Bằng vào thực lực của ông ta, không thiếu tài nguyên tu hành, cũng không cần làm trâu làm ngựa bị người ta ràng buộc. Ông ta lặng lẽ thu xếp cho con trai chính là sợ bị người khác dùng làm con tin để uy hiếp mình. Ai ngờ, vẫn để lộ tin tức.
Con trai, cháu trai, cháu gái đều rơi vào tay người ta, ông ta không thể nào lòng dạ sắt đá đến mức từ bỏ tất cả.
Hối hận thì đã muộn, cũng không có lời gì để nói:
"Nói ít thôi, dám hủy lời hứa, ta vặt cái đầu của ngươi trước!"
"Được, chỉ cần tiên sinh có thể thành công, Ca mỗ tự sẽ lấy cái đầu trên cổ xuống bảo đảm cho tiên sinh!" Ca Miểu Thủy chắp tay, tiện đà lại duỗi tay mời ông ta.
Mọi người ở bên kia dòng suối chú ý thấy Tông Nguyên chậm rãi đứng dậy.
.......................
"Bảo mọi người chuẩn bị, chấp hành như thường lệ."
Lưu Tiên tông, Viên Cương đến. Nghe Viên Cương nói xong, chưởng môn Phí Trường Lưu vung tay ra hiệu cho đệ tử đi chấp hành.
Viên Cương lưng đeo ba cây hống đao nói:
"Không kéo dài, toàn phái phải dốc toàn bộ lực lượng, lập tức chấp hành. Chưởng môn tự mình đôn đốc đi!"
Phí Trường Lưu cau mày nói:
"Viên Cương, đệ tử bổn môn đang có người bế quan tu luyện, có người làm việc khác. Ý ta là nên thấy đủ, không cần làm quá mức."
Vì từ lúc ba phái đến nơi này từ năm đó, Viên Cương thường làm cái gọi là "Diễn luyện", chính là một khi có kẻ tập kích sơn trang Mao Lư thì phải làm sao phòng ngự, đưa ra các loại phương án để diễn thử.
Thực ra ba phái rất thiếu kiên nhẫn khi làm chuyện này, lại vướng Ngưu Hữu Đạo nên ba phái đành phải phối hợp một phen. Thời gian lâu, tập mãi cũng thành thói quen, cũng có thể ứng phó, chính là chọn ra người qua loa một lượt.
Đột nhiên có việc xảy đến thật sự khá khó tiếp nhận. Cả phái có nhiều người như vậy, kéo hết ra chơi trò khỉ thì vui lắm sao?
Ngữ khí của Viên Cương trở nên hơi nghiêm khắc:
"Phí chưởng môn, đây là pháp chỉ của đạo gia, lập tức chấp hành. Kẻ đến trễ, giết!"
Trần bá, Ngô Lão Nhị đang đứng sau lưng Viên Cương nhìn chằm chằm. Hôm nay, họ phụ trách an toàn của Viên Cương.
Phí Trường Lưu sợ hãi bật người dậy, hỏi:
"Có phải là xảy ra chuyện gì?"
Viên Cương:
"Không cần hỏi nhiều như vậy, đến thời điểm tự nhiên biết."
Tiếp xúc lâu, Phí Trường Lưu cũng biết Viên Cương là người thế nào. Hắn ta nói chuyện rất cứng, khiến người nghe không thấy thoải mái. Thế nhưng quen rồi cũng không thấy quá nghiêm trọng, nên ông ta hỏi:
"Đạo gia còn trong sơn trang không? Ta đi gặp hắn."
Viên Cương:
"Ngươi muốn gặp, ta không cản! Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu. Người như đạo gia có lúc rất dễ nói chuyện, có khi lại là người máu lạnh vô tình. Nếu ngươi không sợ đạo gia giết một kẻ răn trăm người, đứng đi vào mà nằm khiêng ra, vậy thì cứ thử xem. Ngươi đi thử cũng không sao, tốt nhất là đừng liên lụy đến cả Lưu Tiên tông. Tốt nhất là lập tức bảo đệ tử Lưu Tiên tông toàn bộ tập hợp. Chỉ cần hơi chậm trễ, ta đảm bảo ở châu Nam không còn chỗ đặt chân cho Lưu Tiên tông đâu!"
Đã nói đến mức này, Phí Trường Lưu không còn dám bướng bỉnh nữa. Vấn đề coi như có chấp hành cũng chỉ phiền phức một lát, chẳng tổn thất gì.
Không lâu sau, đệ tử Lưu Tiên tông toàn bộ dốc sức. Sau đó Phí Trường Lưu mới phát hiện không chỉ đệ tử Lưu Tiên tông, cả Thanh Tú sơn và Phù Vân tông cũng đã hành động từ trước.
....................
Nhân viên trong sơn trang Mao Lư cũng dồn dập hành động.
Trong một căn phòng cao nhất của sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đứng ở nơi cao nhất, nam tử áo hoa ở bên, Lôi Tông Khang và Đoạn Hổ cũng có mặt, đang phụ trách quan sát bốn phía.
Thương Thục Thanh bò lên trên lầu, hô:
"Đạo gia!"
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, thấy Thương Thục Thanh, lại thấy Ngân Nhi ôm hộp đựng thức ăn, không tim không phổi đi theo sau Thương Thục Thanh, cũng nhìn thấy Quản Phương Nghi sau đó đi tới, liền cau mày nói:
"Hồng nương, ngươi không nói cho quận chúa phải trốn đi cùng đám Trang Hồng hay sao?"
Không cho Thương Thục Thanh đi cùng hắn tất nhiên là có nguyên nhân. Một trong các nguyên nhân là, nếu thật sự gặp nguy hiểm, lần này đối phương lại nhắm vào hắn, sẽ không mất thời gian với người khác, cho nên sẽ không cần phải đắc tội đến chết với tiên sinh Ngọc Thương. Một khi thành công, chúng sẽ lui lại, Thương Thục Thanh và mẹ con Trang Hồng ở cùng nhau sẽ an toàn hơn.
Mặt khác, ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo càng nguy hiểm hơn.
Quản Phương Nghi đi tới cười khổ nói:
"Nói chưa dứt lời, mà cũng vì nói rồi, quận chúa lại càng muốn tới tìm ngươi, cản cũng không nổi. Không thì ta trói nàng lại mang đi?"
Ngưu Hữu Đạo lập tức nói:
"Mang đi!"
"Quận chúa, đi thôi!"
Quản Phương Nghi bắt lấy cánh tay Thương Thục Thanh muốn kéo đi.
Không ra tay thì thôi, vừa bắt lấy một cái lại có vẻ đột ngột, không kịp chuẩn bị. Độp! Mông đã trúng một cước, Quản Phương Nghi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngân Nhi thở phì phò nhìn mình lom lom, dường như trách bà ta không nên bắt nạt Thương Thục Thanh, lập tức tung chân đá vào mông bà ta một phát.
"Thả ra Thanh Thanh ra!"
Ngân Nhi trừng mắt, miệng ngâm bọc đồ ăn, lời cảnh cáo nghiêm khắc phun ra khỏi miệng lại như tiếng làu bàu.
Mặt Quản Phương Nghi giật giật, sợ hết hồn, tay thả lỏng cánh tay của Thương Thục Thanh ra. Bà ta có trêu chọc ai cũng không dám chọc giận vị này. Một khi vị này tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, đó là cái kẻ giết cả người mình không tha. Ba ta không có nhiều thiên kiếm phù bảo mệnh!
Nếu không phải như vậy, làm sao còn phải sợ người ngoài xâm phạm gì, mà quan trọng là vị yêu vương này thật sự vô căn cứ, không thể hi vọng chút nào vào được.
Ngưu Hữu Đạo chỉ về Ngân Nhi:
"Ngươi tham gia náo nhiệt vớ vẩn, nghe lời, đi xuống!"
Ngân Nhi liếc nhìn Thương Thục Thanh không muốn đi, lập tức mạnh miệng nói:
"Không đi!"
"Ngươi..."
Ngưu Hữu Đạo không nói gì được. Hắn cũng e ngại vị này, không dám làm quá, chỉ có thể lừa gạt.
Nam tử áo hoa có vẻ bất ngờ, không khỏi nhìn lại Ngân Nhi. Y cảm thấy con hàng Ngưu Hữu Đạo này đứng trước cô gái kia lại có vẻ thiếu niềm tin.
"Đạo gia, ta không sợ."
Thương Thục Thanh vội vã lên tiếng, vẻ khẩn cầu, giọng nói còn có phần cầu xin.
Thấy sơn trang Mao Lư gặp đại địch, lại thêm Ngưu Hữu Đạo dặn dò sáng nay, nàng biết chắc không phải việc nhỏ.
Nàng ở sơn trang này không phải mới ngày một ngày hai, đã hiểu rất rõ nơi này. Đây là sào huyệt của Ngưu Hữu Đạo, chung quanh còn có tu sĩ ba phái phòng thủ, chưa bao giờ thấy bầu không khí trong sơn trang Mao Lư căng thẳng như hôm nay.
Trước đây thường thường nghe thấy tin Ngưu Hữu Đạo gặp nạn, không có khả năng góp sức. Bây giờ chuyện xảy ra ngay trước mặt.
Ngưu Hữu Đạo thu mắt nhìn bên hông nàng, phát hiện nàng đã mang cả bội kiếm tới, một tay đặt sẵn trên chuôi kiếm. Hắn vừa bực vừa buồn cười, nhưng vừa đối diện với ánh mắt chân thành của nàng, hắn lại không giận nổi, cũng không cười nổi, chỉ cau mày.
Đúc lúc này, Lôi Tông Khang nói:
"Đạo gia, Hoàng Liệt đến rồi."
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đoạn Hổ dẫn nhóm Hoàng Liệt tới.
Xoay người lại, Ngưu Hữu Đạo tới trước mặt Thương Thục Thanh, mặt cúi xuống, đối diện khoảng cách gần với Thương Thục Thanh:
"Ngươi là quận chúa, nếu muốn ở lại nơi này, ta cũng không tiện miễn cưỡng ngươi. Nhưng ngươi là người thông minh, hẳn phải biết, một khi xảy ra việc, kiếm trong tay ngươi không chỉ không phát huy được tác dụng mà còn trở thành gánh nặng. Ngươi muốn ở lại cũng được, một khi sự tình không thể chống chế, ta bảo ngươi đi, ngươi nhất định phải nghe lời, hiểu chưa?"
Thương Thục Thanh cắn môi. Người ta đã lùi lại cầu việc khác, nàng biết nếu không đồng ý chỉ sợ hắn sẽ lập tức bắt nàng rời đi ngay, nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý:
"Được!"
Ngưu Hữu Đạo lập tức nghiêng đầu ra hiệu cho Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi hiểu ý của hắn. Một khi tình hình mất khống chế, bà ta phải phụ trách mang Thương Thục Thanh đi, gật đầu hiểu ý.
Nam tử áo hoa dường như có vẻ lo lắng, tình cờ liếc nhìn gương mặt Thương Thục Thanh một cái.
Hoàng Liệt lên lầu, ánh mắt đảo qua mọi người trên lầu. Trước tiên ông ta gật đầu thăm hỏi Thương Thục Thanh, sau đó chợt cười ha ha với Ngưu Hữu Đạo:
"Lão đệ, nghe nói lễ nặng đến rồi, ta không chờ được, chuyên môn tới đây để nhìn!"