Quản Phương Nghi vừa đáp xuống đất cũng bị bốn người đáp theo vây quanh, sau khi bị Ngưu Hữu Đạo hất đi thì cũng một mình rơi xuống.
Hứa Lão Lục, lão Thập Tam và Viên Cương đáp xuống đất.
Bị mười mấy tên bịt mặt đáp xuống theo vây quanh.
Trần Bá, Ngân Nhi, Viên Phương đáp xuống đất, soạt soạt mười tên áo đen phòng thủ xung quanh bọn hắn.
Hai phe địch ta cùng đáp xuống thảo nguyên, chia làm bốn nhóm.
Ba mươi sát thủ đáp xuống hai mươi chín tên, cả đám phi cầm xoay tròn trên không trung, một người ở trên không phụ trách trông coi.
Với mấy sát thủ mà nói, có thể bức Ngưu Hữu Đạo xuống là lựa chọn tốt nhất, nếu không đánh nhau rất dễ dàng bị thương đám phi cầm, mỗi con phi cầm giá cả đều trên trời, có thể tránh khỏi tổn thất to lớn không cần thiết dĩ nhiền là tốt, bởi vậy trên cơ bản đều bỏ lại phi cầm đáp xuống.
Ở phía xa lần lượt truyền đến tiếng đáp xuống đất thịch thịch, ba con phi cầm trọng thương đang lộn mèo giữa không trung rồi cuối cùng nện xuống đất, chảy máu tươi, có con không động đậy gì, có con có thể vỗ cánh nhưng không đứng dậy nỗi.
Ngân Nhi quay đầu sang nhìn, nhìn chằm chằm ba con chim lớn luôn đưa họ bay tới bay lui giờ bị nên xuống đất.
Viên Phương vốn định trốn nhưng lại bị vây quanh đành phải núp đằng sau Ngân Nhi, trốn giữa Trần Bá và Ngân Nhi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngân Nhi, ngươi mau ra tay đi, mau ra tay, Đạo gia sắp không được rồi!”
Ngân Nhi lại quay đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo bị khống chế.
Trần Bá một tay cầm kiếm, một tay cầm Khai Sơn phù, cảnh giác xung quanh.
Trên tay mấy người Phù Phương Viên bọn họ đều có ba tờ Khai Sơn phù, đều là Quản Phương Nghi cho bọn họ để đề phòng lúc phòng thân.
Điều bên này lo lắng nhất là Thiên Cơ Phá Cương Tiễn trong tay đối phương.
Nhưng những sát thủ vây quanh đều vác cung tiễn sau lưng, giá của Thiên Cơ Phá Cương Tiễn cũng là một nguyên nhân khiến chúng hạn chế số lượng mang theo, là người sử dụng bọn hắn cũng biết, tác dụng ở mặt đất không đớn, lúc đánh nhau sẽ cuốn lên tầng bụi đất không cần thiết, không cần phải lãng phí.
Thấy tình cảnh Ngưu Hữu Đạo gian nan, Quản Phương Nghi lật tay lấy ra một tờ Thiên Kiếm phù định ra tay cứu viện.
Bốn sát thủ vây quanh vội vàng né ra, giữ vững khoảng cách an toàn, trường kiếm sau lưng bốn người vù vù bắn ra khỏi vỏ, lơ lửng trước mắt nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Quản Phương Nghi giật mình, là bốn cao thủ đã đạt được cảnh giới dùng khí ngự kiếm.
Tu sĩ Kim Đan giới tu hành không ít, nhưng không phải tất cả tu sĩ Kim Đan đều là cao thủ, cùng cấp độ tu vi nhưng không có nghĩa thực lực như nhau, có lúc thậm chí còn cách biệt rất lớn. có thể dùng khí ngự kiếm là một ranh giới trong cảnh giới Kim Đan, nhưng công kích từ xa cũng có thể gọi là phi kiếm.
Người thường không nhìn ra gì, nhưng nhân là tu sĩ mở pháp nhãn ra là có thể nhìn thấy, giữa người thi pháp và bảo kiếm lơ lửng có một sợi dây do pháp lực ngưng tụ.
Nó chính là trình độ tinh diệu của việc khống chế pháp lực, những tu sĩ chỉ có thể phóng ra pháp lực dạng thô không thể nào sánh được.
Bốn cao thủ cảnh giới dùng khí ngự kiếm đối phó mình, Quản Phương Nghi đã ý thức được sự phiền phức, chắc chắn đây không phải chuyện bất ngờ mà cố ý nhắm vào bà, dĩ nhiên biết trong tay bà có Thiên Kiếm phù, hơn nữa muốn dùng hình thức công kích từ xa để tiêu tốn Thiên Kiếm phù của bà.
Bốn cao thủ dùng khí ngự kiếm lập tức xuất hiện khống chế bà.
Thấy Ngưu Hữu Đạo nguy hiểm nhưng Viên Cương lại không lo được nhiều như vậy, chỉ cầm Tam Hống đao giết thẳng tới.
“Gừ!”
Một tiếng hét như sét đánh, vang vọng, va chạm với một sát thủ đối diện, đao kiếm chạm nhau, hai bên cùng bị đẩy lui.
Sát thủ va chạm chính diện trong mắt tràn đầy tia kinh ngạc, rõ ràng là rất bất ngờ.
Hai sát thủ khác lập tức gia nhập vây công, Hứa Lão Lục và Lão Thập Tam không thể nào ngồi nhìn, lúc này cũng xông tới hỗ trợ, mười tên sát thủ lập tức liên thủ tấn công, hai bên chém giết lẫn lộn.
Bên này vẫn đang đánh nhau, kẻ bịt mặt tóm lấy Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Với tu vi của ngươi, rơi vào Thanh Long trảo của lão phu không cần phải tốn công giãy dụa nữa!”
Trước đó hắn ta còn kiêng kỵ, lo trên người Ngưu Hữu Đạo có phải có Thiên Kiếm phù nên mới dám lớn mật như vậy, khá vọng động, đợi lát nữa sau khi khống chế được Ngưu Hữu Đạo cho dù có Thiên Kiếm phù cũng không thể thi triển thì mới không còn hậu hoạn về sau.
Một tay túm lấy Ngưu Hữu Đạo, năm ngón tay xuyên trong ánh sáng xanh chụp lấy cổ Ngưu Hữu Đạo, đồng thời hét lên: “Giết!”
Trước đó không có lệnh giết là muốn chừa lại người sống, giờ bắt sống được Ngưu Hữu Đạo, muốn biết gì đều có thể cạy miệng Ngưu Hữu Đạo nên những người khác sống chết không quan trọng.
Nhưng một chữ “giết” này vừa thốt ra khỏi miệng, trong nháy mắt đám sát thủ động thủ thì ánh mắt kẻ bịt mặt này thay đổi.
Hắn ta đột nhiên thấy có gì đó không ổn, Thanh Long trảo đang giữ chặt Ngưu Hữu Đạo dường nhiên thả lỏng ra, bóp vào hư không.
Chính lúc hắn ta kéo Ngưu Hữu Đạo về trước mặt, nói ra từ “giết” dường như Ngưu Hữu Đạo tuân mệnh, tay giữ chuôi kiếm đi đến đâu cũng mang theo khẽ động.
Một đạo cầu vồng tuốt khỏi vỏ.
Ngưu Hữu Đạo đang chờ thời khắc này.
Áp lực của Thanh Long trảo dường như đột nhiên mất đi sự áp chế với Ngưu Hữu Đạo.
Khoảng cách quá gần, tốc độ xuất kiếm của Ngưu Hữu Đạo quá nhanh, quá đột nhiên, người bịt mặt muốn có phản ứng cũng không kịp, bất ngờ đến mức không kịp chuẩn bị.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy một đạo hàn quang xẹt qua trước ngực mình, ngực có thể cảm giác được cái lướt đi lạnh buốt.
Thanh Long trảo ảnh sụp đổ, cương phong bốn phía, vụn cỏ bay tứ tung, mang đi máu trên kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng kiếm nơi tay, mặt không cảm xúc, đứng đối mặt với hắn ta, bốn mắt nhìn nhau, một người bình tĩnh lạnh lùng, một người mắt đầy hoảng sợ.
Kẻ bịt mặt duỗi tay ra muốn nhanh chóng tiếp xúc với cổ của Ngưu Hữu Đạo, hắn ta chậm rãi cúi đầu nhìn lồng nực mình, nhìn máu tươi tuôn ra ào ạt từ trong ngực mình.
Tay chậm rãi rủ xuống, chống trước ngực Ngưu Hữu Đạo, cúi người, quỳ xuống thở hồng hộc trước mặt Ngưu Hữu Đạo, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Bốn kẻ bịt mặt vây xung quanh cũng khó tin nhìn sang, thậm chí nghi ngờ cảnh trước mặt có phải nhìn nhầm không.
Sát thủ chú ý tình hình bên này đều sửng ra, đầu lĩnh đây sao?
Đám Quản Phương Nghi lúc nào cũng lo cho an nguy của Ngưu Hữu Đạo, cũng giật nảy cả mình, cái này?
“Khốn kiếp! còn không mau tới giúp một tay?” Quản Phương Nghi hai kiếm liều mạng chống đỡ với kẻ ngự khi kiếm mắng to, vừa mừng vừa sợ, phát hiện mình lo lắng uổng công, hóa ra tên khốn kia lại thâm tàng bất lộ.
Sao có thể đợi đến lúc Ngưu Hữu Đạo đến giúp đỡ, bốn sát thủ vây quanh Ngưu Hữu Đạo đã ra tay.
Ầm! Ngưu Hữu Đạo một cước đá bay kẻ trước mặt, kịch chiến với bốn sát thủ.
Nhưng thực lực sát thủ Hiểu Nguyệt các quá cường hãn, trong nháy mắt đám Ngưu Hữu Đạo rơi vào hạ phong, thế cục nghiêng về một bên.
Quản Phương Nghi bị phi kiếm vây công, khó mà thoát thân, người ta công kích cự ly xa, bà ta chỉ có Thiên Kiếm phù không thể nào phát huy được uy lực, uy lực của Thiên Kiếm phù bị phóng ra uổng phí thì phải làm sao.
Ngưu Hữu Đạo không phải thâm tàng bất lộ gì, chênh lệch tu vi và thực lực bày ra ở đó, bốn tên thích khách vây công tốc độ tiến thối hắn không thể so sánh được, căn bản không đả thương được người ta.
Cũng may phản ứng cự ly gần của hắn nhanh, bốn tên thích khách uy lực có cường đại thì hắn cũng có thể chống đỡ được, trong lúc nhất thời bốn tên thích khác liên thủ cũng khó làm gì được hắn.
Hứa Lão Lục, Lão Thập Tam và Viên Cương tương đối nguy hiểm, dựa vào phù triện trên tay thỉnh thoảng giải vây vẫn còn hơi kiên trì được.
Thực sự nguy hiểm là bên Trần Bá.
Thực lực Trần Bá dĩ nhiên cường hãn, nhưng sát thủ Hiểu Nguyệt các phái tới không phải ăn chay, đối mặt với mười cao thủ vây công không cần nghĩ cũng biết.
Phù triện trên tay đã sử dụng hết, đã là nỏ mạnh hết đà.