“Vậy thì gặp thôi.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay, ra hiệu dẫn đường.
Đến căn phòng giam giữ Triệu Thắng Hoài, cửa mở, Ngưu Hữu Đạo liền nhìn thấy Triệu Thắng Hoài đang bị trói vào một cây cột.
Nghe được động tĩnh, Triệu Thắng Hoài ngẩng đầu, thấy là Ngưu Hữu Đạo, gã ô ô không ngừng.
Sợ gã làm loạn, ngay cả việc nói chuyện cũng bị hạ cấm chế luôn.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Chuyện gì vậy?” Sau đó, hắn quay đầu lại mắng Chu Lão Bát: “Ta bảo các ngươi là phải bố trí cho khách thật tốt. Đây là bố trí của các ngươi đó sao?”
Chu Lão Bát cũng phối hợp, liên tục xin lỗi: “Đạo gia, ta chỉ sợ gã không biết thức thời.”
Ngưu Hữu Đạo giận dữ mắng: “Còn không mau thả người?”
“Vâng vâng vâng!” Chu Lão Bát vội vàng bước đến cây cột, mở trói cho Triệu Thắng Hoài.
Bị trói lâu như vậy, tay chân của Triệu Thắng Hoài sớm bị tê cứng. Khi dây thừng vừa rơi xuống, gã lập tức quỵ xuống đất.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Triệu Thắng Hoài, ta và ngươi là huynh đệ với nhau, cần chi phải hành đại lễ như vậy?”
Quản Phương Nghi quay đầu sang một bên, nén cười. Bà cảm thấy tên khốn này quá xấu rồi.
Chu Lão Bát cũng nhịn không được mà cười trộm.
Triệu Thắng Hoài đứng không nổi, có nỗi khổ khó nói, nhưng lại không thể nói thành lời.
Ngưu Hữu Đạo tiến lên, đỡ gã ngồi lên một cái ghế, thuận tay giải khai cấm chế, để gã có thể nói chuyện, nhưng cấm chế pháp lực vẫn còn nguyên.
Nhất thời, tay chân Triệu Thắng Hoài bị tê liệt, khó có thể cử động. Gã bị trói quá lâu, máu không lưu thông được, trước hắng giọng, tức giận nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có ý gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo phất tay, đợi Quản Phương Nghi và Chu Lão Bát ra ngoài, hắn mới thở dài nói: “Triều huynh, ngươi đừng hiểu lầm. Ngươi chạy đến nhà của ta, vừa mới mở miệng đã uy hiếp ta. Người nhà của ta có thể không khống chế được tâm trạng của mình, mới làm chậm trễ Triều huynh. Ta ở đây xin lỗi ngươi về chuyện không phải này. Hôm nay ta mới biết được bọn họ đã lén ta làm việc mà ta không biết. Được rồi, để ta bảo bọn họ mang đến cho Triều huynh một trăm vạn kim tệ, Triều huynh nhận giùm nhé? Việc này nên xác định rõ, tránh cho bọn họ qua mặt.”
Triệu Thắng Hoài lại càng giận hơn: “Ngươi bớt giả mù sa mưa đi. Tiền thì ta nhận, người đâu?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Người nào?”
Triệu Thắng Hoài nghiến răng nói: “Bốn đồng môn của ta đâu? Chỉ một câu, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác.”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng: “Ngươi nói bốn đồng môn của ngươi? Ngươi nhắc đến chuyện này, ta muốn hỏi ngươi. Ta đây cũng cảm thấy kỳ lạ, người bên dưới của ta nói đã hẹn với ngươi, kết quả chờ cả một đêm cũng không thấy bốn người kia xuất hiện. Bọn họ còn tưởng rằng ngươi lỡ hẹn, sợ có bất trắc nên không dám ở lâu, đành phải rút lui trước.”
“Không xuất hiện?” Triệu Thắng Hoài sửng sốt, trong lòng suy nghĩ không biết tình huống như thế nào?
Kết quả, nhìn thấy biểu hiện Ngưu Hữu Đạo vẫn bình thản, giống như không sợ bốn người kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ bại lộ việc bọn họ trộm Hắc Ngọc điêu ở Vạn Thú môn, nhanh chóng phản ứng lại, tức giận nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi dám chơi ta? Ta nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn đừng hòng dùng việc này để áp chế ta. Lần này ta đến đây cũng không có ý định sống sót trở về. Ta đã để lại di thư ở Vạn Thú môn, một khi ta không thể trở về đúng thời gian dự định, chuyện của chúng ta ngay lập tức bại lộ ngay. Hôm nay, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Ngưu Hữu Đạo đang hờ hững nhìn chung quanh quay đầu lại nhìn Triệu Thắng Hoài, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý: “Triều huynh muốn chết thật sao?”
Xoạt một tiếng, thanh kiếm đã ra khỏi vỏ mấy phần, thân kiếm vù vù ma sát vỏ kiếm, chậm rãi rút ra trong tay hắn.
Tim Triệu Thắng Hoài đập nhanh lên, hầu kết lên xuống, vội nuốt nước miếng, khẩn trương cảnh cáo: “Ta chết, mọi việc nhất định sẽ bại lộ. Vạn Thú môn tuyệt không buông tha cho ngươi!”
Bạch! Kiếm trở về trong bao, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, hai tay đặt lên chuôi kiếm, vui vẻ nói: “Vạn Thú môn? Ngươi đem Vạn Thú môn ra dọa ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Vạn Thú môn sao? Nếu sợ, ta còn dám lăn lộn ở Vạn Thú môn à? Nếu sợ, ta đã sớm làm thịt ngươi bên trong Huyễn Giới rồi, còn nói cái gì bại lộ hay không bại lộ. Ta làm gì, còn sợ bại lộ sao?”
Triệu Thắng Hoài nói: “Ta nghĩ ngươi không thể không thừa nhận. Ngươi đừng quên, ngươi đã bại lộ phi cầm tọa kỵ bên ngoài sơn môn Vạn Thú môn, mà còn không chỉ một con. Người biết ngươi đột nhiên có phi cầm tọa kỵ cũng không chỉ vài người. Năm con Hắc Ngọc điêu không phải số lượng nhỏ. Đây chẳng phải là việc mà ngươi có thể giải thích. Vạn Thú môn há có thể buông tha cho ngươi sao?”
“Haha!” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu mỉm cười. Năm con? Còn phải giải thích? Giải thích cái gì? Cần phải đau đầu để giải thích sao? Trong nhà hắn có một đống phi cầm, muốn giải thích sao cũng được.
Đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ không dám làm như vậy, nhưng bây giờ thì khác.
Thế cục không hình thành thì sẽ không thay đổi. Sự việc vẫn luôn biến động, hắn đã tận dụng tình huống này, tùy thời điều chỉnh kế hoạch của mình. Thân là đầu não một phương, hắn cũng chẳng còn cách nào khác, nhất định phải quan tâm.
Tóm lại, hắn phát hiện Triệu Thắng Hoài rất thích đùa. Thân là người trong một môn phái, chịu ước thúc của môn quy, biết rõ ràng chuyện mình làm, môn phái sẽ không dung, rất khó mượn được lực lượng của môn phái. Gã biết Ngưu Hữu Đạo có thế lực không nhỏ, lại còn dám một mình nhảy ra uy hiếp hắn?
Cái này không phải gọi là không biết trời cao đất rộng sao? Chẳng lẽ ở Vạn Thú môn lâu quá hóa đần, coi thiên hạ này giống như Vạn Thú môn sao?
Gã còn tưởng rằng gã đang ở Vạn Thú môn, cho phép gã lợi dụng bối cảnh của mình, muốn làm gì thì làm à?
Hắn cũng không cần phải đề cập đến việc này nữa, sau khi mỉm cười thì buông tiếng thở dài: “Triều huynh nói đúng lắm, chi bằng ngươi giúp ta làm một việc, việc này xem như xong.”
Cơ thể đã có thể cử động, Triệu Thắng Hoài ngồi thẳng dậy, tức giận nói: “Ngươi đừng có nằm mơ tiếp tục áp chế ta, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”
Ngưu Hữu Đạo cười giễu: “Bây giờ chắc Triệu huynh còn chưa biết tình thế bên ngoài. Triều đình nước Yến sắp tấn công có quy mô Nam Châu. Nam Châu khó mà giữ được, mạng của ta sắp vứt luôn rồi. Dù sao, ta không chết thì cũng phải trốn. Ngươi uy hiếp ta có ý nghĩa gì. Có Triều huynh theo giúp ta đồng quy vu tận, trên đường có người làm bạn, ta cầu còn không được. Nếu Triều huynh không tin... dù sao ta cũng phải thả ngươi ra ngoài, tự ngươi đi hỏi thăm thì tốt hơn.”
Triệu Thắng Hoài á khẩu không trả lời được. Thật hay giả vậy? Đúng là gã không biết được tình thế bên ngoài. Không phải gã bị người ta bắt cóc sao.
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Triều huynh, là như vầy, chỉ cần có thể vượt qua được nguy cơ lần này, ta cũng tiếc mạng của ta lắm, ta không muốn chết, không đáng vì bốn người kia tự tìm phiền phức cho mình. Chỉ cần ngươi giúp ta một vấn đề nhỏ, để cho ta vượt qua khó khăn, ta nhất định có thể giúp ngươi tìm bốn đồng môn, rồi giao cho ngươi tự giải quyết, được không? Sống thì phải thấy người, chết cũng phải thấy xác chứ. Trên tay ta mất đi chứng cứ có thể uy hiếp ngươi, mà ngươi cũng sẽ được an toàn.”
Triệu Thắng Hoài nói: “Bớt nói nhảm đi!”
Ngưu Hữu Đạo làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Nếu ngươi không chịu, dù sao ta cũng không còn đường lui. Triều đình nước Yến trừng trị ta, hay là Vạn Thú môn trừng trị ta, chẳng liên quan gì nhau. Trước khi thuyền của ta bị lật, ta nhất định sẽ khiến cho Vạn Thú môn tìm được bốn người kia. Không cần Triều huynh uy hiếp ta, ta cũng sẽ để cho Vạn Thú môn biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, tiện thể kéo ông nội của ngươi xuống ngựa cùng một chỗ luôn.”
“Ta xin nói trước, ta cũng chỉ muốn giúp cho Triều huynh bớt việc, cũng chẳng nguy hiểm gì. Được rồi, nói đến đây thôi, Triều huynh hãy suy nghĩ cho thật kỹ, nghĩ thông suốt rồi thì báo lại cho người ở đây. Trước khi trời tối, ta muốn có được câu trả lời chắc chắn. Còn muộn hơn, Triều huynh tự chuẩn bị quan tài cho mình đi.” Ngưu Hữu Đạo nói xong liền đứng dậy.