Triều Thắng Hoài bàng hoàng đi ra khách điếm, không biết bên Đoạn Hổ làm vậy là sao, không thành công hay làm được rồi mà quên chuyện đã hứa? Nhưng chuyện đó sao có thể quên được?
Triều Thắng Hoài ước gì có thể chắp cánh bay đến Nam châu ngay, tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi rõ ràng.
Yến Kinh, phủ Đại Tư Không. Trong một phòng tĩnh có ba chiếc bàn dài, ba cái bồ đoàn.
Một cái bàn dài đặt ngang bên trên cao, Đồng Mạch ngồi sau bàn.
Hai bên dưới tay đặt hai chiếc bàn, hai người ngồi là chưởng môn Kim Vô Quang của Chân Linh viện, chưởng môn Tào Ngọc Nhi của Phi Hoa các từng khống chế Nam châu.
Trò chuyện một lúc sau hai vị chưởng môn còn giữ lại nghi ngờ.
Tào Ngọc Nhi hỏi dò:
“Tướng gia, việc này có được ba đại phái đồng ý không?”
Đồng Mạch thản nhiên nói:
"Cơ hội không đến vì người ta đồng ý, có nhiều lúc là bản thân tranh thủ, ngươi không làm thì vĩnh viễn không có cơ hội. Không lẽ hai vị không muốn lấy về Nam châu, cho đệ tử hai phái một lời giải thích sao?”
Kim Vô Quang nói:
"Tướng gia nói có lý, nhưng lỡ bị ba đại phái phản đối thì sao?”
Đồng Mạch lườm Kim Vô Quang, nhủ thầm nếu ba đại phái chịu thì ta còn cần tìm các ngươi?
Đồng Mạch vuốt râu nói:
"Phản đối cái gì? Triều đình còn không sợ thì các ngươi sợ cái gì? Triều đình sẽ giao thiệp với ba đại phái, nếu các ngươi thật sự sợ thì bản tướng không cưỡng ép, sẽ có người đồng ý phối hợp đại quân triều đình.”
Kim Vô Quang vội nói:
“Tại hạ không có ý đó, chẳng qua có ý tốt nhắc nhở vậy thôi.”
Kim Vô Quang và Tào Ngọc Nhi liếc nhau, hai người cùng đứng lên, chắp tay nói:
“Chân Linh viện, Phi Hoa các nguyện tùy thời phối hợp đại quân triều đình chinh phạt!"
Chờ hai người rời đi Đồng Mạch đứng dậy đi đến một bên, đẩy ra cửa kéo một góc, một người ngồi xếp bằng bên trong.
Ca Miểu Thủy chậm rãi uống trà, từ từ nói:
“Thực lực của hai nhà họ chưa chắc làm nên chuyện.”
Đồng Mạch nói:
“Đầu năm nay có nhiều môn phái xin cơm ăn, chờ tìm thêm hai nhà là được. Chọn hai nhà kia là vì biết bọn họ không cam lòng làm chó nhà có tang lâu như vậy, một khi lên sân sẽ liều mạng. Ngươi không cần lo việc này, bên Nam châu và Kim châu sao rồi?”
Ca Miểu Thủy bình tĩnh nói:
“Bên Nam châu thì ta sẽ cố gắng nhanh chóng liên lạc với Đại Thiền sơn, bọn họ có đồng ý hay không đều không sao. Bên Kim châu thì Hải Vô Cực đã bảo đảm với bệ hạ sẽ không để Kim châu ra tay quấy nhiễu."
Đồng Mạch gật đầu nói:
“Thế thì tốt.”
Chân trời hiện vệt trắng bình minh.
Phía tây Kim châu, đường cái từ Bình châu đi Kim châu, một tòa trạm dịch khác với thường ngày, nhiều thủ vệ tăng thêm, canh giữ nghiêm ngặt. Khách qua đường muốn vào trạm dịch nghỉ chân đều bị cấm không cho vào.
Một con Hắc Ngọc Điêu đón ban mai đáp xuống trạm dịch, ba hoạn quan nhảy xuống.
Một hoạn quan ôm kiếm đứng trên bậc thang trước cửa trạm dịch thấy thế rút kiếm, xuống bậc thang chắp tay với người hơi mập dẫn đầu ba hoạn quan:
"Hoàng công công, sao ngài đến đây?”
Hoàng công công cười híp mắt nói:
“Có việc bẩm báo với chưởng lệnh, hãy đi thông báo.”
Thái giám cầm kiếm quay đầu nhìn cửa sổ một gian phòng, phỏng đoán người ở bên trong chưa dậy, hơi sợ không dám quấy rầy.
Thái giám cầm kiếm cười nói:
“Hoàng công công có chuyện gì để kim sí truyền tấn đến là được, chuyện gì mà làm phiền ngài tự mình đến một chuyến?”
Hoàng công công ngừng cười, trầm giọng nói:
“Vớ vẩn, nếu không có chuyện quan trọng thì ta từ kinh thành xa xôi chạy tới làm chi, nhanh đi thông báo!"
Thái giám cầm kiếm hơi khom người:
“Xin chờ chút.”
Thái giám cầm kiếm nhanh chóng xoay người chạy vào trạm dịch, lên tầng hai, đi qua các hàng thủ vệ gõ cửa một căn phòng.
Trong phòng truyền ra giọng the thé lạnh lùng nói:
“Vào đi.”
Thái giám cầm kiếm đẩy cửa vào, nương ánh sáng nguyệt điệp thấy một nam nhân mặc áo lót ngắn màu trắng ngồi xếp bằng đả tọa trên tháp, tóc xõa vai.
Người này là thái giám gần thân đi theo bên hoàng đế nước Triệu Hải Vô Cực, Trung Xa Phủ Lệnh Triệu Sâm.
Thái giám cầm kiếm nhỏ giọng nói:
“Chưởng lệnh, Hoàng Tạ Hoàn công công đến, nói là có chuyện gì muốn gặp ngài.”
Dưới mái tóc che nửa bên mắt chợt hai con mắt mở ra, tròng mắt nhích nhẹ, Triệu Sâm khẽ ừ.
“Ngươi từ xa chạy tới có phải vì kinh thành xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Tạ không đáp mà phất tay với thái giám cầm kiếm ra hiệu lui, ra lệnh bắt buộc:
“Kêu người ngoài cửa lui ra, chưa được cho phép không ai được đến gần.”
Thái giám cầm kiếm nhìn Triệu Sâm, không thấy y có phản ứng gì mới dạ lui ra, đóng cửa phòng lại. Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến một chuỗi bước chân đi xa.
Hoàng Tạ đến gần Triệu Sâm, rút một trang giấy ra khỏi ống tay áo giũ ra cho y xem.
Tờ giấy ố vàng có chữ ‘giết’ đỏ thắm bắt mắt.
Con ngươi Triệu Sâm co rút, giật tờ giấy từ tay đối phương nhìn thật kỹ, y rất quen thuộc chữ viết này.
Xem xong Triệu Sâm chậm rãi gấp tờ giấy, hỏi:
"Ai?"
Hoàng Tạ nhỏ giọng nói:
“Trưởng công chúa và nghiệt chủng mới sinh ra.”
Triệu Sâm giật nảy mình, đã hiểu tại sao đối phương phải đuổi người khác đi. Chuyện bệ hạ muốn mưu sát muội muội ruột của mình không thể để lộ ra ngoài.
Triệu Sâm nhanh chóng đứng dậy, hai chân trần xuống tháp bước nhanh mở cửa nhìn bên ngoài, lại chạy đến cửa sổ mở ra xem.
Xác nhận không ai nghe lén Triệu Sâm mới trở về, hỏi nhỏ:
“Thái hậu có biết việc này?"
Hoàng Tạ lắc đầu nói:
“Sao có thể để thái hậu biết việc này, nếu thái hậu biết thì thái hậu nên ngăn hay không?”
Triệu Sâm hỏi:
“Với tội danh gì?”
Nếu không làm rõ thì Triệu Sâm không dám xuống tay, dù gì là trưởng nữ của hoàng thái hậu. Giết nữ nhi của thái hậu rồi lỡ sau đó thái hậu tức giận muốn giết y báo thù cho nữ nhi thì làm sao?
Hoàng Tạ nói:
"Trước mắt không có tội danh, nhưng Phủ Lệnh nên rõ ràng giết người là thứ yếu, kiếm chỉ hướng Kim châu mới là thật, xong việc tất nhiên có tội danh. Không cần ta nói đạo lý nhiều, không thành công thì không có tội danh, hoàn thành việc sẽ có tội danh, chờ xong chuyện liệt kê ra không muộn.”
Triệu Sâm xõa tóc biểu tình trầm trọng, đi tới đi lui trong phòng.
Chuyến đi của Triệu Sâm vốn là thay thiên tử tuần thị, khi đến Bình châu có lẽ vì y ở gần, cộng thêm thân phận địa vị của y đủ sức nặng nên đột nhiên nhận ý chỉ của thái hậu Thương Ấu Lan, nói là hoàng đế cũng đồng ý cho y đại biểu thái hậu và hoàng đế đi xem Kim châu, chúc mừng trưởng công chúa Hải Như Nguyệt mới sinh.
Từ mặt nào đó đây vốn là chuyện tốt đáng mừng, ai ngờ đột nhiên nhận thêm việc, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Việc này tuyệt đối là khoai nóng phỏng tay, vẫn câu cũ, dù gì là nữ nhi của thái hậu, giết nữ nhi thì sau này thái hậu sẽ gai mắt y.
Hoàng Tạ hỏi:
"Cớ gì do dự? Không lẽ Phủ Lệnh muốn kháng chỉ?"
Triệu Sâm hất tóc dài ra sao, vụt ngoái đầu lạnh lẽo nhìn Hoàng Tạ. Triệu Sâm nghi ngờ phải chăng có người giở trò quỷ sau lưng, cố ý đẩy y ra làm việc này.
Hoàng Tạ giật nảy mình, biểu tình trở nên dịu ngoan.
Triệu Sâm lạnh lùng nói:
“Không phải do dự mà đang suy nghĩ nên ra tay thế nào. Phủ Thứ Sử đề phòng nghiêm ngặt, muốn gặp người còn khó khăn, không dễ xuống tay, nếu dễ thì đã chẳng đợi đến hôm nay."
Hoàng Tạ nói:
“Vì bình thường không dễ xuống tay nên đây mới là cơ hội, nữ nhi sinh sản, làm nương phái người đến thăm sức khỏe là chuyện hợp tình hợp lý, cộng thêm thân phận của Phủ Lệnh lẽ nào nàng dám không gặp? Bên trên kêu Phủ Lệnh tùy thời xuống! À, ta đến đây mang theo thứ tốt bí mật giấu trong đại nội đưa cho Phủ Lệnh.”
Triệu Sâm quay đầu nhìn Hoàng Tạ.
Hoàng Tạ móc một thứ nhỏ cỡ ngón tay bao trong vải màu vàng khỏi ống tay áo, đưa tới trước mặt Triệu Sâm, mở bao ra lộ thứ mảnh khảnh như nhân sâm, đỏ sẫm hơi đen.
Triệu Sâm ngắm một lúc, hỏi:
“Thứ gì vậy?”
Hoàng Tạ nhỏ giọng nói:
“Thứ này tên là Hồng Hài Nhi, rất hiếm thấy, sinh trong đất đầm lầy độc chướng, gặp huyết tinh sẽ biến dị, thấy máu phong hầu. Người bình thường dính phải sẽ tổn thất huyết khí, nếu nữ nhân tới tháng dính thứ này sẽ xói mòn huyết khí đến chết, linh đan diệu dược không giải được. Đối với nữ nhân mới sinh sản chưa hết mùi máu, vốn đã mất huyết khí thì hiệu quả càng tốt. Phủ Lệnh chỉ cần nghiền nó thành phấn, tìm cách làm nàng tiếp xúc là có thể ngồi chờ tin tức tốt."