Đạo Quân

Chương 890: Trợn Mắt Há Mồm (2)



Ngưu Hữu Đạo vốn định qua đó chào hỏi người của Vạn Động Thiên Phủ một câu, Tư Đồ Diệu nhìn thấy hắn đi ra thì lập tức tiến nhanh lại, kéo hắn qua một bên, thấp giọng hỏi: “Lão đệ, hai người đó tìm ngươi có chuyện gì vậy?”

Nhìn sắc mặt hắn ta nặng nề, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Gọi ta ra đây chỉ vì muốn tìm hiểu chúng ta nói chuyện gì thôi à?”

Tư Đồ Diệu xua tay: “Ta tuyệt đối không có ý muốn nghe ngóng chuyện riêng tư của lão đệ, nhưng ra nghĩ rằng chắc chắn hai người này không có ý tốt gì, chắc là đến để thuyết phục đại quân Nam châu đừng ngừng tiến đánh, để Nam châu biến nội bộ nước Yến hoàn toàn thành một đống lộn xộn, tiện bề tạo cơ hội để hai nước Hàn Tống xuất binh. Lão đệ, trăm ngàn lần không được đồng ý chuyện này đâu đấy. Chiến sự hiện nay còn có thể kết thúc được, một khi biến thành đại chiến giữa các nước với nhau, hậu quả không thể tưởng tượng được đâu!”

Hắn ta ngăn cản cuộc nói chuyện của Ngưu Hữu Đạo giữa chừng cũng là bởi vì hiện tại hắn ta rất nóng vội, sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ đồng ý với bọn họ. Nếu như Nam châu thật sự bị chiến tranh kìm lại, triều đình nước Triệu lúc này đang đầy một bụng lửa, chắc chắn sẽ động thủ lên Kim châu.

Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ suy nghĩ của hắn ta, trấn an nói: “Tư Đồ chưởng môn yên tâm, nếu như ta đồng ý với chuyện này rồi, ba môn phái lớn nước Yến há nào lại tha cho ta? Chuyện này trong lòng ta tự có tính toán, để ta ứng phó.”

“Lão đệ biết là tốt rồi.” Tư Đồ Diệu thở phào một hơi, có điều vẫn dặn dò thêm vài câu: “Tất nhiên bọn họ sẽ nghĩ ra tất cả các biện pháp để thuyết phục ngươi, lão đệ không thể làm việc vội vàng đâu đấy.”

“Tư Đồ chưởng môn cứ yên tâm đi.” Ngưu Hữu Đạo lại trấn an hắn ta một lần nữa, chắp tay xoay người trở lại.

Ngưu Hữu Đạo về đến nhà nổi rồi, đối mặt với hai vị chưởng lão đang ngồi, lại chắp tay nói: “Ta có chút việc nhỏ quấy rầy, để hai vị đợi lâu rồi.”

Nhìn thấy hắn quả thật là đi một lúc rồi về, cũng chưa chậm trễ bao lâu, hai người liên tiếp nói không sao cả.

Sau khi khách khí xong rồi thì nói đến việc chính, Toàn Thái Phong tiếp tục ép hỏi: “Lão đệ, chuyện chúng ta vừa mới nói, ngươi đã suy nghĩ đến đâu rồi?”

Ngưu Hữu Đạo bưng chén trà lên, từ từ nhấm nháp, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt hai người, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, đến lúc hắn buông chén trà xuống lại đột ngột nói một câu: “Ta và hai vị trưởng lão đây mới gặp mà như quen biết từ lâu…” Nói đến đây hắn dừng một chút, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sao nào? Hai người chờ đợi, chờ hắn nói nốt câu.

Một lát sau không ai phản ứng, Huệ Thanh Bình cười nói: “Chúng ta và tiểu huynh đệ cũng là lần đầu gặp đã quen thuộc, có gì muốn nói thì đừng ngại nói thẳng, không cần ấp a ấp úng.”

“Đúng vậy.” Toàn Thái Phong gật đầu đồng ý.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói: “Nếu như hai vị trưởng lão không chê tại hạ tài đức có hạn, tại hạ nguyện kết thành huynh đệ, tỷ đệ khác họ với hai vị, tấm lòng ta rất chân thành, hy vọng hai vị trưởng lão đồng ý!”

Chuyện quái gì đây? Kết bái sao? Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình trợn mắt há mồm, có chút nghi ngờ có phải bản thân mình nghe nhầm hay không.

Đừng nói hai người bọn họ, cả hai tên đệ tử đứng phía sau hai người cũng người nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Ánh mắt của Quản Phương Nghi từ từ di chuyển về phía Ngưu Hữu Đạo, bà ta có vẻ ngạc nhiên vì lời đề nghị của hắn.

Thấy hai người ngẩn người hồi lâu, mãi không nói gì, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ hai vị ghét tại hạ?”

Ghét? Hai người hồi thần lại, một người cau mày, một người cẩn thận mỉm cười.

Trong lòng bọn họ đều thầm nói, nào chỉ có ghét thôi, phải là rất ghét mới đúng, cái gì vậy chứ? Người có tàn cán gì mà lại dám đòi kết bái với chúng ta, không thử cầm gương lên nhìn xem mình là cái thứ gì?

Hai người từng thấy người trèo cao rồi, nhưng chưa từng thấy ai trèo cao đến mức này, tất nhiên bọn họ muốn từ chối thẳng thừng.

Nhưng đối phương lại chọn đúng lúc này để mở lời muốn kết bái, ý đồ rất rõ ràng, người ta sợ bọn họ qua cầu rút ván, lỡ đâu không đưa cho ba châu đã đồng ý thì phải làm sao? Trèo cao là một chuyện, quan trọng là muốn ràng buộc đạo đức bọn họ.

Nhắc đến việc này vào ngay lúc này, Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình nhìn nhau, chọn rất đúng lúc, không phải đã nói có điều kiện gì cũng có thể nói sao? Đúng là khó mà từ chối được.

“Khụ khụ.” Toàn Thái Phong vội ho một tiếng, bưng trà lên uống một ngụm cho đỡ xấu hổ: “Lão đệ, đây không phải chuyện có ghét hay không, mà hai chúng ta thân là người có địa vị cao trong môn phái, chúng ta không thể tự tiện quyết định những việc có ảnh hưởng đến môn phái được.”

Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng đầy thâm ý: “Hóa ra hai vị không thể tự ý quyết định những chuyện có ảnh hưởng đến môn phái!”

Chỉ cần nghe đoạn nói chuyện vừa rồi của hai bên, mọi người đều có thể hiểu được thâm ý của những lời này, ngay cả chuyện như thế này còn không tự quyết định được thì các người làm sao có thể thay mặt cho sáu phái lớn bảo chúng ta độc chiếm địa bàn của ba châu chứ? Đang nói đùa hay là đang chơi xỏ chúng ta vậy?

Ánh mắt của Quản Phương Nghi không ngừng lấp lánh, mặc dù bà ta không biết ý đồ của người này, nhưng chỉ với câu nói đúng lúc đúng chỗ vừa rồi, thiếu chút nữa bà ta đã vỗ tay khen ngợi!

Huệ Thanh Bình tiếp lời: “Tiểu huynh đệ, không giấu ngươi, mặc dù bây giờ ta với Toàn trưởng lão đang cùng ngồi đây, nhưng ân oán giữa Thiên Nữ giáo và Lăng Tiêu các không thể nói rõ trong một hai câu được, trong đó có cả thù nợ máu, hai chúng ta không thể kết bái được.”

Cũng không phải nói bừa, các quốc gia trunh hùng, nhiều năm như thế biết bao nhiêu thế hệ, Thiên Nữ giáo và Lăng Tiêu các có ai chưa từng giết người của môn phái kia?

Lúc này Toàn Thái Phong vuốt cằm: “Đúng vậy.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không sao, chỉ cần hai vị trưởng lão không chê, ta có thể kết giao riêng với từng người.” Ngụ ý là có thể kết bái riêng biệt.

Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình đưa mắt nhìn nhau, họ đều cảm thấy sự việc đã có hơi thay đổi, với thân phận của bọn họ, hẳn bọn họ phải cường thế mới đúng, sao bọn họ lại trở thành người bị chèn ép.

Nhưng dù có cương quyết cũng không nói ra được, ngay từ đầu bọn họ đã cảm nhận được tỏ ra cứng rắn ép buộc ở đây cũng vô dụng, nói chung cũng không thể tức giận rồi giết Ngưu Hữu Đạo luôn mà? Nếu họ thật sự giết Ngưu Hữu Đạo, chỉ sợ người vui vẻ chính là triều đình nước Yến, không có lợi cho hai nước Hàn và Tống.

Ngưu Hữu Đạo đợi một lát rồi bỗng thở dài: “Nếu như hai vị thật sự không thể quyết định được thì có thể về bàn bạc với tông môn trước cũng được, đợi đến khi quyết định được rồi hãy bàn lại, được không?”

Về rồi lại đến? Hai người sao có thể đồng ý được, vì sao hai người phải vội vã đến đây? Chính là vì muốn thu phục Ngưu Hữu Đạo ngay trước mặt ba phái lớn của nước Yến, đợi bọn họ đi rồi quay lại thì ba phái lớn của nước Yến đã nhúng tay vào rồi, làm gì với bọn họ nữa?

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Dung Bình quận vương cho gọi ta, phía bên phủ thành có chút chuyện, ta phải qua đó một chuyến trước, nếu như hai vị…”

Huệ Thanh Bình đứng lên, ngắt lời hắn: “Quả thật ta với tiểu huynh đệ như vừa gặp đã quen, có thể kết nghĩa với tiểu huynh đệ cũng là chuyện tốt, có gì mà không thể?”

“Được!” Ngưu Hữu Đạo vỗ tay khen ngợi, không đợi đối phương kịp nói thêm gì đã lập tức quay đầu lại nói với Quản Phương Nghi: “Hoàng thiên hậu thổ, khí vận kim triều, chọn lúc chẳng bằng được lúc, cứ nghe theo ý trời mà chọn bây giờ luôn đi, mau chóng chuẩn bị bàn thờ kết nghĩa!” Thật sự rất quyết đoán.

Quản Phương Nghi trợn mắt, bà ta nhìn Toàn Thái Phong, lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, chuẩn bị mấy cái?”

“Chuẩn bị hai cái đi.” Toàn Thái Phong cũng đứng lên: “Đã là chuyện tốt thì sao ta có thể bỏ qua!”

Ông ta cũng nghĩ kĩ rồi, chỉ cần việc thành công, so đo chuyện này chẳng có ý nghĩa gì, dù sao cũng chỉ là kế sách tạm thời thôi, có ai không rõ đây không phải là thật lòng kết bái chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.