Thiệu Bình Ba sâu sắc cảm nhận được đây là cuộc so đấu không cân sức. Y sâu sắc hối hận lúc trước không tiếc mọi giá ức chế không để Ngưu Hữu Đạo vươn lên trong Nam châu, cho hắn có càng nhiều năng lực làm mưa làm gió. Đổi lại Ngưu Hữu Đạo trước kia đã không có nhiều năng lượng như vậy, không có cả tư cách bước qua cửa Vạn Thú môn.
Sự xuất hiện của Triều Thắng Hoài làm Thiệu Bình Ba càng lo hơn.
Lúc Thiệu Bình Ba xuống tay với Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không ngờ hắn phản kích mãnh liệt như vậy. Nhưng Thiệu Bình Ba không hiền gì, nghĩ ra ngay ba kế hoạch phá cục, có công, có thủ, có lui, thủ đoạn đánh trả ức chế rất nhanh.
Công là thượng sách, kéo dài nơi này chờ sát chiêu bên Thiên Ngọc môn thành công, Thiệu Bình Ba không tin thực lực như Thiên Ngọc môn không thể tạo thành uy hiếp đến Ngưu Hữu Đạo. Có giết được hắn hay không tạm không tính, chỉ cần bắt tay làm là Thiệu Bình Ba có cách chọc cho Nam châu loạn lớn, dù Ngưu Hữu Đạo không chết cũng hủy hoại tâm huyết nhiều năm của hắn.
Thủ là trung sách, ổn định sáu đại phái Yến, Hàn, tranh thủ thời gian cho đợt sau phản kích.
Lùi là hạ sách, trả giá rất lớn, nếu không đến lúc bất đắc dĩ Thiệu Bình Ba sẽ không dùng.
Thiệu Bình Ba đã nhận ra Vạn Thú môn thành điểm then chốt so đấu, Triều Thắng Hoài đột nhiên xuất hiện, đặc biệt với bối cảnh của y cho Ngưu Hữu Đạo không gian điều khiển lớn, làm giảm mạnh hy vọng của Thiệu Bình Ba với bên Vạn Thú môn, rất lo Thiên Ngọc môn và Đại Thiền sơn sẽ bị Ngưu Hữu Đạo lén hại.
Một khi thượng sách phá cục, trung sách quá bị động, đặc biệt là đụng phải đối thủ như Ngưu Hữu Đạo.
Thiệu Bình Ba thậm chí nghi ngờ việc Ngưu Hữu Đạo bái kiến chưởng môn sáu đại phái là có trá, bất đắc dĩ tin tức của y có hạn, không cách nào phán đoán, đành hy vọng người của Đại Thiền sơn đi viếng thăm chưởng môn sáu đại phái có thể nghiệm minh thật giả.
Triều Thắng Hoài xuất hiện khiến Thiệu Bình Ba cảm giác Ngưu Hữu Đạo ra tay trong Vạn Thú môn nhanh gọn, thời gian không chậm hơn bên y. Lúc trước Thiệu Bình Ba còn vĩnh vàng ngồi chờ trong tù, giờ thì như ngồi trên gối cắm kim.
Rào rào rào!
Cửa sắt mở ra, Thiệu Bình Ba đi loanh quanh vụt quay đầu nhìn phía cuối hành lang nhà giam.
Chung Dương Húc đến, có mấy người đi theo đằng sau. Đệ tử trông giữ trong lao hành lễ.
Hai người cách hàng ràng sắt gặp nhau.
Chung Dương Húc nhìn hộp thức ăn dưới chân, hỏi:
“Như thế nào? Đồ ăn không vừa miệng.”
Thiệu Bình Ba khác khí nói:
“Đồ ăn có dở đến mấy cũng không dám vì việc này làm phiền bá phụ đến.”
Thiệu Bình Ba không rảnh nói nhiều, vào thẳng chủ đề:
“Bên Vạn Thú môn ẩn giấu nguy cơ, người Đại Thiền sơn ở Vạn Thú môn phải ứng đối nhanh tránh cho mắc mưu Ngưu tặc.”
Chung Dương Húc nhíu mày hỏi:
“Sao ngươi biết bên Vạn Thú môn ẩn giấu nguy cơ? Thừa nhận việc đó là ngươi làm?”
Khóe mắt Thiệu Bình Ba liếc thấy năm ngón tay Chung Dương Húc cầm kiếm dường như càng siết chặt, vội giải thích:
"Bá phụ hiểu lầm, ta chợt nhớ một việc là hai năm trước nhận được tin Triều Thắng Hoài, tôn tử của Triều Kính trưởng lão Vạn Thú môn dường như câu kết với Ngưu Hữu Đạo, nếu Ngưu Hữu Đạo làm gì trong Vạn Thú môn chắc chắn sẽ ỷ vào người này.”
Chung Dương Húc hỏi:
“Thế thì sao?”
Thiệu Bình Ba nóng nảy nói:
“Phải nhắc nhở chú ý bên Vạn Thú môn phế bỏ con cờ ngầm này của Ngưu Hữu Đạo, tránh cho Đại Thiền sơn chịu thiệt!”
Chung Dương Húc nhíu mày hỏi:
“Ngươi có biết bối cảnh của Triều Kính không?”
Thiệu Bình Ba đáp:
"Chẳng lẽ không phải là trưởng lão của Vạn Thú môn sao?”
Chung Dương Húc nói:
"Chẳng những là trưởng lão còn cùng một sư phụ với Tây Hải Đường chưởng môn Vạn Thú môn, là phụ tá đắc lực của Tây Hải Đường, nói thẳng ra hai người đó là một nhóm. Ngươi có thấy ai làm thịt người của mình chưa?”
Thiệu Bình Ba ngẩn ra, y không biết chuyện này.
Chung Dương Húc tiếp tục bảo:
“Nhắc nhở Vạn Thú môn theo dõi Triều Thắng Hoài mà ngươi nói, theo dõi thế nào? Vừa mở miệng là bị Triều Kính biết, ai theo dõi Triều Thắng Hoài đều không được ích gì, hơn nữa vừa mở miệng sẽ đắc tội Triều Kính! Dù chứng minh Ngưu Hữu Đạo và Triều Thắng Hoài cấu kết với nhau thì sao? Phế bỏ Triều Thắng Hoài thì thế nào? Làm sao đối mặt Triều Kính? Đại Thiền sơn ăn no quá đi kết thù với Triều Kính sao?”
Cơ mặt Thiệu Bình Ba cứng ngắc nói:
“Bá phụ, việc này không phải là nhỏ, chúng ta không thể đấu nội bộ trúng gian kế của người khác nữa! Ngưu tặc gian trá, Đại Thiền sơn ở trong Vạn Thú môn sẽ chịu thiệt, xin bá phụ thả tiểu điẹt ra ngay, phái người hộ tống tiểu điệt suốt đêm đến Vạn Thú môn, để tiểu điệt từ mình đối diện Ngưu Hữu Đạo! Những vấn đề bá phụ lo đều không thành vấn đề, tiểu điệt đến tận nơi tự nhiên có cách hóa giải tình thế nguy hiểm này.”
Thiệu Bình Ba cảm giác mình ở chỗ này quá chịu thiệt. Ngưu Hữu Đạo ở chỗ bùng nổ mâu thuẫn, tùy thời có thể ứng chiến, còn y ở đây nhận tin tức chậm, có được tin tức cũ, quá bị động.
Triều Thắng Hoài nổi lên mặt nước, Thiệu Bình Ba có nắm chắc chạy đến Vạn Thú môn tự tay giết Ngưu Hữu Đạo nên nóng lòng ra ngoài.
Chung Dương Húc nói:
“Không nhọc ngươi bôn ba, chưởng môn đã tự mình đi Vạn Thú môn.”
Lê Vô Hoa sốt ruột nói:
“Bá phụ, Hoàng chưởng môn đi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có tiểu điệt hiểu rõ nhất Ngưu tặc, cứ kéo dài thì không kịp!”
Chung Dương Húc cười nhạt:
“Ta hiểu rồi, ở trong mắt ngươi thì nguyên Bắc châu không thể thiếu ngươi, người khác là phế vật. Ngươi lo ăn cơm của mình đi!”
Chung Dương Húc nói xong xoay người đi, phớt lờ Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba siết song sắt liên tục hô to
"Bá phụ! Bá phụ..."
Thiệu Tam Tỉnh ở ngoài hàng rào buồn bã cúi đầu.
Trước khi ra địa lao Chung Dương Húc ra lệnh:
“Thêm một người canh giữ trong địa lao/”
Chưa điều tra rõ sự việc mà Thiệu Bình Ba còn muốn đi ra ngoài, Chung Dương Húc phải đề phòng. Vì ông từng chịu thiệt, lần trước trong Thiệu gia tự tàn sát nhau vì cho Thiệu Bình Ba tắm rửa một cái khiến y lật ngược bàn cờ.
Két ầm!
Cửa lớn địa lao đóng sầm đáp lại tiếng la của Thiệu Bình Ba, nói cho y biết có gào rách họng cũng vô ích.
Thiệu Bình Ba siết chặt song sắt nhìn hướng cửa, mắt tóe lửa. Thiệu Bình Ba rất muốn nói các ngươi không phải phế vật thì là gì? Nếu không có ta đây một tay tạo ra thế cục Bắc châu thì Đại Thiền sơn các ngươi có tốt hơn Thiên Ngọc môn trước kia không? Không có Thiệu Bình Ba này kéo Đại Thiền sơn các ngươi làm cộng sự thì Đại Thiền sơn lấy đâu ra địa bàn lớn như vậy?
Lạch cạch!
Thiệu Bình Ba đá ngã hộp thức ăn dưới đất, tức quá lại cúi đầu ho khan mấy tiếng.
Trong nhà giam lại thêm một tu sĩ theo dõi bên này.
Ổ ưng, trong một nhà đá, nguyệt điệp phát sáng. Thần Bình ngồi đối mặt vách tường, lòng thấp thỏm.
Từ khi giao năm chỉ linh Hắc Ngọc Điêu cho Triều Thắng Hoài thì lòng Thần Bình tràn ngập khủng hoảng, nghĩ mà sợ, cảm giác sợ hãi như bóng với hình.
“Grít gỉts!”
Loáng thoáng nghe tiếng ưng liên tiếp khiến Thần Bình tỉnh táo lại.
Ngoài cửa phòng đa có người hét to:
“Thần sư đệ đừng nhập định nữa, xảy ra chuyện!”
Thần Bình bừng tỉnh nhanh chóng lao ra, đi ngang qua hang ổ ưng nghe tiếng ưng hét chói tai. Chim to trong ổ cực kỳ táo bạo không ngừng loay hoay, móng vuốt bấu mặt đất phát ra tiếng chói tai rợn người.
Con chim to nóng nảy nhảy ra hang ổ lao xuống vách núi.
Thần Bình xông ra đứng bên vách núi hang ổ, thấy chim to đập cánh bay lên lượn dưới ánh trăng thê lương.
Không trung đầy bóng đen chim to bay lượn xoay quanh, từng tiếng rít chói tai làm Vạn Thú môn hỗn loạn ầm ĩ trong bóng đêm.
Trong đình viện. Ngưu Hữu Đạo như tượng đá chống kiếm không nhúc nhích, dường như đứng ngủ.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, mùi thơm thân thể quen thuộc bay vào mũi Ngưu Hữu Đạo.
Quản Phương Nghi vòng qua đối diện Ngưu Hữu Đạo, trêu đùa nói:
“Ta nói này Đạo gia, đêm khuya đứng yên trong này như quỷ, đang suy nghĩ ý đồ xấu gì?”
Viên Cương sải bước đi tới, trầm giọng nói:
“Đạo gia mau nhìn!”
Ngưu Hữu Đạo mở bừng mắt. Quản Phương Nghi quay đầu xem. Núi phía xa có nhiều nguyệt điệp bay lượn, từng tiếng kêu sắc nhọn vang vọng.
Ngưu Hữu Đạo đặt tay lên vai Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi nhìn bàn tay trên vai mình, không hiểu Ngưu Hữu Đạo muốn gì.
Ngưu Hữu Đạo phất tay đẩy Quản Phương Nghi sang một bên ngại bà che tầm mắt, hắn tiến lên một bước lại đặt kiếm trước mặt,nhìn chằm chằm núi xa lấp lóe bóng sáng nguyệt điệp.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:
“Bắt đầu!”
Quản Phương Nghi nhìn núi xa lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, lòng thầm nghi ngờ, bắt đầu cái gì?