Đạo Quân

Chương 859: Tập Kích (1)



Ngưu Hữu Đạo cười:

"Cũng sắp rồi, chưởng môn Hoàng chờ xem."

"Ồ!"

Hoàng Liệt gật đầu, đã đợi mấy ngày, chờ thêm lát nữa cũng không sao. Huống chi ông ta cũng có lời muốn nói, bèn tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo:

"Hôm trước lão đệ nói về chuyện đi tới phủ Thứ sử châu Nam, ta suy nghĩ giúp lão đệ một chút, cảm thấy lão đệ không nên đi phủ thành thì hơn."

Thương Thục Thanh bên cạnh nghe vậy liền ngẩn ra, nghiêng tai lắng nghe.

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói:

"Chẳng lẽ chưởng môn Hoàng ước gì ta chết sớm?"

"Ây, lời này nói ra thực thẹn, cũng không phải!"

Hoàng Liệt xua tay, nói tiếp:

"Vì an toàn của lão đệ, lão đệ có thể tới tông môn của Đại Thiện sơn ta. Nơi đó có tinh anh của Đại Thiện sơn ta tập hợp, càng có cao thủ như Túc lão canh giữ, an toàn hơn cả phủ thành. Ta sắp xếp như vậy, lão đệ có yên tâm chăng?"

Ngưu Hữu Đạo không tỏ rõ ý kiến, chuyển đề tài:

"Gần đây ta có nhận được tin, có người nói vì ta muốn đi tới phủ thành nên Đại Thiện sơn không thoải ái, muốn cấu kết với triều đình trong ngoài phối hợp muốn dồn ta vào chỗ chết, chưởng môn Hoàng thấy sao?"

Lời này vừa nói ra, Thương Thục Thanh hãi hùng khiếp vía, lẽ nào ngày hôm nay có quan hệ tới Đại Thiện sơn?

Sắc mặt mọi người của Đại Thiện sơn đều trầm xuống, đều theo bản năng nhìn ngó chung quanh, lo lắng lời mời lần này có trá.

Hoàng Liệt cảnh giác bốn phía, sau đó trầm giọng nói:

"Kẻ nào dám bịa đặt láo toét? Lão đệ, lẽ nào ngươi cũng tin lời lẽ xích mích ly gián này?"

"Ta tất nhiên là không tin. Chưởng môn Hoàng mời ta tới Đại Thiện sơn là ý tốt, ta cũng chân thành ghi nhớ. Để tránh mọi người nháo nhào không vui, làm cho người ta có cơ hội xen vào, cũng để cho thấy thành ý của Ngưu mỗ, Ngưu mỗ quyết định, chuyện chuyển về phủ thành coi như thôi, không đi nữa! Ngưu mỗ tiếp tục ở lại sơn trang Mao Lư nhỏ này. Chưởng môn Hoàng có thỏa mãn chăng?"

Lời này nghe vào tai sẽ ra các ý nghĩa khác nhau. Người của Đại Thiện sơn không biết nên coi là nói thật hay không.

Tuy Hoàng Liệt ước gì Ngưu Hữu Đạo không đi về phủ thành, nhưng cảm giác lời của đối phương càng như nói vu vơ, hai tay nâng nâng lên:

"Lão đệ, cần gì nói lời vô ích. Ta thật sự không có ý gì khác. Mời lão đệ đến Đại Thiện sơn đúng là vì an toàn của lão đệ, tuyệt đối không nên vì lời đồn mà bị quấy nhiễu."

Ngưu Hữu Đạo:

"Chính vì có khả năng là lời đồn nên mới koong thể để người thực hiện được. Năm đó mời Đại Thiện sơn đến châu Nam, ta nguyện nhắc lại với chưởng môn Hoàng trước mặt tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay. Đại Thiện sơn cứ an tâm, lợi ích của châu Nam sẽ quy cho Đại Thiện sơn, ta tuyệt không cướp lấy nửa phần. Chỉ cần là thứ ta nên có được, chắc chắn sẽ không được voi đòi tiên ở châu Nam!"

Nói ra lời ấy trước mặt tất cả mọi người, mặc kệ thật lòng hay không, người của Đại Thiện sơn nghe xong đều cảm thấy thoải mái.

Hoàng Liệt than thở:

"Lão đệ tự nhiên là đáng tin, không cần nhắc lại. Ta tín nhiệm lão đệ."

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta nói những lời này là vì hi vọng Đại Thiện sơn tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn, không được được voi đòi tiên ở châu Nam, đẩy ta vào tuyệt cảnh!"

Hoàng Liệt nghiêm mặt nói:

"Tại sao nói chuyện đẩy vào tuyệt cảnh? Đại Thiện sơn tất nhiên nói lời giữ lời. Nhất định chúng ta sẽ giữ gìn cục diện hiện tại của châu Nam cùng với lão đệ."

Cho dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Đại Thiện sơn không hẳn đã tin tưởng mọi lời mà Ngưu Hữu Đạo nói. Tương lai, chưa chắc Đại Thiện sơn đã giữ lời, đều chỉ là để thỏa hiệp với thế cục trước mắt. Một núi không thể chứa hai cọp, đó là lời nói chí lý. Cuối cùng nhất định phải có một phương yếu đi, nhất định phải có một phương vượt trên một phương khác, trong châu Nam mới có thể ổn định lại. Thế nhưng, hiện nay song phương vẫn đang nói lời tốt đẹp để an ủi đối phương mà thôi.

.....................

Trong rừng núi, nhìn các đệ tử diễn luyện mai phục như thường ngày, Phí Trường Lưu nghiêm túc. Trận tuyến co rút lại đến tầng cuối cùng.

Trước đây, phần lớn thời gian diễn luyện đều ở ngay bên ngoài khu vực này. Bây giờ nhân thủ lại co rút vào biên giới của khu vực hạch tâm, từ bỏ phòng thủ ngoại vi.

"Dường như có tiếng động dưới lòng đất!" Ô Thiếu Hoan báo cảnh tỉnh.

Ầm! Dưới chân núi, một tầng đất đột nhiên sụp xuống, có rất đông người lao ra. Đó chính là đại quân phòng vệ bên ngoài. Mọi người bị giật mình một hồi.

Chúng đệ tử Lưu Tiên tông còn đang ngơ ngác chưa biết có chuyện gì xảy ra, tiếng động ầm ầm vang lên không ngừng. Cả vùng chân núi không ngừng có các tầng đất sụp đổ, xuất hiện các cửa động. Một nhánh quân đội lao ra, tụ tập dưới chân núi như thủy triều.

Người bên Phí Trường Lưu rất ngạc nhiên, dưới lòng đất từ bao giờ đã đào nhiều đường ngầm như vậy? Dường như nhân mã cũng có thêm rất nhiều.

Quan trọng nhất là, nhân mã vừa lao ra hầu hết đều cầm đủ loại vũ khí.

Nhân mã vừa ra, các loại linh kiện vũ khí mau chóng được chắp vá, lắp ráp vào với nhau. Từng chiếc nỏ công thành kích cỡ tương đương xe ngựa mau chóng được lắp ráp, xuất hiện trước mắt các đệ tử của Lưu Tiên tông. Động tác của những người đó cực kỳ thông thạo.

Những người xuất hiện sau đó không ngừng gánh lấy trường mâu bằng thép tinh luyện chạy ra, chất đống bên cạnh nỏ công thành. Mấy người lắp đặt nỏ công thành xong sẽ đồng thời dùng chân đạp, tay kéo những sợi dây cung to. Năm cây trường mâu bằng thép tin cùng hợp làm một tổ, một khi bóp cò, năm cây trường câu cùng bắn ra.

Ba chiếc nỏ công thành làm một tổ, đặt so le trước sau, liên tục như vậy, hầu như đã xếp lít nha lít nhít kín cả một dải dưới chân núi.

Người của Lưu Tiên tông cũng coi như đã từng chứng kiến quân phòng thủ huấn luyện, nhưng không ngờ lại ẩn giấu nhiều nỏ công thành như vậy. Như thế này cần phải tốn bao nhiêu tiền? Một loạt trường mâu xếp thành hàng, lóe ánh sáng lạnh làm người ta rét run.

Thứ này mà bắn ra là có thể xuyên cả tường thành, chính là trọng khí dùng trong công thành chiến. Nó vừa có thể áp chế quân canh gác trên tường, cũng có thể để binh sĩ công thành dùng làm thang leo lên tường thành. Nếu thứ này mà bắn vào người thì khỏi nói.

Kỳ thực, bản thân quân đội bản địa coi giữ cũng không hề biết ở đây có chứa nhiều nỏ công thành như vậy. Viên Cương từ rất sớm đã ngầm lo liệu những việc này. Hắn ta vẽ ra thiết kế rồi chia rẽ lắp ráp, để thợ thủ công nghiêm khắc chế tác các linh kiện dựa theo quy cách, bí mật gửi vào trong đường ngầm. Một khi muốn dùng, có thể lấy ra lắp ráp bất kỳ lúc nào. Bình thường nơi này chỉ cho một số quân coi giữ xem như huấn luyện.

Sau nỏ công thành là từng đội quân nối liền thành trận thế, toàn bộ đều là lính bắn tên. Đội ngũ sắp xếp xong, từng người rút tên trong hộp ra, đặt lên dây cung, tạm thời chưa kéo dây, mũi tên hướng xuống dưới.

Họ đứng nghiêm, mặt hướng về phía trước, lẳng lặng đợi quân lệnh.

Trong rừng có mấy người phóng nhanh ra, là mấy người Viên Cương vừa đi dò xét chung quanh một lượt trở về. Trần bá kéo tay Viên Cương bay lượn.

Phí Trường Lưu vừa chạm mặt Viên Cương lập tức hỏi:

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Có người có ý đồ với chúng ta." Viên Cương vừa dứt lời liền đi xuống, đi về phía thống lĩnh nơi này là Tô Kiệt Nhân.

Tô Kiệt Nhân đang chỉ huy bày trận thấy Viên Cương đến, lập tức chắp tay chào:

"Viên gia."

Hai người đều là người quen cũ, từ rất lâu trước kia đã biết nhau. Lúc trước chính là y đã đi cùng Viên Cương tới chùa Nam Sơn truyền tin, bây giờ địa vị đã theo cùng Thương Triêu Tông mà nước lên thì thuyền lên, trở thành thống lĩnh quân đội một phương. Thương Triêu Tông để Tô Kiệt Nhân trấn thủ nơi này cũng là ý của Viên Cương.

"Đã chuẩn bị xong chưa?" Viên Cương hỏi.

"Đều chuẩn bị kỹ càng rồi. Viên gia yên tâm, coi như trăm vạn đại quân đến, có những thứ này ở đây, một chốc lát cũng đừng hòng đột phá phòng ngự quân ta!"

Tô Kiệt Nhân tỏ vẻ tự tin chỉ chỉ một loạt nỏ công thành, chợt lại có vẻ tiếc hận:

"Đáng tiếc, mang theo đại quân xuất chinh thì có phần khó khăn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.