Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn dưới bóng cây thấy tình hình không ổn lên tiếng nhắc nhở:
“Kiên trì!”
Keng keng!
Thiếu niên vẫn không chống chọi nổi, hai chân mềm nhũn cả người và thương ngã ngồi dưới đất, sau đó bò dậy liếc Mông Sơn Minh uy nghiêm nhìn mình chằm chằm, cúi đầu lại gần xin lỗi.
Mông Sơn Minh quát:
“Nhặt thương lên!”
Thiếu niên vội vòng về nhặt thương lên rồi gục đầu đi tới.
Mông Sơn Minh hỏi:
“Đã quên lời ta nói với ngươi?”
Thiếu niên lắc đầu nói:
“Không quên, trong năm năm hai thương không thể rời tay, ăn uống tiêu tiểu ngủ đều phải cầm, để cầm thương trong tay sẽ thành một phần thân thể của mình, chỉ đâu đâm đó không sai lệch chút nào.”
Phía xa truyền đến tiếng cười của Thương Triêu Tông:
"Ha ha!"
Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình, nhị tiểu tử La gia luôn đi theo họ mới vào sân này, ba người dừng bước quan sát một lần thấy tận mắt cảnh vừa rồi.
Thấy Thương Thục Thanh đến, lão đại La gia đã là một nửa nam nhân, mình tr@n trước mặt cô nương hơi kỳ cục, thế là Mông Sơn Minh bảo với La lão đại:
“Đi về nghỉ một lúc đi.”
“Vâng!”
La lão đại cầm thương bỏ chạy, trước khi đi liếc đệ đệ một cái.
La lão nhị thầm le lưỡi, nhìn ra được huynh trưởng ở bên này rất vất vả.
Thương Triêu Tông lại gần cười hỏi:
“Mông bá bá có phải hơi quá nghiêm khắc với Đại An không?”
Hai nhi tử của La An đặt tên rất đơn giản, một người tên La Đại An, một người tên La Tiểu An. Đại An theo võ, Tiểu An theo văn.
Mông Sơn Minh nói:
“Năm xưa ta cũng làm như vậy.”
Lam Nhược Đình cười tiếp lời:
“Nghiêm sư ra cao đồ.”
Lam Nhược Đình quay đầu răn dạy tiểu tử bên cạnh mình:
“Thấy huynh trưởng của ngươi chưa? Còn cảm thấy đọc sách, viết chữ mệt không?”
La Tiểu An cười gượng:
“Sư phụ nói đều đúng.”
Lam Nhược Đình hừ lạnh một tiếng:
“Thằng nhóc tinh ranh, khôn vặt! Trở về chép lại một trăm lần thứ ngày hôm qua chép!”
La Tiểu An ủ rũ lên tiếng:
“Vâng.”
Mông Sơn Minh nhìn mấy người, biết dưới tình huống bình thường không có việc gì thì họ sẽ không đến cùng nhau. Nam châu mới ổn định, có nhiều việc bận.
“Đạo gia hiện không có trong Nam châu mà làm khách bên Vạn Thú môn nước Tống, Trần Đình Tú của Thiên Ngọc môn cũng đi theo. Người được phái đi nước Tống nghe người bên kia nói một tiếng, không rõ tình huống cụ thể, không biết Đạo gia ở bên kia làm gì."
Mông Sơn Minh lẩm bẩm:
“Ẩn giấu âm thầm rời khỏi Nam châu... sau trận chiến mãi không lộ mặt ở Nam châu, xem ra tạm thời hắn không có vống liếng đối kháng lại Thiên Ngọc môn.”
Lam Nhược Đình đầy bí hiểm nói:
“Sớm muộn gì sẽ ngóc đầu trở lại."
Thương Thục Thanh trầm ngâm nói:
“Giờ chúng ta đều khỏe, hy vọng Thiên Ngọc môn không đuổi theo Đạo gia.”
Mấy người hiểu ý Thương Thục Thanh, nàng lo Ngưu Hữu Đạo và Thiên Ngọc môn đấu nhau chuyển từ trong Nam châu ra ngoài. Nếu đấu ngay mặt thì thực lực của Ngưu Hữu Đạo chịu thiệt nhiều hơn, thật khiến người lo lắng.
Mông Sơn Minh thấy rầu lo trong mắt Thương Thục Thanh, lòng thầm thở dài. Nha đầu này càng kéo dài càng lớn tuổi, Mông Sơn Minh định sau trận chiến sẽ tìm Ngưu Hữu Đạo nói chuyện đàng hoàng, nhưng bây giờ không biết đến ngày nào mới gặp hắn.
Mông Sơn Minh an ủi:
“Vị Đạo gia này là kiêu tử một thế hệ, phong vân trong tay, có thủ đoạn hàng long phục hổ, trăm tà không xâm, bọn giặc né tránh. Hắn sẽ không sao, chờ hắn về là lúc khải hoàn.”
Trong đình viện có khách đến, là lão nhân chân chất theo bên Văn Tâm Chiếu.
Trần Đình Tú kinh ngạc hỏi:
“Tại sao cần gặp mặt ở bên ngoài?”
Lão nhân chân chất nói:
“Không phải phu nhân không động được tiện nhân kia mà vì lo bên chưởng môn nên mới không làm gì, nếu không đã chẳng đến lượt ngươi đứng ra. Ngươi lỗ m ãng xông vào bên kia thì không thích hợp, phu nhân biết ăn nói thế nào với chưởng môn? Vạn Thú môn có nhiều tai mắt, không phải chỗ nói chuyện.”
Trần Đình Tú sửng sốt, ngẫm lại cũng đúng. Bằng vào thế lực của Văn Tâm Chiếu sao có thể không g iết chết Hồng Nương được, xem ra mình đột nhiên xông vào nói chuyện đó thật sự hơi đường đột, bởi vậy đuổi mình đi là cố ý làm cho Đỗ Vân Tang xem.
Trần Đình Tú vội giải thích:
“Là tại hạ lỗ m ãng, khi ấy cũng vì bất đắc dĩ. Tại hạ có tài đức gì mà mời được phu nhân ra gặp nên đành tìm tới cửa.”
Lão nhân chân chất nói:
“Đừng dài dòng, có đi không?”
Trần Đình Tú cười nịnh:
“Phu nhân đã mời nào dám không đi, tất nhiên sẽ đến đúng hẹn.”
Lão nhân chân chất bỏ lại một câu rồi đi:
“Hai ta không tiện đi cùng, ngươi hãy đi một mình.”
Trần Đình Tú bước nhanh theo định đưa tiễn, ai ngờ bị người ta ném một câu cản lại:
“Không cần tiễn, dễ khiến người chú ý.”
Trần Đình Tú đành ngừng bước, chắp tay nhìn theo đối phương ra cửa.
Trần Đình Tú quay đầu, cảm giác như sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ám hoa minh lại nhất thôn. Trần Đình Tú cười toe, lòng lâng lâng.
Có Văn Tâm Chiếu ra tay xử Ngưu Hữu Đạo thì hắn chết chắc, còn về Hồng Nương, chỉ cần hắn chết thì Thiên Ngọc môn dễ dàng xử bà rồi báo cáo cho Văn Tâm Chiếu.
Một bên không tiện tự tay giết Ngưu Hữu Đạo, bên kia khó ra tay giết Hồng Nương, hai bên thật là hợp nhau, Trần Đình Tú thầm phục mình ra chiêu quá hay.
Trần Đình Tú lắc đầu cười cợt lẩm bẩm:
“Ngưu Hữu Đạo ơi là Ngưu Hữu Đạo, ngươi nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ chết vào tay hai nữ nhân tranh phong cật thố vì nam nhân khác. Chọn thuộc hạ nào không chọn cố tình chọn giày rách, ham mô này thật khiến người không dám cung duy. Hồng Nương Tề Kinh, ha ha, quả nhiên là danh bất hư truyền!"
Thấy Trần Đình Tú vui vẻ, mấy đệ tử lại gần.
Trần Đình Tú ra lệnh:
“Chọn hai người đi theo ta một chuyến, những người khác ở lại canh chừng.”
Sau đó ba người đi ra sơn môn.
Vừa ra sơn môn Trần Đình Tú ngây người, chỉ thấy Văn Tâm Chiếu đứng trên ngọn cây không xa, váy tung bay dường như đang đợi gã.
Chẳng phải sợ bị người thấy sao? Vì sao Văn Tâm Chiếu chờ tại đây?
Tuy Trần Đình Tú thắc mắc nhưng không dám do dự, bay nhanh lại gốc cây, cười tươi ngước đầu lên chắp tay nói:
"Đỗ phu nhân!"
Văn Tâm Chiếu từ trên cao cao ngạo rũ mắt xuống.
Lão nhân chân chất chậm rãi đi ra từ rừng cây đến trước mặt Trần Đình Tú.
Trần Đình Tú lại chắp tay:
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh..."
Thanh âm ngừng bặt.
Tia sáng lạnh b ắn ra từ ống tay áo lão nhân chân chất xuyên thủng tim Trần Đình Tú, từ sau lưng bay ra kèm theo máu tươi.
Trần Đình Tú trợn to mắt chậm rãi cúi đầu nhìn ngực mình:
"Ngươi..."
Một thanh phi kiếm ngắn nhỏ bay một vòng về vạch một luồng sáng lại cắt cổ Trần Đình Tú phun máu ra, mang theo người gã ngã xuống đất. Trần Đình Tú co giật nằm dưới đất, trợn to mắt nhìn lão nhân chân chất sau đó khó khăn dời sang nhìn Văn Tâm Chiếu đứng trên ngọn cây khinh thường nhìn xuống.
Không hiểu, Trần Đình Tú thật sự không hiểu vì sao muốn giết gã? Trực tiếp ra tay giết ngay trước cửa Vạn Thú môn.
Tia sáng lạnh vụt qua, lão nhân chân chất quét ống tay áo, phi kiếm bay vào trong tay áo. Diệt một người dễ như trở bàn tay, thậm chí không cho Trần Đình Tú thời gian phản ứng.
Hai đệ tử đi cùng ngây người một lúc sau đó hét lên:
“Sư phụ!”
Họ trơ mắt nhìn Trần Đình Tú ngã xuống, bị lão nhân chân chất nhìn chằm chằm làm họ không dám đến gần.
Văn Tâm Chiếu đứng trên ngọn cây rũ mí mắt xuống nhìn, nếu không phải vì báo cáo cho sư huynh thì bà chẳng cần ra mặt xử thứ như vậy.
Bà xử người ngay trước cửa Vạn Thú môn thì sao? Chẳng lẽ muốn bà theo Trần Đình Tú đi xa chút? Văn Tâm Chiếu lười chơi với Trần Đình Tú, không xuống tay trong Vạn Thú môn là vì cho Vạn Thú môn mặt mũi. Còn Thiên Ngọc môn gì đó chẳng là cái thá gì với bà. Một trưởng lão của Thiên Ngọc môn tầm thường muốn giết thì giết, họ làm được gì? Thiên Ngọc môn dám đến Thiên Hành tông hỏi tội Văn Tâm Chiếu không?
Văn Tâm Chiếu lắc người bay xuống ngoài sơn môn, chậm rãi bước vào Vạn Thú môn, mặt không biểu tình chẳng thèm che giấu.
Đệ tử thủ vệ của Vạn Thú môn bị cảnh này hù giật mình, hai đệ tử đứng hai bên cửa chậm rãi ngoái đầu nhìn Văn Tâm Chiếu đi khuất, câm nín.