Đạo Quân

Chương 849: Một Hướng Không Dễ Ra Tay (1)



Khiến y phải nhíu mày phiền muộn là, y cảm thấy hình như Ngưu Hữu Đạo không có thành ý đàm phán, biết rõ mình phải chờ phản hồi của bên trên mà nói đi là đi, chẳng hề có ý định chờ y...

Một đường sông núi, tiếng vó ngựa vang lên trên đường.

Phía trước lại nhìn thấy một ngọn núi uốn lượn, đội ngũ dần giảm tốc độ, hai bên có người giao dây cương cho đồng bọn, bốn người tung người bay lên, lục soát trong rừng cây hai bên đường, đề phòng có mai phục, mở đường cho đám Ngưu Hữu Đạo đằng sau.

Giữa đường không chỉ đi qua một ngọn núi, dĩ nhiên cũng không chỉ một lần mở đường như vậy, phía trước không có gì, nhưng họa thì cuối cùng không thể tránh khỏi.

“Có mai phục!”

Hai người ở trước lục soát đi xuyên khu rừng kiểm tra trái phải, hai người bay lên trên cây quan sát bốn phía.

Hai bên đường không hề phát hiện vấn đề gì, kết quả kẻ địch xảo trá, không mai phục gần hai bên đường mà mai phục ở sâu trong rừng, giống như đã thăm dò được quuy luật đi đứng của bên này, đợi thám tử đi trước mở đường đi sâu vào trong, thích khách mai phục trong đường nhanh chóng hành động, xông thẳng về phía đám Ngưu Hữu Đạo ở sau, không cho Ngưu Hữu Đạo có cơ hội chạy thoát.

Có điều động tĩnh lóe lên trong rừng vẫn bị thám tử đứng trên tán cây quan sát xung quanh phát hiện, bắt đầu cảnh báo phía sau.

Đệ tử Vạn Động Thiên phủ của đội ngũ lần lượt rút kiếm, như lâm đại địch.

Ngô Lão Nhị cũng rút ống trút ra đầu tiên, kéo dây thừng, chát một tiếng, “vút!” một mũi tên bắn ra không trung.

Ngưu Hữu Đạo không có hành động gì, tiếp tục áp chế tốc độ của ngựa, nam tử áo hoa không kìm được liếc hắn một cái.

Hai bên trong rừng cây soạt soạt, một đám người bịt mặt từ trong rừng cây lục đục phóng ra, chúng đệ tử Vạn Động Thiên phủ mặt mày biến sắc, tung người lên, liều mạng ngăn cản.

Tiếng đấu đá ầm ầm vang lên, tiếng ngựa hí vang, Ngưu Hữu Đạo vội vàng khống chế dây cương, không để cho ngựa kinh sợ chạy lung tung, vẫn giữ tốc độ đi không hoảng không loạn của mình.

“Đạo gia, mau đi đi!” Tôn Lâm Tiên vội hét lên.

Ngưu Hữu Đạo căn bản không thèm để ý, mặc cho sấm chớp mưa dầm, ta cứ lù lù bất động!

Đệ tử Vạn Động Thiên phủ sao có thể cản được nhiều sát thủ như vậy, trong nháy mắt phòng tuyến bị công phá, mười mấy sát thủ liên thủ bay tới, thiên thủ chém ra mười mấy đạo kiếm khí giết về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo không có ý định rút kiếm, cũng chẳng có chút ý định phòng ngự, vẫn không nhanh không chậm cưỡi ngựa đi về phía trước, đồng nghĩa với đụng thẳng vào kiếm khí đang chém tới.

“Đạo gia!” Quản Phương Nghi kinh ngạc kêu lên, gần như sợ đến mức hồn phi phách tán.

Nam tử áo hoa đi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo khóe môi dường như giật giật, mắt thấy kiếm khí sắp chém lên mặt Ngưu Hữu Đạo vẫn không thấy Ngưu Hữu Đạo có phản ứng, cuối cùng hắn ta không kìm được nữa.

“Coi như ngươi thâm hiểm!” Vừa mắng một câu, hai tay hắn ta đánh ra, mười viên đạn bắn ra như mê ảnh!

Dưới kinh biến, duy chỉ có hắn ta vẫn có thể kìm được như Ngưu Hữu Đạo, không để ý đến nguy hiểm xung quanh, vẫn cưỡi ngựa đi theo Ngưu Hữu Đạo, trong lúc nguy cấp vẫn không hề hoang mang ép tốc độ tiến lên phía trước không thay đổi.

Từng sợi kình phong bắt đầu bắn nhanh ra từ ngón tay hắn ta, giống như những mũi tên vô hình.

Cạch cạch cạch, những tiếng nổ liên tiếp dày đặc vang lên, hơn mười đạo kiếm khí bổ tới đột nhiên bị đánh tan trong nháy mắt.

Hơn mười thích khách liên thủ đánh sang, tay áo hoa của nam tử áo hoa vừa phất lên, mười ngón tay tung bay như mị ảnh, từng đạo chỉ ảnh lóe lên như sét đánh như có thể hủy diệt tất cả.

Tiếng cản kiếm leng keng.

Tiếng phập phập xuyên qua cơ thể búng ra máu tươi.

Có người ở vị trí tim nổ ra một huyết nhãn, có người ở trán thủng một lỗ có một vật trắng đỏ xuyên qua, có người lồ ng ngực liên tục nổ ra vài lỗ máu.

Hơn mười thích khách còn chưa thể đến gần hai người một trượng đã như lá bị cường phong quét rụng, ào ào rơi xuống mặt đất.

Quản Phương Nghi vừa quay phắt đầu lại kinh hoàng kêu lên nhìn thấy cảnh này thì hít sâu một hơi, có thể nói là chấn động, rốt cuộc nam tử áo hoa này là ai?

Trong trận cuồng phong nổ tung, Ngưu Hữu Đạo cưỡi ngựa đi xuyên qua không chút hoang mang, khóe miệng con ngựa hoảng sợ bị dây cương miễn cưỡng khống chế siết ra vệt máu, thi thể vừa rơi xuống, móng ngựa đã giẫm lên, chà đạp đi qua.

Lại có thích khách đến gần, nam tử áo hoa quét ống tay áo liền có người ngã xuống đất, giết những thích khách này đơn giản như bổ dưa thái rau vậy.

Giữa bầu trời lúc này, năm con phi cầm cỡ lớn vội vàng lướt đến, có thể nói là treo đầy người vội vàng lướt qua, ngay cả trên móng vuốt của phi cầm cũng đang có người treo lơ lửng.

Người trên phi cầm gần như đều ngự khí phi hành, chỉ mượn sức của phi cầm cũng vì sợ nhiều người tạo ra áp lực quá lớn cho phi cầm đang bay.

Cách làm này, chỉ phù hợp phi hành khoảng cách ngắn, dùng trong lúc khẩn cấp, bay đường dài, pháp lực của tu sĩ sẽ không chống đỡ nổi.

Năm con phi cầm lướt qua không trung, ném mạnh một đám bóng đen xuống, năm mươi người áo đen bịt mặt trong nháy mắt bắn xuống, tham gia cuộc chém giết.

Nhìn thấy viện binh tới, Ngưu Hữu Đạo phẩy tay ra hiệu, Quản Phương Nghi lập tức hét to: “Tất cả đệ tử Vạn Động Thiên phủ rút lui!”

Đâu còn đệ tử Vạn Động Thiên phủ nào nữa, mười người chỉ còn lại ba người thoát thân, chỉ trong chốc lát đã chết bảy người, ba người còn lại đều đã bị thương, hoảng hốt đi theo sau đám Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục phóng ngựa tiến lên, thấy cái hố hình thành do đánh nhau liền phóng ngựa nhảy qua, bộ dạng đó của hắn căn bản không thèm nhìn xung quanh.

Đám hộ vệ bịt mặc mặc đồ đen từ đầu đến đuôi tiếp tục tiến lên, đám thích khách che mặt mặc quần áo màu sắc hỗn tạp vây công không ngừng.

Không lâu sau, năm con tọa kỵ phi cầm lại từ không trung lướt qua, lại một đám người bịt mặt áo đen được ném xuống.

Lúc này nhân số hai phe địch ta trên cơ bản đã ngang bằng nhưng thực lực tổng hợp của nhóm người bịt mặt bên Ngưu Hữu Đạo rõ ràng cao hơn đám thích khách kia.

Nam tử áo hoa quan sát xung quanh, lên tiếng: “Ngươi tìm đâu ra nhiều cao thủ vậy?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ở trước mặt ngươi mà cũng dám xưng cao thủ sao.”

Hắn không trả lời thẳng, nam tử áo hoa cũng không hỏi nữa.

Khi nhóm người thứ ba lại từ trên cao nhảy xuống, đám thích khách rõ ràng không thể nào đắc thủ nữa, thế cục nghiêng về một bên, bất lợi cho bản thân, ngay cả muốn đến gần Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng có cách nào chứ nói gì là ám sát, chỉ có thể rút lui thôi.

“Đi!” Cùng với một tiếng rít, đám thích khách nhanh chóng rút lui.

Ngưu Hữu Đạo luôn thờ ơ lạnh nhạt hét một tiếng: “Giết không tha!”

Ngoại trừ hai mươi kẻ bịt mặt áo đen bay hai bên hộ giá, những người áo đen bịt mặt còn lại lập tức đuổi ngược, truy sát đám thích khách đang hoảng hốt rút lui kia.

Đám thích khách chạy trốn vào rừng núi không thể một lần nữa liều mạng, vì vừa vào trong rừng không lâu thì phát hiện trong rừng lại có một đám người áo đen bịt mặt vọt tới.

Lần này không phải nhảy từ trên cao xuống mà là gặp một đám người áo đen bịt mặt vây đến từ xung quanh.

Gặp một đám người cực kỳ am hiểu ám sát!

Sau khi tiếng đánh đấm lắng xuống, đám người áo đen bịt mặt mau chóng rút lui, lúc rút lui còn mang thi thể đồng bọn mình đi không còn lại một mống...

Ra khỏi rừng núi, hai mươi người áo đen bịt mặt đi hộ tống dọc theo đường lớn.

Hộ tống cho đến khi đám Ngưu Hữu Đạo đến một dịch trạm.

Người áo đen bịt mặt xông vào dịch trạm mau chóng kiểm tra cả dịch trạm, người trong dịch trạm bị hành động này dọa cho hết hồn, Tôn Lâm Tiên cánh tay bị thương dùng thân phận đệ tử Vạn Động Thiên phủ ra mặt trấn an.

Ngưu Hữu Đạo ngồi trên lưng ngựa quan sát xung quanh, mãi đến khi một người áo đen bịt mặt tới gật đầu khẽ, xác nhận dịch trạm không có vấn đề, Ngưu Hữu Đạo mới nhảy xuống ngựa, bảo mọi người nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục thay ngựa lên đường, dù sao rời khỏi Kim Châu cũng bôn ba trên đường gần nửa ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.