Đạo Quân

Chương 846: Chỉ Cần Hắn Muốn Đến (1)



Sở Tương Ngọc á khẩu, lựa lời: “Thiệu công tử đã đồng ý với Bệ hạ, chỉ cần Đạo gia đồng ý, công tử sẽ nguyện ý quên hết ân oán trước kia với Đạo gia. Bệ hạ có thể bảo đảm!”

“Coi ta không bằng đứa con nít ba tuổi sao? Y nói quên hết ân oán trước kia là ta tin hả? Sở đại nhận, có phải Bệ hạ và Thiệu Bình Ba cùng hợp sức lừa ta chứ?”

“Tuyệt đối không có khả năng. Nếu ngươi không tin, Bệ hạ có thể công khai bảo đảm với thiên hạ!”

“Bảo đảm có làm được gì? Chúng ta tới nước Tấn, rơi vào tay các ngươi, ngươi muốn ép cho ta tội danh gì lại quá dễ dàng sao? Ngươi đừng phí công phí lưỡi nữa, vẫn là câu nói kia. Chỉ cần đem đầu của Thiệu Bình Ba cho ta, ta lập tức tìm tới Bệ hạ nương tựa!”

Không thương thuyết nổi nữa. Hắn lặp đi lặp lại câu này chính là muốn Thái Thúc Hùng giết Thiệu Bình Ba. Sao Sở Tương Ngọc có thể tự quyết Được việc này? Cuối cùng, y chỉ có thể ngượng ngùng cáo từ, về trước xin chỉ thị.

Đừng nói là Ngưu Hữu Đạo, thực ra, ngay cả Sở Tương Ngọc cũng nghi ngờ có phải Bệ hạ đang cùng Thiệu Bình Ba gài bẫy hắn không.

Khách đi rồi, Quản Phương Nghi tiến lại, hỏi: “Y chạy đến gặp ngài làm gì?”

“Nói là Thái Thúc Hùng muốn mời chào ta…” Ngưu Hữu Đạo tóm tắt sơ lại tình hình.

Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Chẳng lẽ Thái Thúc Hùng không biết ngài và Thiệu Bình Ba là tử địch?”

“Người trong thiên hạ đều biết, lão ta không biết mới lạ. Cho nên, nếu nói là họ dùng mánh khoé vụng về này để mưu hại ta thì không xuôi tai, ta có ngốc đâu. Có điều, Thái Thúc Hùng đột nhiên đưa ra đề nghị này….” Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một lát, chợt nhíu mày nói: “Moá nó, cái tên Vương Bát Đản Thiệu Bình Ba kia, ta hiểu y rất rõ, không biết đã nói bao nhiêu lời hay với Thái Thúc Hùng về lão tử rồi. Quên hết ân oán trước kia sao? Lão tử tin y mới lạ. Chỉ sợ muốn mượn đao giết người mới là thật!”

Quản Phương Nghi nhắc nhở: “Trong số các quân chủ bảy nước duy chỉ có nước Tấn là chính giáo một thể, Thái Thúc Hùng có thể động tới giới tu hành, các Đế vương khác không so được. Không dễ khiến lão mất mặt đâu!”

“Cho nên ta cũng không dám cự tuyệt, chỉ bảo y đem đầu của Thiệu Bình Ba đến đây cho ta!”

Quản Phương Nghi im lặng. Yêu cầu này có vẻ hơi quá phận.

.....

“Nhân mã nhắm vào Kim Châu của Triệu quốc cũng đã rút lui, Nam Châu và Kim Châu tránh thoát một kiếp rồi.”

Trong Thiên Vi phủ, Huyền Vi ngồi sau án nhìn tình báo trong tay xong, tiện tay ném lên bàn, buông tiếng thở dài.

Trong tiếng thở dài có chất chứa sự tiếc nuối. Nàng hy vọng Nam Châu bị Yến quốc chiếm lấy, có nhân tình Ngưu Hữu Đạo nợ, nàng mới có thể nhân cơ hội chào mời Ngưu Hữu Đạo.

Tu vi Ngưu Hữu Đạo không xuất chúng nhưng quý ở tài năng, hoàn toàn có thể lôi kéo về làm mưu sĩ.

Một mưu sĩ tốt đủ để chống đỡ thiên quân vạn mã, thậm chí thắng mười cao thủ tu sĩ tầng lớp đỉnh cấp.

Triệu Hùng Ca và Ngưu Hữu Đạo, nếu bảo nàng chọn một người, chắc chắn nàng sẽ không do dự chọn Ngưu Hữu Đạo. Một Triệu Hùng Ca dù có đánh đấm giỏi mấy, đối mặt với lực lượng giữa các nước, sức phá hoại dù sao cũng có giới hạn.

Nhưng nàng lại không muốn Nam Châu bị nắm giữ, tình hình hiện tại là tốt nhất, nàng không muốn cân bằng giữa bốn nước phía đông bị phá vỡ, cũng không muốn phía đông có nước nào lớn mạnh. Trong thời điểm Vệ quốc không thể có hành động gì lớn, phía đông tốt nhất cứ kiềm chế lẫn nhau như vậy.

Cho nên cảm xúc của nàng khá phức tạp.

Đường Nghi ở bên thử hỏi: “Lần này Yến quốc bị tình thế ép phải lui binh, chẳng lẽ sau này sẽ không ngóc đầu trở lại nữa sao?”

Đối mặt với tình hình Yến quốc, tương đối mà nói, trong lòng nàng vẫn thiên về phía Nam Châu của Ngưu Hữu Đạo, không muốn Ngưu Hữu Đạo gặp phiền phức.

“Nếu không có biến cố gì lớn, trong một khoảng thời gian tương đối dài sẽ không có khả năng lắm đâu.” Huyền Vi đứng lên, vòng ra khỏi trường án đi qua đi lại. “Năm đó Yến quốc mất Bắc Châu, đã tranh chấp với Hàn quốc bao nhiêu năm không chịu từ bỏ? Bây giờ đổi chủ, Hàn quốc cũng sẽ không thể dễ dàng bỏ qua, nếu không sẽ không tiện ăn nói với trên dưới trong nước, cho dù chỉ là làm dáng thì cũng phải tiếp tục giằng co.”

“Tống quốc sẽ lấy cớ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất binh, nhưng đơn độc đánh nhau sống chết với Yến quốc thì lại không dám, tiêu hao đối với quốc lực quá lớn, nếu tốn hết sức rồi, không cẩn thận sẽ để người ta thu thập cả Tống quốc và Yến quốc. Tống quốc chắc chắn sẽ cắn lấy cái cớ ấy day dưa không thả, nhưng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhất định sẽ đứng phía sau xui khiến Hàn Quốc động thủ. Triệu quốc không có nội loạn, ở bên nhìn chằm chằm, Hàn quốc cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cũng nhất định xui khiến Tống quốc động thủ.”

Đường Nghi lại thử hỏi: “Hai nước có thể liên thủ không, có thể là cả ba nước sẽ cùng nhau liên thủ chia cắt Yến quốc không?”

Huyền Vi quay đầu nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: “Bảy quốc tranh giành nhau đã nhiều năm vậy, đều hiểu rất rõ nhau. Nếu Triệu quốc dám liên thủ với Hàn, Tống diệt Yến, Vệ quốc ta và Tề quốc dù thế nào cũng sẽ không ngồi nhìn. Hàn quốc phía tây sa mạc mênh mông, sa hạt vô số, đại quân không thể qua được, các nước phía đông nếu muốn tiến quân phía tây chỉ có thể quá cảnh Triệu quốc.”

“Tần quốc phía chính diện đã đủ cho người ta nhức đầu, há có thể để Triệu quốc lớn mạnh nữa? Triệu quốc có thể nói là một mối họa đằng sau Vệ quốc và Tề quốc, chính là mấu chốt giúp hai nước chống cự các nước phía đông, các nước phía đông ai không muốn phát triển an toàn, Vệ quốc và Tề quốc sẽ không để cho Triệu quốc phát triển an toàn, đây là chiến lược quan trọng của hai nước.”

“Lui nhường một bước sẽ có rất nhiều các phiền phức khác theo nhau kéo tới. Một khi Triệu quốc phát triển an toàn, để đề phòng Tấn quốc, sau này sợ là phải quỳ xuống lấy lòng Triệu quốc, phải trả cái giá lớn chừng nào mới có thể thỏa mãn khẩu vị người ta? Nuôi người ta lớn lên rồi, người ta còn chẳng nể tình ngươi, cuối cùng còn đâm ngươi một đao!”

“Một khi Triệu quốc tham gia chia cắt Yến quốc, Vệ quốc và Tề quốc ta dù thế nào cũng phải cử một chi nhân mã tạo thành liên quân giáo huấn Triệu quốc. Kể từ đó, Triệu quốc hoặc là ngồi nhìn, hoặc là... Nếu không muốn thấy Hàn quốc sau khi chia cắt Yến quốc rồi trở nên cường đại uy hiếp được mình, cũng chỉ có thể nhân lúc Hàn quốc lơ là mà phát động tiến công. Bởi vậy Hàn quốc lại sợ ném chuột vỡ bình, một vòng khống chế luẩn quẩn như vậy đấy, nếu không phải thế, sau khi Ninh vương Thương Kiến Bá chết, Yến quốc với tình hình nội bộ như thế này chỉ e đã sụp đổ từ lâu rồi.”

Đường Nghi như suy nghĩ gì đó gật đầu, đi theo sau Huyền Vi, bản thân nàng cũng không thể không thừa nhận mình đúng là thiếu kiến thức.

Nói đến đây, Huyền Vi liếc mắt nhìn Đường Nghi: “Bản thân Ngưu Hữu Đạo, giờ cho dù ai cũng có thể nhận ra hắn là chỗ dựa lớn nhất của Thương Triều Tông, e là Thương Kiến Hùng sẽ không dễ dàng buông tha hắn.”

Đường Nghi: “Tay hắn nắm nhân mã Nam Châu, Thương Kiến Hùng dám hành động thiếu suy nghĩ sao?”

Huyền Vi lắc đầu cười: “Có tu sĩ tham gia chiến tranh, bên nào cũng không thể không có tu sĩ tùy tùng, nếu không thủ tướng của thượng tướng trong trăm vạn quân cũng rất dễ bị quân địch hái xuống.

Quân đội lớn mạnh đến đâu, không có chỉ huy thì còn đánh đấm thế nào? Đại Thiền sơn bằng lòng phối hợp nhân mã với Thương Triều Tông tiến ép Kim Châu là để chấn nhiếp Triệu quốc, cuối cùng là để bảo vệ Nam Châu. Yến quốc lui binh rồi, ngươi cảm thấy Đại Thiện sơn sẽ còn chủ động rước phiền toái nữa không? Hơn nữa...”

Nàng ngừng một chút nói: “Chính bọn hắn không dám cứng rắn đối chọi với Ngưu Hữu Đạo là sợ rước lấy đại loạn Nam Châu, nhưng nếu là người khác làm thay... Chỉ e Đại Thiện sơn ước gì được mượn dao giết người, ước gì được mượn tay Thương Kiến Hùng để diệt trừ Ngưu Hữu Đạo! Đại Thiện sơn không phối hợp với Thương Triều Tông, đại quân của Thương Triều Tông chỉ để trang trí, dám tự tiện tiến đánh triều đình tức là tự tìm chết, ngươi nói Thương Kiến Hùng có dám hành động thiếu suy nghĩ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.