Nếu để Viên Phương nghe thấy những lời này đoán chừng sẽ nóng nảy mất. Cái gì gọi là không có nhà để về, rõ ràng là ngài bắt chúng ta ra khỏi chùa mà.
Đương nhiên, bây giờ có bảo bọn họ trở về bọn họ cũng không trở về đâu.
Toàn Thái Phong đã nhìn thấy hòa thượng đi lại trong viện rồi, ậm ừ một tiếng, hóa ra là câu đối do một đám hòa thượng treo lên,ban đầu ông ta còn tưởng rằng đây là câu đối do Ngưu Hữu Đạo tự treo lên, cười nói: “Nghe nói thời đại trước kia tu sĩ còn rất ít, Phật giáo đã từng rất hưng thịnh, hiện nay lại rất hiếm khi gặp được hòa thượng, ngươi có thể nhặt được một đám hòa thượng, có thể thấy lão đệ đây có duyên với Phật. Có phước được nhà Phật xem trọng, nói không chừng lão đệ sẽ có phước lành trời ban đấy.”
“Ha ha!” Ngưu Hữu Đạo cười cho qua chuyện, mấy lời êm tai chỉ nghe là được, sao có thể xem là thật.
Huệ Thanh Bình không nói gì, cảm giác thật sự là bảng tên của chùa miếu.
Đoàn người đi dạo tùy ý đi dạo lòng vòng trong sơn trang, vốn Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình định đến xem xem Mao Lư sơn trang nổi tiếng rầm rộ này có gì đặc biệt. Sau khi đi dạo một vòng lại phát hiện cũng chỉ có vậy thôi, là một sơn trang bình thường, diện tích mặt đất cũng không quá lớn, lại càng không nói đến độ xa hoa, thật sự là không có gì để mà xem.
Cuối cùng bọn họ ngồi xuống ở trong một phòng tiếp khách trên mặt nước, tự có sư thầy lên bưng nước dâng trà, ý cảnh hòa thượng dâng trà lại khiến Huệ Thanh Bình cảm thấy rất có nhã ý.
Toàn Thái Phong cũng không sợ có người động tay động chân lên chén trà này, nhấm thử một ngụm thưởng thức một chút, buông chén trà ra, ra vẻ thuận miệng hỏi: “Sao không thấy Triệu Hùng Ca đâu nhỉ?”
Vừa rồi lúc ông ta đi dạo vòng quanh cũng muốn hỏi câu này.
Ngưu Hữu Đạo biết sau khi Triệu Hùng Ca thi triển Thanh Vân Kiếm Quyết ở nơi này thì không thể giấu diếm khỏi con mắt của người trong lòng, hắn cũng không phủ nhận, thời dài: “Người ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta quản thế nào được chứ, ta cũng không muốn quản.”
Toàn Thái Phòng cười ha ha vài tiếng, đây không phải điều mà ông ta chú ý tới, đối phương không nói, ông ta cũng sẽ không lằng nhằng, có điều lại quay sang nhắc nhở Tư Đồ Diệu một câu: “Tên chưởng môn gì đó kia, phong cảng bên ngoài rất đẹp, sao người không ra ngắm một chút?”
Tư Đồ Diệu nghe ra đối phương muốn để mình tránh đi, chỉ là hắn ta nghe thấy lời này rồi trong lòng cảm thấy nghẹn khuất, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo nhìn ngắm của đối phương, áp lực rất lớn, hắn ta nâng chén trà lên rồi từ từ đặt xuống, nói lời tạ lỗi với Ngưu Hữu Đạo rồi đứng lên, thật ra hắn ta không uống một ngụm trà nào.
Ngưu Hữu Đạo có thể hiểu được tâm trạng của hắn ta, nhưng cũng sẽ không vì hắn ta mà mạo hiểm lộ đầu ra làm gì, hắn có lỗi gật gật đầu, chỉ thị ba người Phí, Hạ, Trịnh đi theo tháp tùng hắn ta.
Tình cảnh đến thế này, ba người Phí, Hạ Trịnh cũng vì Tư Đồ Diệu mà thở dài không thôi.
Không còn người ngoài nữa, Toàn Thái Phong cười mà như không nói: “Lão đệ, người của ba môn phái lớn nước Yến chưa đến sao?”
Ngưu Hữu Đạo giả bộ nghe không hiểu: “Đến chỗ ta á? Chỗ của ta khỉ ho cò gáy, đến đây để làm gì chứ? Hai vị trưởng lão đến đây đã khiến ta được sủng ái mà lo sợ rồi.”
“Ha ha.” Toàn Thái Phong cười cười lắc đầu: “Lão đệ này, người có biết ngươi đã chọc trúng chỗ phiền phức rồi không?”
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên: “Chẳng lẽ hai vị trưởng lão đây đến chỗ ta là để gây chuyện sao?”
“Không phải, chúng ta và người không thù không oán, đang yên đang lành đến chỗ người gây chuyện phiền phức làm gì chứ?” Toàn Thái Phong phất tay áo: “Ta hỏi ngươi, là ngươi bào Nam châu phát binh về phía triều đình nước Yến sao?”
Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ nói: “Hóa ra là chuyện này.
Toàn trưởng lão hiểu nhầm rồi. Sao Nam châu lại phát binh về phía triều đình được chứ, chỉ là tiến đánh Định châu thôi mà. Tiết Khiếu ở Định Châu khinh người quá đáng, không chỉ giết người cướp của, lại còn dám bắt cóc mĩ thiếp của Dung Bình quận vương. Nói thế nào Dung Bình quận vương cũng là quận vương thuộc hoàng tộc, Tiết Khiếu quả thực không để triều đình vào trong mắt, vương gia có thể chịu nhục được không hả, vương gia tức giận qua mới xuất binh thảo phạt, không liên quan gì với ta hết.”
Nói đến chuyện này, sau khi hắn biết được lí do mà đám người Thương Triêu Tông viên ra để xuất binh gây hấn, hắn cũng phục luôn rồi, về để lấy cớ xuất binh vì quá tức giận, lại có thể lôi cả lí do nữ nhân của Thương Triêu Tông bị cướp mất ra nói, giận dữ tột cùng vì mĩ nhân, ngay cả thanh danh của mình Thương Triêu Tông cũng không để ý đến nữa, thực sự là kích động sự tức giận của rất nhiều người dân Nam châu.
Toàn Thái Phong cười phá lên rồi lắc đầu, hiển nhiên ông ta không tin.
Huệ Thành Bình mỉm cười lên tiếng hỏi: “Tiểu huynh đệ nghĩ một đằng nói một nẻo, người sáng suốt đều biết được chuyện Mao Lư sơn trang bị tấn công là do triều đình nước Yến làm ra, ngay sau ngày Mao Lư sơn trang bị tấn công, Nam châu lập tức xuất binh tấn công Định châu, chẳng lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Quả thật là có hơi trùng hợp, xem ra hiểu lầm này, ta có miệng cũng chẳng thể nói rõ được rồi.
Toàn Thái Phong giơ tay ra hiệu dừng lại, không ép buộc hắn nữa: “Lão đệ, đừng quan tâm đ ến chuyện có phải hiểu nhầm hay không nữa. Nam châu bất chấp xuất binh hướng về triều đình nước Yến, ba môn phái lớn của nước Yên tất nhiên sẽ trút giận lên ngươi, Nam châu muốn thâu tóm Định châu là chuyện không thể nào, ba môn phái lớn đương nhiên sẽ đứng ra ngăn chặn. xông hỏng bỏng không đấy!”
Huệ Thanh Bình cũng nói: “Chúng ta đến đây cũng chẳng có ác ý gì, thật ra là muốn đến giúp ngươi.”
“Giúp ta à?” Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Sao lại giúp ta?”
Huệ Thanh Bình nói: “Toàn trưởng lão nói đúng lắm, ba môn phái lớn của nước Yến chắc chắn sẽ không ngồi xem Nam châu thâu tóm Định châu. Ba môn phái lớn tham gia vào không phải là chuyện ngươi có thể ngăn cản được. Nhưng nếu như Nam châu thật sự muốn thâu tóm Định châu, cũng không phải là không có khả năng. Lúc trước tiểu huynh đệ không có liên quan gì đến hai phái của chúng ta, có lẽ đã bị ba môn phái lơn chèn ép phải chịu đựng, nhưng hai người chúng ta lại không giống vậy.”
Toàn Thái Phong nói tiếp: “Ta nói thẳng này, chúng ta đến đây là để cho người chỗ dựa, người không ngăn cản được ba môn phái lớn, chúng ta làm được.”
Ngưu Hữu Đạo nhướng mày lên: “Các ngươi cho ta chỗ dựa à?”
Huệ Thanh Bình nói: “Tiểu huynh đệ là người thông minh, vì sao chúng ta cho ngươi chỗ dựa, trong lòng ngươi hiểu rất rõ, không cần nhiều lời nữa. Tiểu huynh đệ chỉ cần hiểu một việc, không chỉ có hai nhà chúng ta làm chỗ dựa cho ngươi, hai người chúng ta, một người đại diện cho ba môn phái lớn nước Hàn, một người đại diện cho ba môn phái lớn nước Tống. Chỉ cần tiểu huynh đệ gật đầu một cái, sáu phái sẽ lập tức phái người đến bảo vệ ngươi, ba môn phái lớn nước Yến sẽ không thể nào bắt được ngươi. Về phần đại quân Nam châu, sáu môn phái cũng sẽ phái người đến giúp đỡ. Có sáu môn phái của chúng ta tham gia cùng, đại quân Nam châu có thể dốc hết toàn lực đánh trận, đừng nói thâu tóm Định châu, còn có thể giúp lão đệ độc chiếm địa bàn cả ba châu.
Bà ta quay đầu hỏi Toàn Thái Phong: “Toàn trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?”
Toàn Thái Phong đang gõ nhịp, nói: “Cũng được, ta đại diện cho nước Tống đồng ý trước, sau khi mọi chuyện xong xuôi ta hữa sẽ để cho lão đệ địa bàn ba châu, tuyệt đối không đổi ý! Nếu như lão đệ không yên tâm, có điều kiện gì có thể đưa ra thương lượng.”
Hai người kẻ hát người đệm, làm như đã thương lượng xong hết vậy.
Đúng lúc này, Viên Cương đến đây, nói thầm vài câu bên tai Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy cáo lỗi một tiếng: “Hai vị trưởng lão đợi một chút, có chút việc, ta đi một lát rồi quay lại.”
Hai người này thấy hơi phiền muộn, đúng lúc nói đến chuyện quan trong thì lại bị gián đoạn, nhưng mà trong nhà người ta có chuyện, bọn họ cũng chẳng tiện ngăn cản, đành phải gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo đi thẳng ra khỏi sơn trang, chỉ thấy Tư Đồ Diệu đang nói chuyện cùng với một đám người cấp cao của Vạn Động Thiên Phủ.