Đạo Quân

Chương 825: Người Của Quỷ Y (2)



Đột nhiên, người đàn ông dừng lại, thấp giọng nói thầm điều gì đó, cũng không nghe rõ y nói cái gì.

Mọi người chỉ thấy y quay đầu lại, nhìn Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại trên mặt hắn, giống như muốn nhớ kỹ dung mạo của hắn: “Ngưu Hữu Đạo? Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo của Nam Châu nước Yến?”

Khóe miệng Tư Đồ Diệu nhúc nhích. Tình huống này nằm ngoài dự liệu của ông ta. Người ta biết ông ta là Chưởng môn của Vạn Động Thiên Phủ mà còn không thèm nhìn, nhưng lại quan tâm đ ến Ngưu Hữu Đạo, cảm giác ganh tỵ đúng là không thoải mái.

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Chính là tại hạ.”

“Ta đã nghe nói qua, ngươi là người đã làm cho Thiệu thị Bắc Châu phải chạy trối chết.” Người đàn ông áo trắng bình tĩnh nói một câu.

Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng tự giễu. Mấy năm qua lăn lộn bên ngoài, ngoại trừ trốn tránh, đoán chừng người trong giới tu hành không ai không nghe thấy hắn. Đã từng nghe nói về hắn kỳ lạ lắm sao?

Hắn đang muốn trả lời, ai ngờ đối phương khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó quay người bỏ đi.

Ngưu Hữu Đạo có chút hụt hẫng, im lặng đưa mắt nhìn, ngoài mũi còn có mùi thuốc nhàn nhạt dễ ngửi từ trên người đối phương bay đến, lại càng cảm thấy đối phương siêu phàm thoát tục, khí chất thanh nhã.

Bộ pháp ung dung, yên bình của đối phương mang đến cảm giác phiêu dật của Bộ Bộ Sinh Liên.

Cả người đối phương giống như một mặt hồ không chút rung động, xanh thẳm khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng lại vô cùng tĩnh mịch.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục quan sát.

Tư Đồ Diệu đi ngang qua bên cạnh, hơi ngừng lại: “Lão đệ đừng để ý, vừa nãy ta còn khó chịu hơn cả ngươi. Ta tự giới thiệu, người ta ngay cả phản ứng cũng không thèm phản ứng, có lẽ đây chính là phong phạm đệ tử của cao nhân.” Ông ta muốn ám chỉ người kia không coi ai ra gì, trong lòng không khoải mái là đúng rồi.

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, mỉm cười nhìn theo bóng lưng người đàn ông áo trắng đang bước vào phòng, ánh mắt ý vị thâm trường: “Tuổi còn trẻ đã đạt đến trạng thái vui giận không lộ ra ngoài. Sự trầm ổn này đúng là hiếm thấy. Người không có kinh nghiệm sợ là không thể làm được.” Dứt lời, hắn đưa tay ra hiệu Tư Đồ Diệu đi vào chung.

Mọi người bước vào, chỉ thấy người đàn ông cởi giỏ trúc đằng sau lưng đặt xuống dưới chân, sau đó ngồi xuống giường, lật mí mặt, miệng của Hải Như Nguyệt ra xem, rồi bắt mạch cho bà.

Hải Như Nguyệt đã bị hôn mê. Nếu không phải có tu sĩ thường xuyên thi pháp bổ khí, thôi động huyết mạch đang dần dần khô kiệt vận chuyển, chỉ sợ bà đã sớm về với cõi tiên.

Người đàn ông buông tay ra, quay đầu lại nói: “Chuẩn bị hai chén nước sạch đến đây.”

“Nhanh!” Lê Vô Hoa thúc giục người ta chuẩn bị.

Người đàn ông mở giỏ trúc, lấy ra hai bình sứ được bao lưới, một đen một trắng, còn có một cây ngân châm.

Hai chén nước sạch được mang đến. Người đàn ông bưng một chén đặt bên giường, cầm tay Hải Như Nguyệt, bóp ngón trỏ, đâm thẳng ngân châm vào.

Ngón trỏ thấy máu nhưng lại không có máu chảy ra, có thể thấy được huyết khí của Hải Như Nguyệt hao tổn đến cỡ nào.

Cuối cùng, y cố gắng nặn một giọt máu rơi vào trong chén, rồi lại cầm một cái chén khác, nhỏ thêm một giọt máu vào.

Buông tay Hải Như Nguyệt ra, người đàn ông cầm cái bình trắng, dùng cái thìa gỗ nhỏ trong bình múc một ít bột màu trắng đổ vào trong chén nước.

Nhìn chằm chằm vào chén nước một lát, thấy cũng không có điều gì bất thường, người đàn ông khoát tay ra hiệu, ý bảo đem một cái chén nước khác, rồi lại mở bình đen, múc thuốc bột lục sắc bỏ vào trong chén nước.

Nhìn ra được, khi y làm những chuyện này rất tập trung, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì từ bên ngoài.

Lê Vô Hoa hai tay cầm chén, cong eo rất thành kính, phối hợp cẩn thận với nhất cử nhất động của đối phương, chẳng khác nào đang hầu hạ tổ tông của mình.

Sắc mặt người đứng gần chợt thay đổi, chỉ thấy sau khi đổ bột lục sắc vào trong nước, màu sắc chén nước dần dần thay đổi, bắt đầu có màu đỏ xuất hiện trong nước.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm người đàn ông, chờ phản ứng của y.

Người đàn ông khẽ gật đầu: “Đúng là đã trúng độc Hồng Hài Nhi.” Sau đó khoát tay, ra hiệu không cần nước nữa.

Lời vừa nói ra, không ít người kinh ngạc, ngay cả Tư Đồ Diệu và Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn nhau.

Bọn họ đã biết hai người kia trúng độc Hồng Hài Nhi, cũng nghe từ Ngưu Hữu Đạo. Ban đầu không ai tra ra được, cũng chưa từng nghe nói qua kỳ độc Hồng Hài Nhi. Nhưng người này vừa mới kiểm tra, chỉ một lát sau đã đưa ra kết luận, đúng là cách đám người Vạn Động Thiên Phủ cả vạn dặm.

Trong lòng mọi người đều cảm khái. Quỷ Y quả nhiên là danh bất hư truyền, ngay cả người bên cạnh cũng có được bản lĩnh cao thâm.

Lê Vô Hoa vừa kích động, vừa chờ mong, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh có thể giải loại độc này không?”

Người đàn ông vừa bỏ đồ vào trong giỏ trúc vừa trả lời: “Chẳng có vấn đề gì lớn!”

Mọi người lại càng im lặng. Vấn đề lớn như vậy mà nói là không lớn?

Lê Vô Hoa mừng rỡ như điên, thở phào một hơi: “Xin tiên sinh diệu thủ cứu chữa, chỉ cần tiên sinh...”

Người đàn ông đứng lên nói: “Không cần phải nói mấy thứ này, ta đến đây là để chữa trị, không trị thì cũng chẳng đến đây. Mọi người vây quanh ở đây làm gì, ảnh hưởng đến ta, tất cả giải tán đi.” Sau đó quay lại chỉ Hải Như Nguyệt ở trên giường: “Mau mang bệnh nhân đến nhà bếp.”

Mọi người vừa mới xê dịch bước chân lập tức quay đầu lại, còn tưởng mình nghe lầm.

“Nhà bếp?” Lê Vô Hoa sửng sốt: “Tiên sinh nói đem người đến nhà bếp?”

Người đàn ông ừ một tiếng, cầm giỏ trúc lên:”Đồng thời chuẩn bị thêm một tấm ván mỏng, còn có chăn mền, đưa hết đến nhà bếp. Người không có phận sự thì không cần có mặt.”

Còn có thể làm sao? Người ta đã nói không thích quá nhiều người, chỉ có thể y nói thế nào thì làm thế đó thôi.

Lê Vô Hoa lập tức kêu người chuẩn bị.

Không bao lâu sau, nhà bếp đã được thu dọn xong, Hải Như Nguyệt được đặt trên ván giường bọc chăn cũng đã được mang đến nhà bếp.

Nhà bếp của mấy hộ giàu có không chỉ có một cái nồi, mà là một loạt nồi và bếp. Người đàn ông bước đến nhìn đống nồi và bếp, sau đó chỉ ba cái nồi lớn, ra hiệu nấu nước.

Người hỗ trợ lập tức làm theo. Đợi sau khi nước nóng, người đàn ông căn dặn khống chế độ lửa, duy trì nhiệt độ của nước, sau đó bảo người khiêng ván giường có Hải Như Nguyệt đặt nằm ngang lên ba cái nồi đang nóng.

Mớm nước! Người đàn ông bảo Lê Vô Hoa không ngừng cho Hải Như Nguyệt uống nước.

Lê Vô Hoa chưa từng nghe thấy cũng như nhìn thấy phương thức chữa bệnh như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, không dám hai lời.

Một lát sau, người đàn ông liền nắm cánh tay Hải Như Nguyệt từ trong chăn ra, cảm nhận nhiệt độ trên người của bà, đồng thời bắt mạch.

Đợi đến khi chiếc chăn ẩm ướt, mặt người được quấn trong chăn đỏ bừng, bắt đầu đổ mồ hôi, mí mắt Hải Như Nguyệt giật giật, dường như không chịu nổi cái nóng, ánh mắt mở ra, từ trong hôn mê tỉnh lại.

Lê Vô Hoa bước lên, nhìn bà đầy lo lắng.

Trước kia, đối với người phụ nữ này, ông chỉ có suy nghĩ muốn chơi đùa, nhưng vận mệnh trêu ngươi, cuối cùng lại trở thành người một nhà. Tâm trạng đùa bỡn, mê luyến nhục thể và tùy tiện phát ti3t làm niềm vui đã không còn, thay vào đó là tình thân khó có thể vứt bỏ.

Hải Như Nguyệt nhìn ông, yếu ớt nói: “Đây là đâu, ta nóng quá.”

Lê Vô Hoa vội nói: “Cố gắng nhịn một chút, người ta đang giải độc cho nàng, lập tức sẽ tốt thôi. Nhịn một chút nhé!”

“Giải độc?” Cảm xúc của Hải Như Nguyệt dường như kích động hẳn lên, âm thanh lớn hơn mấy phần: “Con, con trai như thế nào rồi?”

Vành mắt Lê Vô Hoa đỏ lên. Không đợi ông mở miệng, người đàn ông đã duỗi tay đến, bóp miệng Hải Như Nguyệt, bỏ một viên thuốc màu xanh sẫm vào miệng của bà.

Người đàn ông nói: “Đừng nói nữa, thi pháp giúp bà ấy luyện hóa dược hiệu.”

“Vâng, vâng.” Lê Vô Hoa liên tục đồng ý.

“Y là...” Hải Như Nguyệt cảm thấy người này rất quen, nhưng tinh lực không có, không nhớ nổi là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.