Ầm! Lê Vô Hoa vỗ bàn, trầm giọng nói: “Hai vị có ý gì vậy? Xem Vạn Động Thiên Phủ ta là bài trí sao? Muốn đánh nhau thì ra khỏi Kim Châu mà đánh. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo!”
Sắc mặt Lê Vô Hoa vô cùng khó coi, nét tiều tụy khó che giấu trên gương mặt.
Bảo ông xuất hiện cũng bởi vì thân phận của ông. Ở phủ thành Kim Châu này, ông là người thích hợp thay thế Hải Như Nguyệt ra mặt chiêu đãi khách quý nhất.
“Cao sứ, đừng quên đây là nước Triệu ta, tốt nhất là ngươi nên khiêm tốn một chút.”
Triệu Sâm đang ngồi lạnh lùng chen vào một câu, thật ra là đang nhắc nhở, lúc này đừng nên sinh sự, nhất là trêu chọc nước Tống.
Cao Thiếu Minh liếc nhìn, hừ lạnh, sau đó khoát tay ra hiệu pháp sư tùy tùng của mình lui ra, còn y thì cũng chậm rãi ngồi xuống.
Những người đang ngồi ở đây đều có mục đích riêng cần phải đạt được, đều biết Kim Châu sợ là yên bình không được bao lâu nữa. Một trận mưa to gió lớn sắp phủ xuống nơi đây.
Vệ sứ Tùy Phái và Tề sứ Tả An Niên đã dùng lời cảnh cáo Triệu Sâm trong bữa tiệc, ý trong lời nói cũng muốn cảnh cáo nước Triệu đừng làm loạn. Nếu không, hai nước sẽ không ngồi nhìn.
Tấn sứ Sở Tương Ngọc luôn cố chấp hôm nay đột nhiên trở nên hiền hòa, thỉnh thoảng nâng chén khuyên mọi người bớt giận.
Về phần Hàn sứ Gia Cát Tầm, cứ yên vị ngồi một chỗ vui vẻ ăn uống, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc trái ngó người này, liếc phải ngó người, không thèm quan tâm, cứ như xem diễn kịch.
Đương nhiên, mọi người cũng không tránh khỏi việc hỏi Lê Vô Hoa sức khỏe Hải Như Nguyệt như thế nào?
Lê Vô Hoa không thể không trả lời.
Bữa tiệc vừa kết thúc, Lê Vô Hoa thẳng đến phủ Thứ sử, đến trước giường bệnh Hải Như Nguyệt, nhìn Hải Như Nguyệt sắc mặt trắng bệch, tiều tụy vô cùng, không đành lòng nhìn tiếp, lại quay đầu đi.
Đến trước phòng con trai, nói vài câu an ủi đệ tử đồng môn vất vả rồi, nhìn con trai đang ngủ mê, làn da đã chuyển sang màu xanh, nhịn không được nước mắt rơi lã chã, lẩm bẩm: “Ta đang tạo nghiệt gì thế!”
Ông ta biết, con trai của mình không kiên trì thêm được bao nhiêu ngày nữa.
Ngày kế tiếp, phủ Thứ sử rối loạn tưng bừng. Không ít đệ tử Vạn Động Thiên Phủ bay lên nóc nhà, cảnh giác nhìn một con phi cầm đang xoay quanh trên không trung.
Trên phi cầm là một người đàn ông mặc áo trắng như tuyết, diện mạo tuấn dật, làn da trắng nõn, biểu hiện bình tĩnh, ung dung tiêu sái, sau lưng còn đeo một cái giỏ trúc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn phủ đệ bên dưới.
Phi cầm giang đôi cánh rộng lớn, chậm rãi đảo quanh, sau đó hạ xuống vườn hoa. Không ít đệ tử Vạn Động Thiên Phủ cũng bắt đầu tập trung về phía vườn hoa để đề phòng.
Người đến rất ung dung, không hề tỏ ra địch ý, bên này cũng không dám mạo muội làm loạn.
Người có thể điều khiển phi cầm sao có thể là người bình thường? Bọn họ thật sự không dám vọng động.
Phi cầm đáp xuống đất, thu cánh lại. Người đàn ông nhảy xuống, động tác rơi xuống đất khiến đệ tử Vạn Động Thiên Phủ nhìn nhau, xem ra người đến hình như không có tu vi.
“Ngươi là ai?” Một số đệ tử nhanh chóng tiến lên, đồng loạt giơ kiếm trước người đối phương.
Người đàn ông nhìn phong mang bảo kiếm trước người, vẫn bình thản nói: “Ta là ai, không quan trọng. Nếu các ngươi bảo ta đi, ta sẽ đi ngay.”
“Ngươi là...” Một đệ tử dường như nhận ra người đến, chợt kinh hãi xua tay: “Mau buông kiếm xuống.”
Phi cầm không phải là thứ mà người bình thường có thể sử dụng. Động tĩnh ở đây cũng đã kinh động cao tầng của Vạn Động Thiên Phủ. Đám người Tư Đồ Diệu nhanh chóng chạy đến.
Còn chưa đến vườn hoa, một đệ tử từ trong vườn hoa đã chạy đến, ngăn trước người bọn họ, vừa vui mừng vừa vội vàng: “Chưởng môn, người của Quỷ Y đến.”
Đám người Tư Đồ Diệu sửng sốt, không thể tin nổi.
Lê Vô Hoa đang tiều tụy chợt kích động: “Nói hươu nói vượn, tại sao ngươi biết người đến là người của Quỷ Y?” Ông cũng không dám tin có chuyện tốt này.
Gã đệ tử đáp: “Sư phụ, đệ tử đã từng gặp qua, ngay tại cửa chính, khi Đại công tử được Quỷ Y mang đi, người đó là người bên cạnh Quỷ Y, người cũng đã gặp rồi, không có sai đâu, thật là người đó mà.”
Toàn thân Lê Vô Hoa run rẩy. Người có tên, cây có bóng, danh xưng trị bệnh nào cũng hết Quỷ Y khiến cho ông nhìn thấy được hy vọng.
Ông ta cũng không đoái hoài đến cái gì là quy củ, cũng mặc kệ Chưởng môn có ở bên cạnh hay không, Lê Vô Hoa lắc mình một cái lướt về phía vườn hoa.
Đám người Tư Đồ Diệu nhìn nhau, cũng không để ý đến sự thất thố của Lê Vô Hoa, cũng vội lách mình bay đi.
Vừa đến cổng vườn hoa, bọn họ lập tức nhìn thấy mấy đệ tử đang cẩn thận dẫn đường một người đàn ông mặc áo trắng, cử chỉ rất phiêu dật thoát tục, tản ra khí chất thanh nhã khiến người ta khó có thể hình dung.
Lê Vô Hoa vô cùng vui mừng. Là y, không sai, quả nhiên là người bên cạnh Quỷ Y.
Không nhịn được sự vui mừng lẫn kinh ngạc, Lê Vô Hoa nhanh chân tiến lên, xoay người hành lễ: “Không biết tiên sinh giá lâm, có chỗ nào mạo phạm, mong tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
Sau đó đến phiên đám người Tư Đồ Diệu đánh giá người này.
Người đàn ông nói: “Mọi người không biết nhau, chưa nói đến cái gì là mạo phạm.”
Tư Đồ Diệu tiến lên, chắp tay nói: “Tại hạ là Chưởng môn Tư Đồ Diệu của Vạn Động Thiên Phủ, xin hỏi tôn tính đại danh của tôn giá, là gì của Quỷ Y?”
“Đi xem bệnh thôi.”
Người đàn ông dường như không muốn dông dài, nói xong một câu liền thản nhiên bước về phía trước, cứ như vậy mà lướt ngang qua mặt Tư Đồ Diệu.
Đường đường là Chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ, nhưng lại bị người ta quăng cục lơ, Tư Đồ Diệu xấu hổ vô cùng, nhưng không sao nổi giận được.
“Vâng, vâng, vâng!” Lê Vô Hoa liên tục đồng ý, không thèm để ý Chưởng môn sư huynh bị người ta ngó lơ, cúi người khom lưng đi trước dẫn đường.
Mấy người bên cạnh lặng lẽ đánh giá phản ứng của Tư Đồ Diệu.
Tư Đồ Diệu bình tĩnh nói: “Đây chính là phong phạm của cao nhân, nhưng nhìn qua lại còn rất trẻ, cũng không biết đây có phải là bản lĩnh diệu thủ hồi xuân hay không.” Nói xong, ông ta phất tay, một đám người đi theo.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, sau đó cánh cửa được đẩy ra.
Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân tĩnh tọa ngồi trên giường đột nhiên kinh hãi mở mắt. Nhìn thấy Quản Phương Nghi bước vào, hắn chậm rãi ép chưởng thu công, nói: “Trời có sập thì cũng để đó, gấp cái gì?”
Quản Phương Nghi vội vàng nói: “Đi ra ngoài xem, nhanh, Quỷ Y thật sự đã bị ngươi kinh động rồi. Nghe nói người của Quỷ Y đến.”
“Người của Quỷ Y?” Ngưu Hữu Đạo sững sờ, cầm lấy thanh kiếm trên tay, bước xuống giường rời đi.
Hai người bước đến nội trạch đình viện, vừa lúc nhìn thấy Lê Vô Hoa đang cung kính dẫn một người đàn ông mặc áo trắng rất có phong độ bước đến, đằng sau là đám người Tư Đồ Diệu.
Ngưu Hữu Đạo lách mình ngăn đằng trước, chống kiếm dưới đất, khiến mọi người không thể không dừng lại.
“Ngưu huynh đệ, ngươi muốn làm gì?” Lê Vô Hoa kinh ngạc hỏi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ, thản nhiên hỏi: “Ta nghe nói người của Quỷ Y đến?”
“Đúng rồi!” Lê Vô Hoa đưa tay giới thiệu: “Vị này chính là...”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Lê trưởng lão dựa vào cái gì để xác nhận?”
Cũng không phải hắn muốn làm khó đối phương, nhưng nếu chẳng may là người có ý đồ xấu, ngay cả cơ hội duy nhất còn lại của Hải Như Nguyệt cũng mất luôn.
“Tiên sinh và Quỷ Y đã từng đến đây. Ta đã từng gặp qua.” Lê Vô Hoa vội nói, giọng nói có vẻ như đang trách Ngưu Hữu Đạo nhiều chuyện.
Đã từng gặp qua? Ngưu Hữu Đạo im lặng, cũng không nghĩ đến người bên cạnh Quỷ Y lại xuất hiện chỗ này lần thứ hai. Nếu đúng như vậy, hắn ngược lại đã làm chuyện xấu.
Hắn vội ôm kiếm chắp tay: “Đắc tội rồi. Tại hạ Ngưu Hữu Đạo, xin hỏi tôn tính đại danh của tôn giá...”
Nói được một nửa liền nghẹn lại, người ta hoàn toàn không để hắn vào mắt, làm như không thấy hắn, đi lướt qua luôn.
Khóe miệng Tư Đồ Diệu nhếch lên, giống như tìm được cảm giác đồng bệnh tương liên.