Hắn ta nói tiếp: “Nghe nói giới tu hành có tán tu đại danh đỉnh đỉnh tên là Lệnh Hồ thu, đồn là hắn kết bái với Ngưu Hữu Đạo xong ở kinh thành nước Tề bị bắt vào tù, Ngưu Hữu Đạo bỏ lại huynh đệ kết nghĩa chạy. Còn có trưởng lão Thiên Ngọc môn bên Nam châu tên Phong gì đó cũng là huynh đệ kết nghĩa của hắn thì phải, nhưng là huynh đệ kết nghĩa thì sao? Nghe nói bây giờ hắn đấu chết sống với Thiên Ngọc môn. Không nói cái khác, lần trước Trần trưởng lão mới chết cũng là người của Thiên Ngọc môn, sư huynh đệ của huynh đệ kết nghĩa chết nhưng ngươi có thấy hắn lộ mặt tế bái không? Không thèm làm bộ luôn.”
Nghe mấy lời này lòng Chu Thiết Tử chùng xuống, tay giặt quần áo nhưng lòng rối bời.
Thời tiết tốt, Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi leo lên ngọn núi sau đình viện, trên cao nhìn xa.
Hoàng Liệt chưa đến, lúc giữa đường nhận được tin của Hoàng Thông nói Long Hưu triệu kiến.
Trong thư không nói rõ, nay Hoàng Liệt đến nơi tất nhiên phải hỏi rõ.
Hoàng Thông nói:
“Như trong thư viết, trước đó sáu đại phái không chịu gặp ta, vừa rồi Long Hưu đột nhiên kêu ta đi qua, không nói nhiều chỉ đưa cho ta phong thư Thiệu Bình Ba đưa đến Tiêu Dao cung, hỏi ta có phải là đại biểu Đại Thiền sơn bàn việc này không. Ta không rõ tình huống nên đành đùn đẩy cho chưởng môn sắp đến, đợi chưởng môn quyết định.”
Hoàng Liệt hỏi:
“Thư là thật hay giả?”
Hoàng Thông nói:
“Trong một chốc ta cũng không biết thật giả, không tiện hỏi rõ trước mặt Long Hưu, việc này còn cần liên lạc Thiệu Bình Ba hỏi xem có chuyện gì.”
Hoàng Liệt nói:
“Sau khi nhận được tin tức của ngươi là ta truyền tin cho bên phủ thành Bắc châu ngay.”
Hoàng Liệt đi qua lại một lúc rồi nói:
“Chung trưởng lão gửi tin nói Thiệu Bình Ba nhắc tới Triều Thắng Hoài tôn tử của Triều Kính rất có thể là người của Ngưu Hữu Đạo.”
Hoàng Thông giật mình kêu lên:
“A! Sao có thể?”
Hoàng Liệt hỏi:
“Có thể tìm cách theo dõi xem thử tìm được chứng cứ gì không?”
Hoàng Thông ngẫm nghĩ, khó xử nói:
“Nếu là chỗ khác thì dễ nói, người của chúng ta không thể chạy lung tung trong Vạn Thú môn, dù hai bên câu kết cũng qua lại trong bí mật, muốn tìm chứng cứ ở chỗ này rất khó.”
Địa lao phủ Thứ Sử ở Bắc châu. Cửa sắt két một tiếng, Chung Dương Húc bước nhanh vào.
Thiệu Tam Tỉnh ngồi trên đệm trải ở hành lang đứng bật dậy, khẽ gọi:
“Đại công tử."
Cách một hàng rào Thiệu Bình Ba đứng lặng, y quay đầu thấy chỉ mình Chung Dương Húc đến, nhẹ giọng nói:
“Không sao.”
Chung Dương Húc đứng ngoài hàng rào, không vòng vo, trầm giọng hỏi Thiệu Bình Ba đứng bên trong chắp tay chào:
“Thư đưa đi Tiêu Dao cung là sao?”
Thiệu Bình Ba nghe hỏi liền hiểu bên Tiêu Dao cung nhận được thư đầu tiên, bình tĩnh nói:
“Không chỉ có Tiêu Dao cung, tiểu điệt phái người đưa đi Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo nữa.”
Chung Dương Húc nét mặt sa sầm nói:
“Ngươi muốn làm cái gì? Có phải đã chán sống?”
Thiệu Bình Ba nói:
“Ngưu Hữu Đạo muốn hại Bắc châu ta, sao có thể ngồi xem mặc kệ? Bí mật đưa tin cho hai bên giả bộ quy thuận đàm phán, bên nước Yến thấy Bắc châu muốn quy thuận, sợ nước Hàn tham gia quấy nhiễu nên sẽ giấu nước Hàn, bên nước Hàn cũng vậy. Khi đó thế phân chia Bắc châu của hai nước sẽ bị phá, mưu đồ của Ngưu Hữu Đạo bị hỏng. Xong chuyện thì không đồng ý, Bắc châu ta vẫn không tổn hao gì, nên thế nào vẫn như thế đó. Nhưng có một điều phải phòng là vì tránh cho Ngưu Hữu Đạo làm mưa làm gió nữa Đại Thiền sơn phải trừ bỏ hắn!”
Chung Dương Húc cau mày trầm tư một lúc sau đó giương mắt hỏi:
“Ngươi sớm biết mưu đồ của Ngưu Hữu Đạo tức là việc này do ngươi gợi lên?”
Thiệu Bình Ba lớn tiếng nói:
“Bá phụ! Đến bây giờ bá phụ vẫn chưa nhìn ra sao? Đây đều là quỷ kế Ngưu Hữu Đạo hãm hại ta, ta chưa từng gợi lên việc này, ta biết có người lộ ra tin tức với ta.”
Chung Dương Húc hỏi:
“Ai lộ ra tin tức với ngươi? Tại sao không báo trước?”
Thiệu Bình Ba nói:
“Thiên Ngọc môn, là Thiên Ngọc môn chủ động liên lạc với ta, chắc muốn lợi dụng ta đối phó Ngưu Hữu Đạo. Ta không báo sớm vì bị Đại Thiền sơn hiểu lầm!”
Chung Dương Húc hừ lạnh một tiếng:
“Là thật hay giả tự nhiên sẽ tra rõ!”
Bàn bạc kỹ rồi Chung Dương Húc bỏ đi.
Thiệu Bình Ba chộp song sắt kêu gào:
“Bá phụ! Ngưu tặc gian trá không thể khinh thường, nhớ dặn Hoàng chưởng môn chú ý cẩn thận!”
Thiệu Bình Ba ước gì chạy đến Vạn Thú môn, thật sự không yên tâm năng lực của đám người Đại Thiền sơn, đặc biệt khi đụng phải Ngưu Hữu Đạo.
Chung Dương Húc không đáp lại.
Hai người trông chờ nhìn Chung Dương Húc rời đi, mãi khi cửa sắt đóng lại Thiệu Bình Ba ngửa đầu thở phào, lẩm bẩm:
“Thư đến là tốt rồi.”
Trong giọng nói chất chứa lo âu, tuy Thiệu Bình Ba ra chiêu có hiệu quả nhưng Ngưu Hữu Đạo tự mình tọa trấn bên Vạn Thú môn, có xu hướng đằng đằng sát khí làm y khó yên lòng.
Thiệu Bình Ba quay đầu nhìn đệ tử Đại Thiền sơn theo dõi bên này, cố tình y bị hạn chế tự do.
Chu Thiết Tử bày đồ ăn xong ra khỏi phòng đụng phải Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo phát hiện thái độ của Chu Thiết Tử không nhiệt tình như lúc trước, hỏi:
"Chu huynh có tâm sự?"
Chu Thiết Tử cười gượng gạo:
“Không, không có, các vị dùng từ từ.”
Ngưu Hữu Đạo xoay người nhìn theo bóng lưng Chu Thiết Tử đi khuất, ra chiều đăm chiêu.
Viên Cương đến gần nói nhỏ:
“Hơi lạ, chắc sẽ không xảy ra chuyện đi?”
Ngưu Hữu Đạo bỏ lại một câu:
“Chú ý kỹ chút.”
Ngưu Hữu Đạo vào phòng, không kiềm được bật cười.
Ngân Nhi đã nhai ngồm ngoàm, Viên Phương ở một bên cẩn thận hầu hạ, đây là nhiệm vụ Ngưu Hữu Đạo giao cho y, theo sát Ngân Nhi không đế nàng làm bậy.
Hết cách, không dám để thân phận yêu vương bị lộ, không phái người đặc biệt theo dõi thì không yên tâm.
Ăn cơm xong Ngưu Hữu Đạo một tay vịn kiếm ngồi trong đình nhìn Chu Thiết Tử ra vào thu dọn.
Chu Thiết Tử mới cầm đồ rời đi thì Viên Cương lại gần đưa tờ giấy có dấu uốn cong, nói:
“Đồ đã đến, người bị người của Lưu Tiên Tông bắt trên đường đi Vô Thượng cung.”
Ngưu Hữu Đạo nhận lấy xem, đập vào mắt là ấn chương đỏ thắm bắt mắt của Thiệu Bình Ba, xem kỹ nội dung khóe môi hắn cong lên: