Động tĩnh gần lan tràn tới bên này, Trần bá và Hứa Lão Lục đi ra ngước đầu nhìn chim to thỉnh thoảng bay vụt qua không trung, phát ra tiếng rít táo bạo.
Đám người Đỗ Vân Tang trong khách viện Thiên Hành tông trú ngụ cũng đứng trên nóc nhà xem.
Đám người Long Hưu ở khách viện Tiêu Dao cung ngụ chạy ra sân, ngước đầu lên.
Long Hưu hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”
Các khách nhân tập hợp ở Vạn Thú môn lục tục bị kinh động.
Khi động tĩnh mới bắt đầu, mới hỗn loạn thì Triều Thắng Hoài ngồi trong đình trên đỉnh núi phất tay ngoắc, nguyệt điệp bay tới ẩn vào, khiến mình lại chìm trong bóng tối.
Triều Thắng Hoài quan sát bốn phía rồi lắc người ra khỏi đi, giơ tay phải lên, năm chỉ linh đeo trên năm ngón lắc nhanh phát ra tiếng chuông đinh đang.
Thanh âm không lớn nhưng lắc nhanh, Triều Thắng Hoài vừa lắc vừa quan sát bốn phía, hết sức căng thẳng.
Chốc lát sau có mấy bóng đen bay tới đáp xuống đỉnh núi. Triều Thắng Hoài nhảy lên trên lưng một con chim to, lập tức nằm sấp trên lưng chim nương bóng tối che tránh cho bị người phát hiện.
Triều Thắng Hoài nằm trên lưng chim to chỉ linh còn đang đung đưa dẫn bốn con chim bay sau theo cùng trong rời đêm lướt qua non nước bên dưới.
Đến lúc này Triều Thắng Hoài thở phào, dù bị người phát hiện chỉ cần kịp lúc ném chỉ linh đi thì có thể chối là phát hiện chim khác lạ nên muốn hàng phục không cho bay bậy.
Nên Triều Thắng Hoài luôn cảnh giác nhìn xung quanh xem có ai đến gần hơn.
Làm Triều Thắng Hoài bất an là cảm xúc năm con chim nóng nảy bất an, thỉnh thoảng phát tiếng rít chói tai có thể làm lộ hành tung.
Triều Thắng Hoài cố gắng dẫn chim bay lên cao.
Hang núi vách đá ổ ưng, Thần Bình trợn mắt há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra, đổi năm chiếc chỉ linh không đến mức làm ra động tĩnh như vậy đi?
Cửa hang bên trên gã vài tầng, Cao Lao cũng bị dị tượng chim bay hú loạn làm hết hồn, không lẽ vì bình thuốc kia?
Một bóng người từ chân núi bay nhanh lên trên, vừa bay vừa tức giận gầm lên:
“Còn không mau lấy chỉ linh triệu tập trở về!?"
Người đến là trưởng lão An Thủ Quý phụ trách Tụ Linh sơn, lão chạy nhanh như bay trên vách đá cheo leo mà như giẫm trên đất bằng, một đám đệ tử theo sau.
Thần Bình, Cao Lam từ run sợ phản ứng lại. Nhiều đệ tử kinh ngạc bị tiếng rống đánh thực chạy về cửa từng hang ổ, chỗ cửa hàng có một cửa sổ lõm vào bên trong treo chỉ linh.
Chỉ linh treo trong từng hang đối ứng với con chim to, không thể nào lẫn lộn được.
Các đệ tử lây chỉ linh chạy đến vách núi lắc nhanh chỉ linh triệu hoán chim bay loạn trên trời.
Rất nhanh có chim lục tục bay về ổ, dù có vẻ bất an nhưng cảm xúc của chúng nó ổn định nhiều.
Một đám người từ dưới núi chạy nhanh lên, là đám cao tầng Vạn Thú môn lấy Tây Hải Đường dẫn đầu đáp xuống đỉnh Tụ Linh sơn, trên cao nhìn quan thình hình hỗn loạn.
Tây Hải Đường rống to:
“Xảy ra chuyện gì?”
An Thủ Quý chắp tay nói:
"Tạm thời chưa rõ tình huống.”
Chim to bay lượn trên trời ít dần, lục tục bị triệu hoán về tổ. Có lẽ vì thể chất khác nhau nên một số mất khống chế rít gào bay lung tung trên trời lâu hơn mãi không chịu về.
Đám người Ngưu Hữu Đạo đứng bên mép núi ngoài đình viện xem.
Thấy tình hình hỗn loạn đã ngừng, Viên Cương nghiêng đầu nói:
“Yên tĩnh rồi Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu cho Viên Cương.
Viên Cương hiểu ý, biết là kêu y trở về láy tin tức. Bên Ngũ Lương sơn nhận hàng sẽ thông báo cho bên mình ngay, bên mình cần nắm tình huống trước. Viên Cương xoay người đi nhanh.
Hai người lén lút làm Quản Phương Nghi đứng một bên nghi ngờ, trực giác nói với bà dị biến đêm nay của Vạn Thú môn có liên quan bên mình.
Trần bá, Hứa Lão Lục cũng trở về.
Quản Phương Nghi đến gần Ngưu Hữu Đạo hỏi nhỏ:
“Đạo gia, hèn gì ta thấy đêm nay ngươi là lạ, có phải ngươi làm chuyện tốt không?”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi:
“Ta làm chuyện tốt gì?”
Quản Phương Nghi trợn trắng mắt nói:
“Không thừa nhận?"
Ngưu Hữu Đạo khó hiểu hỏi:
“Bà kêu ta thừa nhận gì mới được?”
Quản Phương Nghi bĩu môi hướng nơi bình ổn hỗn loạn:
“Có phải ngươi giở trò quỷ không?"
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại:
“Ta làm trò quỷ gì?”
Hỏi tới hỏi lui trở lại vòng cũ, Quản Phương Nghi câm nín. Thấy rối loạn không rõ tình huống gì, Quản Phương Nghi không nói được Ngưu Hữu Đạo làm cái quỷ gì, chỉ có thể nghi ngờ hắn.
Ngưu Hữu Đạo dặn dò:
“Nói cho người của bà đêm nay đừng nghỉ ngơi,chuẩn bị ứng đối tình huống đột phát.”
Cách xa Vạn Thú môn, sâu trong núi rừng không nằm trong đại vực Vạn Thú môn. Năm bóng đen hiện hình dưới ánh trăng từ trên cao đập cánh sà xuống một ngọn núi.
Một người nhảy từ lưng chim to xuống, mặc áo đen bịt mặt, đó là Triều Thắng Hoài, y đổi quần áo giấu mặt.
Triều Thắng Hoài nhảy xuống đất nhìn quanh, cẩn thận đề phòng.
Một lúc sau một bóng người nhảy ra khỏi rừng, cũng mặc đồ đen bịt mặt:
"Tối nay sắc trời không sai."
Triều Thắng Hoài giả giọng khàn khàn nói:
"Cuồng phong bạo vũ sắp đến”
Đáp đúng ám hiệu hai người mới tiếp xúc, Triều Thắng Hoài giao năm chỉ linh, không nói nhiều bay đi, biến mất trong núi rừng mênh mang.
Người áo đen bịt mặt cầm năm chỉ linh ngây người nhìn năm con chim, trước khi giao hàng gã không biết mình nhận cái gì, nghe mệnh đến nơi, giờ mới biết là năm con Hắc Ngọc Điêu, bị rung động mạnh.
Một lúc sau lại có hai người áo đen bịt mặt bước ra khỏi rừng, mắt tròn mắt dẹt ngó nhau.
Một con kim sí bay vào đình viện, Ngưu Hữu Đạo đang đọc sách dưới đèn trong đình nghiêng đầu nhìn.
Quản Phương Nghi ngồi bên cạnh theo dõi, không về phòng, muốn xem tiểu tử này đang làm cái quỷ gì.
Rất nhanh Viên Cương đi tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo yên lặng đọc sách, khom người cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn:
“Thuận lợi, năm con vào tay.”
"..."
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Viên Cương, nghi ngờ mình nghe lầm. Mượn sách ngăn cản tầm mắt Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo vươn năm ngón tay, lật qua lật lại bàn tay muốn xác nhận kỹ.
Viên Cương gật đầu biểu thị không sai, đúng là năm con.
Văn Tâm Chiếu bị bất ngờ. Ngưu Hữu Đạo dặn Triều Thắng Hoài giới hạn là ba con, không ngờ y kiếm năm con cho hắn. Theo lý luận bình thường kiếm càng ít càng ổn thỏa, Ngưu Hữu Đạo cho rằng Triều Thắng Hoài nhiều nhất đưa ba con cho hắn.
Rất bất ngờ, niềm vui bất ngờ.
Ngưu Hữu Đạo cười nhạt lẩm bẩm:
“Tên này thật là kẻ lớn gan, dữ thật.”
Ngưu Hữu Đạo biết sự thật, nếu biết Triều Thắng Hoài vì bớt việc thuốc chết hơn hai mươi con mới làm ra năm con không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo hiểu hành vi của Triều Thắng Hoài, nếu xảy ra chuyện thì kiếm ba con hay năm con khi nhận trách nhiệm đều như nhau, dù sao đã làm thì thừa dịp một lần ăn no, chờ xem bên Ngưu Hữu Đạo có thực hiện lời hứa không.
Nếu không phải sợ kiếm nhiều con dễ bị lộ thì Triều Thắng Hoài đã đưa đến càng nhiều.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nói nhỏ:
“Kêu bên kia sắp xếp ổn thỏa, đừng vọng động, chờ tin tức của ta.”
Viên Cương gật đầu rời đi, ánh mắt giao nhau với Quản Phương Nghi, thấy mắt bà tràn đầy khó hiểu.
Viên Cương vừa đi Quản Phương Nghi liền đứng dậy vòng ra sau lưng Ngưu Hữu Đạo, hai tay đặt lên vai hắn xoa bóp vai với sức mạnh vừa phải:
“Đạo gia, ta gan nhỏ, đang trong địa bàn của Vạn Thú môn, đừng hù ta, đừng giấu ta được không? Không xem ta là người mình, không tin ta sao?"
Ngưu Hữu Đạo cười nói:
“Không định giấu bà, chỉ muốn cho bà sự bất ngờ.”
Quản Phương Nghi tựa vào vai hắn, thổi hơi vào tai hắn:
“Bất ngờ gì? Đừng nói là hù sợ nhé.”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Lúc trước ta có hứa sẽ tặng bà món quà bủ đắp mất mát, ta nói chuyện giữ lời.”
Mắt Quản Phương Nghi sáng lấp lóe reo vui bên tai hắn:
“Quà gì?”
Ngưu Hữu Đạo không chịu nói:
“Đừng hỏi nhiều, đã nói là bất ngờ, bây giờ bà biết thì còn gì vui, cứ yên tâm chờ.”
Không nói là tránh cho Quản Phương Nghi lo âu hoảng hốt, chờ việc đã qua, xác nhận thật sự dàn xếp ổn thỏa thì bà có thể vui vẻ nhận lấy, giờ nói ra mới thật sự hù sợ.