Trần Quy Thạc vội đồng ý:
“Rõ!”
Thiệu Tam Tỉnh móc ra một trăm tờ kim phiếu có giá trị một vạn kim tệ cho Trần Quy Thạc làm lộ phí. Thật ra trên đường không cần tốn nhiều tiền như thế, đây là phí vất vả.
Thiệu Tam Tỉnh cầm tay Trần Quy Thạc, thấm thía nói:
“Sau khi việc thành sẽ có trọng thưởng khác.”
Khoảng nửa canh giờ sau.
Trần Quy Thạc đã ở ngoài thành, cưỡi ngựa chạy như bay trên dường cái.
Chờ rời xa phủ thành, Trần Quy Thạc nhìn quanh không thấy bóng người chợt ghìm dây cương, tọa kỵ chuyển hướng lao vào rừng núi.
Trong rừng rậm, dưới vách núi ẩn khuất, Trần Quy Thạc nhảy xuống ngựa móc ba phong mật thư ra xé mở đọc thư, thỉnh thoảng ngước đầu cẩn thận quan sát cẩn thận, xem xong một lá thì xé mở lá khác ra.
Trong ngoài hang núi toàn là di tích ngàn năm trước, các tượng phật loang lổ năm tháng. Nhiều pho tượng bị mưa gió nắng mài mòn đã không thấy rõ khuôn mặt chỉ còn lại đường nét. Trong một số hang không có nhiều pho tượng còn giữ đường nét rõ ràng.
Nơi di tích Phật môn giấu trong chỗ chung linh dục tú này là Đại Thiền sơn.
Dưới Đại Thiền sơn, có mấy chục người lên ngựa chia thành hai nhóm rời đi.
Một nhóm chạy đi phủ thành Bắc châu, một nhóm do chưởng môn Hoàng Liệt tự mình dẫn dắt.
Tay áo phần phật gió, Hoàng Liệt dẫn đầu chạy nhanh đi, biểu tình trầm trọng ngựa không ngừng vó chạy tới Vạn Thú môn.
Sau khi nhận được tin tức trưởng lão Hoàng Thông truyền về, biết Thiệu Bình Ba lại bị Ngưu Hữu Đạo trả thù, hơn nữa lần trả thù này không giống bình thường. Ngưu Hữu Đạo dụ dỗ được sáu đại phái hai nước Yến, Hàn, rõ ràng là nhằm vào Bắc châu. Có vẻ Ngưu Hữu Đạo muốn làm lớn chuyện này.
Cao tầng Đại Thiền sơn nghe tin vừa kinh vừa giận, rất bực mình hành vi của Thiệu Bình Ba, đã cảnh cáo y nhiều lần đi chọc Ngưu Hữu Đạo nữa mà tên này nhiều lần như gió thoảng bên tai. Lần này phải cho Thiệu Bình Ba nếm mùi đau khổ mới được.
Xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao Hoàng Liệt có thể ngồi yên xem, định tự mình chạy tới Vạn Thú môn hóa giải việc này, vì cần đến nhanh nhất nên ngày đêm đi không ngừng nghỉ.
Hoàng Liệt cũng phát tin tức cho trưởng lão Chung Dương Húc ở bên phủ thành Bắc châu, kêu Chung Dương Húc hỏi kỹ Thiệu Bình Ba xem chuyện là thế nào. Hoàng Liệt lại phái một đám đệ tử tinh nhuệ chạy tới đề phòng có gì bất trắc.
Nam châu, trong hậu viện phủ Thứ Sử,
Một thiếu niên da ngăm đen ăn mặc mỏng manh dưới ánh nắng chói chang, hai tay cầm hai cây trường thương giơ cao, đứng tấn. Hai tay hai chân đã run lẩy bẩy, người vã mồ hôi như mưa chịu đựng giày vò.
Tên này là nhi tử của La An, lão đại luôn đi theo Mông Sơn Minh đẩy xe lăn cho ông.