Đạo Quân

Chương 835: Ta Làm Sao Có Khả Năng Làm Loại Chuyện Này? (2)



Tư Đồ Diệu: "Năng lực bảo vệ của sứ đoàn nước Tống không yếu, thích khách sao có thể dễ dàng đắc thủ được, tình hình như thế nào?"

Lê Vô Hoa lắc đầu: "Tình hình cụ thể hiện giờ vẫn chưa biết!"

"Nhanh đi làm rõ tình hình." Tư Đồ Diệu phất ống tay, sau khi đợi Lê Vô Hoa rời đi, hắn ta đi tới lui suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nắm tay vị trưởng lão kia cùng nhau rời đi.

Bọn họ cũng không đi Lưu Phương quán, mà là đi tới bên phía Ngưu Hữu Đạo.

Quản Phương Nghi đang ngồi trong đình ở trong viện, hý hoáy một số bột nước son phấn các loại, đều là bảo người ở trong phủ thành Kim Châu mua, đang cầm hộp phấn ngửi, đang đánh giá mùi hương và chất lượng, nhìn thấy Tư Đồ Diệu đến, lập tức đậy hộp phấn lại, đi ra khỏi đình tiến đến cười nghênh đón: "Tư Đồ chưởng môn đến rồi!"

Tư Đồ Diệu: "Ngưu Hữu Đạo đâu rồi?"

Quản Phương Nghi ha ha nói: "Đạo gia đang ngồi thiền tu luyện, có chuyện gì sao?"

Tư Đồ Diệu cười lạnh một tiếng: "Hắn còn có tâm tình ngồi thiền tu luyện? Đi gọi một tiếng.

"Được, ngài chờ một lát." Váy lay động, Quản Phương Nghi xoay người rời đi.

Không bao lâu sau, Ngưu Hữu Đạo mang theo Chử Kiếm quay lại.

"Nghe nói Tư Đồ chưởng môn không vui, ai làm cho ngài tức giận rồi?" Ngưu Hữu Đạo đi đến cười hỏi.

Tư Đồ Diệu nhìn chằm chằm hắn: "Sứ thần nước Tống Đồ Hoài Ngọc rời khỏi Kim Châu không bao lâu, trên đường gặp phải ám sát, có phải là do ngươi làm hay không?"

Vừa nghe tình hình, hắn ta liền nghi ngờ là Ngưu Hữu Đạo, lời nói trước đây của Ngưu Hữu Đạo, còn có hành vi của Ngưu Hữu Đạo, vốn là nhắm về nước Tống, còn cho là tên này có mưu kế dự tính nào khác, không ngờ đến lại mạnh bạo, trực tiếp hạ thủ ám sát, hắn ta thật sự không ngừ đến Ngưu Hữu Đạo lại có thể tổ chức đánh úp lực lượng sứ đoàn nước Tống.

Mấu chốt việc này không thể coi thường, cần làm đến kín kẽ không một lỗ hổng, một khi bại lộ, chính là đổ dầu vào lửa cho tình hình của Kim Châu và Nam Châu, ngay cả Vạn Động Thiên phủ hắn ta ở trên địa vàn của mình cũng không dám tuỳ tiện làm chuyện này, lá gan tên này cũng hơi lớn rồi.

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn trưởng lão đi theo bên người Tư Đồ Diệu, lộ vẻ kinh ngạc: "Ta làm sao có khả năng làm ra loại chuyện này?"

Tư Đồ Diệu nhíu mày: "Ngươi không muốn biết Đồ Hoài Ngọc sống hay chết sao?"

Ngưu Hữu Đạo xem thường: "Sống chết có liên quan gì đến ta? Dù sao cũng không phải ta làm, Tư Đồ chưởng môn không đến mức nhất định phải liên luỵ ta đấy chứ?" Ý tứ trong lời nói sâu xa.

Tư Đồ Diệu méo mặt, khúc mở đầu cho việc này, Vạn Động Thiên phủ cũng tham dự, đã bị kéo xuống nước, dám đem Ngưu Hữu Đạo liên luỵ đi ra, Vạn Động Thiên phủ cũng tránh không thoát khỏi có liên quan, chính là đồng loã, chỉ có thể giúp đỡ giữ kín bí mật.

Chúng ta là ngườu một nhà, có phải là ngươi làm hay không đôi bên hiểu rõ trong lòng, Tư Đồ Diệu cũng không có ý truy cứu trách nhiệm, chỉ là muốn biết chân tướng của sự việc, hoặc nói là muốn biết tiến trình cụ thể, cũng có thể có tâm lý chuẩn bị đề phòng bất trắc, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo chết không chịu thừa nhận.

Hỏi vài câu không có được kết quả, Tư Đồ Diệu đành phải cáo từ, trước khi chia tay nhắc nhở: "Ai hưởng lợi, thì người đó có khả năng là hung thủ, nước Tống không phải kẻ ngốc."

Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bên phía Lưu Phương quán không cần phải ngăn cản, bọn họ muốn đánh cứ để bọn họ đánh là được, cản bọn họ làm gì?"

Lời này nói rõ bên đây đã biết tình hình bên phía Lưu Phương quán, Tư Đồ Diệu trầm mặc, hiểu ý của hắn, hi vọng sứ đoán hai nước làm lớn chuyện này một chút mới tốt, quay người đi.

Đưa mắt nhìn khách rời đi, Quản Phương Nghi hỏi: "Bọn họ nói không sai, nước Tống không phải kẻ ngốc!"

Ngưu Hữu Đạo: "Quan trọng sao? Cái cớ có sẵn đã đưa đến tay của nước Tống, nước Tống có muốn giả ngốc hay không là chuyện của bọn họ."

Quản Phương Nghi thở dài nói: "Bất luận người ta có giả ngốc hay không, người ta cũng không tránh khỏi liệt ngươi vào kẻ tình nghi, sau đó ngươi có dám cam đoan người ta sẽ không tìm ngươi tính sổ? Ngươi tiếp tục làm như thế, sẽ tích luỹ ngày càng nhiều nguy hiểm cho bản thân."

Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: "Thời buổi rối ren, ăn bữa nay lo bữa mai, nếu trước mắt cũng không đảm bảo, còn nói gì đến tương lai, trước tiên nghĩ biện pháp qua ải trước mắt này đi."

Quản Phương Nghi: "Có phải là ngươi đã quên một chuyện rồi hay không? Bản thân ngươi cũng nói, Thiệu Bình Ba đã biết Triều Thắng Hoài bị ngươi khống chế rồi, nếu như Triều Thắng Hoài lúc này nhảy ra chỉ điểm, ngươi không lo lắng Thiệu Bình Ba sẽ ra tay hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Y bây giờ vẫn chưa vững chân ở nước Tề, ta chỉ mong sao y hiện giờ đang lăn qua lăn lại, y trốn ở nước Tề bất động, ta liền không có cơ hội. Cho dù ra tay thì như thế nào, nếu như y muốn lật tung hai ông cháu Triều gia, ta không có ý kiến gì."

Quay đầu lại nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, tình hình bên này, truyền tin tức cho vương gia, để cho vương gia nắm chắc tâm lý."

Quản Phương Nghi gật đầu, quay người đi khỏi...

Hai người ngoài viện đi ra, trưởng lão nhìn sắc mặt Tư Đồ Diệu, hỏi: "Chưởng môn hoài nghi cái chết của Tư Đồ Ngọc là do Ngưu Hữu Đạo làm?"

Tư Đồ Diệu: "Không phải hoài nghi, mà là chắc chắn do hắn làm, lá gan của tên này thật to, coi như là bảo vệ Nam Châu, thì không sợ sau đó nước Tống tìm hắn tinh sổ sao?"

Trưởng lão kia không biết vì sao hắn ta chắc chắn, bởi vì không biết việc Tư Đồ Diệu âm thầm cho người phối hợp với Ngưu Hữu Đạo, chỉ là không khỏi cau mày nói: "Tên này điên rồi sao, lần trước ở đây đích thân giết Yến sứ, lần này lại xử lý một Tống sứ, đây là chuyên dính với sứ thần các nước hay là sao?"

"Ai nói không phải." Tư Đồ Diệu buông tiếng thở dài, không ngừng lắc đầu: "Lần trước sứ thần vài nước đến, Yến sứ chết rồi, lần này sứ thần vài nước đến, Tống sứ lại bị người giết rồi. Đến một lần chết một người, liên tiếp chết hai người, tiếp tục như vậy, ta đoán sau này sứ thần các nước e là không dám đến Kim Châu ta nữa."

"Không đến cũng được, mỗi lần đến cũng là lòng dạ mưu mô. Việc ngày hôm nay cũng không phải là chuyện xấu gì, nếu như thật sự là Ngưu Hữu Đạo làm, hắn hiển nhiên là muốn lợi dụng nước Tống áp chế nước Yến." Trưởng lão vuốt chòm râu đĩnh đạc nói, sau đó suy nghĩ tấm tắc nói: "Cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì lần trước hắn giết Yến sứ, sau chuyện lần đó biểu hiện ra bên ngoài của hắn với Thương Triều Tông dường như vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Ai cũng biết hắn và Thương Triều Tông là cùng một phe, nhưng hai bên duy trì khoảng cách khiến cho triều đình nước Yến có lời cũng không cách nào khăng khăng vu khống được, khó có thể đem trách nhiệm cái chết Yến sứ chụp lên đầu Thương Triều Tông."

Tư Đồ Diệu lặng lẽ gật đầu, hình như là có chuyện như vậy, chỉ có điều bây giờ không phải lúc quan tâm đ ến việc này: "Thông báo bên phía Lưu Phương quán, đừng ngăn cản nữa, bọn họ mong muốn đánh đến ngươi chết ta sống thì cứ để bọn họ đánh đi."

"Được!" Trưởng lão gật đầu đáp lại, nhanh chân rời đi thông báo.

Nhưng mà sứ đoàn nước Tống và sứ đoàn nước Yến bên kia chỉ là tranh cãi dữ dội, thật sự cho bọn họ cơ hội, lại đều kiềm chế vô cùng.

Thêm vào Triệu Sâm nửa đường vòng trở lại ngăn cản, đánh không nổi.

Sự tình nháo đến mức này, sứ đoàn hai nước thân là người trong cuộc đều không có vội vã rời đi, đều truyền tin tức trở về, đợi triều đình mỗi bên công khai.

....

Phủ Thứ Sử Nam Châu, bên trong Anh Võ đường nơi quan trọng bí mật quân sự, thỉnh thoảng có võ tướng ra ra vào vào, mưa gió nổi lên, điều động binh mã Nam Châu thường xuyên, đang làm bố trí các hạng bố trí.

"Vương gia, tin tức Kim Châu." Lam Nhược Đình đi vào trong Anh Võ đường mừng rỡ kêu lên.

Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông ở trước bản đồ cùng nhau quay đầu, vẫn chưa đón tiếp sự mừng rỡ của Lam Nhược Đình, mà đều nhìn về phía sau lưng Lam Nhược Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.