Đạo Quân

Chương 842: Có Mắt Không Biết Chân Hào Kiệt (1)



Cừu An trấn an: “Triêu sư huynh, bây giờ nổi giận cũng vô dụng. Ta đã hỏi Triệu Thắng Hoài, khi qua Kim Châu, y vô tình gặp nhóm Đồ Hoài Ngọc. Đồ Hoài Ngọc chủ động mời y đồng hành. Đồ Hoài Ngọc nói rằng có quen huynh, kéo huynh ra, y cũng không tiện từ chối. Khi bị tập sát, tình huống của y cũng rất nguy hiểm, phải liều mạng chếm giết, vừa lúc một trong số các thích khách đã từng gặp y.”

“Thử hỏi, suýt chút nữa thì mất mạng, dù là ai cũng phẫn nộ, sao có thể nhịn xuống không nói ra thích khách kia là ai? Y không nhìn ra được sẽ kéo ra chuyện lớn như vậy, tới khi phát hiện ra được vấn đề, y lập tức sửa lời, nói rằng mình nhớ nhầm. Nhưng sứ đoàn nước Tống lại không cho y sửa, bèn bắt giam y lại ngay tại chỗ. Chuyện xảy ra là như vậy, thực sự là y không biết lại dẫn tới vấn đề lớn như thế.”

Tây Hải Đường trầm giọng nói: “Chúng ta biết y vô tội cũng vô dụng. Tống Sử gặp chuyện bỏ mình giữa đường, rõ là muốn kích động nước Tống gia nhập nước Yến. Triều Thắng Hoài lại nhảy ra làm chứng, người ta không nghi ngờ Vạn Thú Môn tham gia vào cũng khó.”

Triều Kính trầm ngâm nói: “Nếu Thắng Hoài không nói láo, cái chết của Đồ Hoài Ngọc thực sự có thể khiến cho Cao Thiếu Minh trút giận!”

Tây Hải Đường: “Bây giờ nói chuyện này có nghĩa lý gì không? Triều đình, Lăng Tiêu Các, Huyết Thần Điện, Liệt Thiên Cung đều h@m muốn nước Yến, bọn họ sẽ không cho phép Triều Thắng Hoài sửa lời. Một cái miệng này có thể đối nghịch được với bọn họ sao? Dù sao Vạn Thú Môn cũng nằm trong cảnh nội nước Tống.”

Triều Kính cười lạnh: “Ha ha, rõ là Cao Thiếu Minh kia trút giận, làm hỏng đại sự của nước Yến, giờ lại nhảy ra nói Triều Thắng Hoài vu oan, nhân cơ hội gạt hết liên quan khỏi mình, hắt hết nước bẩn lên đầu Vạn Thú Môn chúng ta. Ta thấy tên chó chết này sống lâu quá phát chán rồi, thực sự coi Vạn Thú Môn là bùn mà nhào nặn tuỳ ý sao?”

Tây Hải Đường lập tức cảnh cáo: “Ngươi chớ có làm loạn. Triều Thắng Môn đã khiến cho Tiêu Dao Cung để mắt tới chúng ta. Ở nơi đầu gió, chúng ta mà bị cuốn vào, Tiêu Dao Cung, Tử Kim Động, Linh Kiếm Sơn sẽ không ngồi nhìn. Bên này, chỉ sợ Lăng Tiêu Các, Huyết Thần Điện, Liệt Thiên Cung đang ước gì dọn sạch chúng ta khỏi đất Tống đấy. Để xem tình hình thế nào đã rồi tính.”

Cừu Sơn: “Đạo lý tương tự như vậy, hiện giờ dù nước Yến có biết chân tướng cũng sẽ không cho phép Cao Thiếu Minh nói thật, nhất định sẽ cắn chặt Triều Thắng Hoài vu oan. Chưởng môn nói không sai, trước mắt Thắng Hoài sẽ không trở về được. Nhưng Triều sư huynh cũng không cần quá lo lắng, bọn họ sẽ không làm gì Triều Thắng Hoài đâu, chỉ tạm thời bắt lại không cho y đổi lời thôi.”

Triều Kính oán hận: “Trở về cái gì? Ta ước gì nghiệt súc kia chết đi mới tốt!”



Trong hoàng cung nước Tấn, trên gác cao ở ngự hoa viên, Thái Thúc Hùng dựa vào lan can dõi mắt trông về phía xa.

Thiệu Bình Ba leo lên lầu các, tới sau lưng lão, chào: “Bệ hạ!”

“Đứng từ đây ngắm cảnh thế nào?” Thái Thúc Hùng vung tay áo quét qua.

“Như nhìn thiên hạ!”

“Ha ha!” Thái Thúc Hùng ngửa mặt lên trời cười lớn, cực kỳ hào sảng. Cười xong, lão đập hai tay vào tay vịn lan can: “Cô Vương đã để ý những người ngươi mang tới từ Bắc Châu, ai nấy đều là quan lại có tài, thử một lần là biết đều là tuấn tài, chờ một thời gian nữa sẽ được đại dụng!”

“Bệ hạ quá khen!” Thiệu Bình Ba khiêm tốn, nhưng trong lòng khá chắc chắn.

Những người kia đều do chính y tuyển ra, học xong lại được đưa đến địa phương ma luyện, đào thải dần dần. Khi rời khỏi Bắc Châu, những người được thu xếp rời đi càng là tinh anh trong tinh anh, dù là đào mệnh y cũng không nỡ bỏ lại, thử hỏi, làm sao có thể là hạng bình thường.

Nhưng dù sao nơi này cũng không phải Bắc Châu, y nói là được, từ khi bị chia đến các nơi, những người này đều chịu đủ loại cản trở, không thể buông tay buông chân làm một vố lớn.

Thái Thúc Hùng thở dài: “Trong thời loạn này, không nhiều bách tính bình dân biết chữ, đệ tử nhà giàu sang lại… Có thể bồi dưỡng ra được nhiều nhân tài như vậy thực sự không dễ. Đúng rồi, Cô vương nghe nói, những người này đều là học sinh do một tay ngươi dạy?”

Chỉ một câu nói đó, Thiệu Bình Ba liền cảm nhận được cái gì gọi là “gần vua như gần cọp”, bèn đáp: “Năm xưa vừa lập nên Bắc Châu, mọi thứ đều hoang tàn, vi thần khổ vì trong tay không có nhân tài, bất đắc dĩ mới hao tài hao lực mở học phủ tự mình bồi dưỡng.”

“Biện pháp này không tệ. Cô Vương dự định bắt chước ở nước Tấn. Ngươi có kinh nghiệm, do ngươi chủ trì, thế nào?”

Thiệu Bình Ba suy nghĩ một chút, chầm chậm đáp: “Bệ hạ, Bắc Châu ban đầu là phá rồi lại lập, không có lực cản gì. Nước Tấn mở học phủ, sợ là nếu dùng khuôn mẫu như vậy sẽ rất khó khăn. Vi thần cảm thấy vẫn nên tạm hoãn lại một chút, chờ có cơ hội thích hợp suy nghĩ thêm về việc này cũng không muộn.”

Thái Thúc Hùng trầm mặc. Lão hiểu thâm ý trong lời Thiệu Bình Ba vừa nói, lúc này mà mở học phủ, động một cái ai nấy sẽ đều biết là lão đang chọn mới, chỉ sợ đều gạt ra nhét người vào. Đừng nói đến tuyển mới, chỉ sợ danh ngạch cũng không đủ cho đám con em nhà Vương công đại thần. Là lão sẽ ra mặt đối nghịch với Vương công đại thần, hay là Thiệu Bình ba không quyền không thế trước mặt này đứng ra đối nghịch? Đã không ngăn được nhét người, mà chọn đúng một đóng giá áo túi cơm chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy còn cần dựng học phủ làm gì nữa?

Lão khẽ gật đầu: “Đúng vậy, thời cơ còn chưa chín. Chờ có cái cớ thích hợp, chế ra được quy củ không ai phản đối được. Là Cô Vương nóng lòng rồi. Thôi để nói sau!” Lão khoát tay áo, thạm thời không thể không từ bỏ: “Đúng rồi, ngươi có xem tin từ bốn nước phía đông chưa?”

“Thần đã xem. Việc này xảy ra cũng phải đắn đo, sợ là không đánh được.”

“Cô Vương thực sự muốn xem bọn họ chó cắn chó. Nhưng hiện giờ đánh nhau sẽ không phù hợp với lợi ích của Cô Vương. Tiện nghi cho bọn họ!”

Thiệu Bình Ba cười nói: “Chí ít Bệ hạ có thể thấy, bốn nước phía đông chính là củi khô tưới sẵn dầu, chỉ một đốm lửa là có thể cháy bùng lên được. Chỉ chờ tương lai Bệ hạ châm lửa thôi.”

“Ha ha, nói không sai. Có điều, Cô Vương không hiểu lắm, vì sao Vạn Thú Môn lại bị cuốn vào chuyện thế này?”

Thiệu Bình Ba lạnh nhạt đáp: “Không phải Vạn Thú Môn muốn liên quan vào, mà là có người đang làm chuyện xấu phía sau. Triều Thắng Hoài kia là người của Ngưu Hữu Đạo, sau chuyện lần này, vi thần đã tin chắc rằng Triều Thắng Hoài kia đã bị Ngưu Hữu Đạo khống chế. Tất cả đều do hắn điều khiển sao lưng?”

“Người của Ngưu Hữu Đạo?” Thái Thúc Hùng kinh ngạc quay người lại, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm. Trong lòng lão dấy lên nghi ngờ, có phải cái bô nào ỉa xong cũng chụp lên đầu Ngưu Hữu Đạo không.

“Trước đại hội linh thú, vi thần đã sắp xếp người ám sát Ngưu Hữu Đạo. Người đầu tiên ra tay với Ngưu Hữu Đạo chính là Triều Thắng Hoài…” Hiểu lão nghi ngờ điều gì, Thiệu Bình Ba bèn nói rõ tiền căn hậu quả: “Sau khi xử lý, chẳng những Triều Thắng Hoài bị Ngưu Hữu Đạo khống chế, hai tu sĩ bên cạnh vi thần cũng xảy ra vấn đề. Tống Thư bị giết, chỉ còn lại Trần Quy Thạc kia.”

“Thế nào vi thần cũng không thể ngờ được một người mà vi thần vẫn đinh ninh là kẻ thù của Ngưu Hữu Đạo lại là thám tử của hắn bên cạnh thần, dẫn đến Bắc Châu thảm bại. Nếu không phải lần này Ngưu Hữu Đạo nhất định dồn vi thần vào chỗ chết, chỉ sợ đến giờ vi thần cũng không biết người bên cạnh mình lại là gián điệp của hắn. Sau lần này, vi thần cũng hiểu tại sao năm xưa ba vạn con chiến mã lại bị hắn cướp đi.”

Nói đến chuyện này, y vẫn hận đến nghiến răng. Hai lần thảm bại đó, thực sự là quá oan ức.

“Ba vạn con chiến mã? Chuyện gì xảy ra?” Thái Thúc Hùng không biết chuyện này, tò mò hỏi.

“Lúc trước, Bắc Châu có rất cần chiến mã, vi thần đã ấp ủ chuẩn bị bên nước Tề từ sớm… “ Thiệu Bình Ba kể sơ lại chuyện đã qua, không tiết lộ chuyện liên quan đến Hiểu Nguyệt Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.