Đạo Quân

Chương 907: Dùng Xích Liệp Điêu



Ngưu Hữu Đạo không đưa mật thư này cho Quản Phương Nghi xem mà đưa thẳng cho Viên Cương xử lý.

Viên Cương liếc mắt nhìn Quản Phương Nghi, sau đó quay người bước đi.

Quản Phương Nghi không ngốc, biết tin mà Viên Cương mang đi rất tuyệt mật, lập tức hỏi: “Đạo gia, ngươi không tin tưởng ta.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Có một số việc, bây giờ ngươi có biết cũng không có tác dụng. Ngươi biết càng ít lại càng tốt, biết càng nhiều, dễ dàng khiến ta phân tâm hơn. Khi cần cho ngươi biết, tất nhiên sẽ để ngươi biết, chẳng có liên quan gì đến việc có tin tưởng ngươi hay không.”

Chuyện mà Cao Kiến Thành nói, thật sự không thể xem thường. Ngưu Hữu Đạo sẽ không để cho bất kỳ người nào khác biết.

Quản Phương Nghi bĩu môi: “Nói cho cùng cũng là không tin tưởng ta thôi. Dựa vào cái gì, có một số chuyện Hầu tử được biết mà ta lại không thể biết? Đúng, càng ít người biết càng tốt cũng không sai. Về sau ta vất vả chút, để có mặt mũi như Hầu tử.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Được rồi, ta cho các người một cơ hội công bằng, đơn giản chỉ là khảo nghiệm thôi. Ai làm được, về sau giao cho người đó chủ trì.”

Quản Phương Nghi mở to mắt, hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì?”

“Hố phân!” Ngưu Hữu Đạo nói: “Ai có thể nhảy vào bên trong ở một ngày, về sau sẽ do người đó chủ trì.”

Quản Phương Nghi run lên. Bà ta không bao giờ làm mấy cái chuyện buồn nôn như thế, xì một tiếng: “Biến thái!”

“Hắn ta chính là biến thái như thế.” Ngưu Hữu Đạo xích lại gần mặt Quản Phương Nghi: “Hắn ta có thể nhặt đồ rơi trong hố phân lên ăn, ví dụ như lá thư vừa rồi, ngươi làm được không?”

Nghe ý trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo, dường như Viên Cương đã từng làm qua việc này, Quản Phương Nghi lập tức buồn nôn quá mức, giống như miệng của Ngưu Hữu Đạo cũng có thể nhả ra phân, bất mãn nói: “Ta là phụ nữ, hắn ta là đàn ông, so sánh với nhau chẳng công bằng gì cả. Tại sao ngươi không bảo hắn ta so sinh con với phụ nữ đi?”

Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ lắc đầu, chịu không được biểu hiện của người phụ nữ này. Lúc thì nói nam nữ bình đẳng, lúc thì nói mình là phụ nữ. Trái phải gì cũng muốn mình có lý, thật ra chính là không nói đạo lý: “Một mình ngươi có thể sinh con không?”

Quản Phương Nghi trừng mắt: “Nói nhảm!”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi tìm đàn ông để hỗ trợ sinh con, hắn ta tìm phụ nữ để hỗ trợ sinh con, không được sao? Điều kiện như nhau, một năm ngươi chỉ sinh được một đứa, nhưng một năm hắn có thể sinh đến một trăm đứa, ngươi lấy cái gì mà so?”

Quản Phương Nghi nhất thời không kịp phản ứng Ngưu Hữu Đạo có ý gì, chờ đến khi phản ứng kịp, bà ta im bặt, phát hiện mình rất khó mà cãi lý trước mặt người này, chỉ biết ném lại một câu: “Vô sỉ!”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, chợt ngẩng đầu lên không trung, chỉ thấy một con phi cầm từ đằng xa bay đến.

Người đến không phải ai khác, chính là Chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiền Sơn.

Hoàng Liệt cũng biết tuân theo quy củ, cũng không tự tiện xâm nhập Mao Lư sơn trang, trước báo một tiếng ngoài cổng.

Sau khi biết là Hoàng Liệt đến, Ngưu Hữu Đạo tất nhiên cho mời, đồng thời tự mình ra nghênh đón, nhưng đã bảo thủ vệ canh cửa gọi Đoạn Hổ đến trước, thì thầm vài câu vào tai Đoạn Hổ, sau đó Đoạn Hổ gật đầu rời đi.

Nhận được sự cho phép, đám người Hoàng Liệt điều khiển phi cầm từ cổng bay lên, rơi xuống bên ngoài Mao Lư sơn trang.

Có ba người đến, Hoàng Liệt, một Trưởng lão và một đệ tử.

Chủ khách không tránh khỏi chào hỏi nhau vài câu. Hoàng Liệt cười rất tươi, lo lắng trước đó không phát sinh, lại còn có được lợi ích từ ba quận, thuận lợi thuộc về Đại Thiền Sơn. Ngưu Hữu Đạo không nhúng tay vào, sao có thể không cao hứng chứ.

Ngưu Hữu Đạo mời vào trong, Hoàng Liệt để hai người đi cùng vào trong trước, còn ông ta thì mời Ngưu Hữu Đạo ra bên ngoài sơn trang một chút.

Ngưu Hữu Đạo vui vẻ đồng ý, cùng với Hoàng Liệt dạo bước ngắm cảnh.

Không có người ngoài, Ngưu Hữu Đạo vào thẳng chuyện chính: “Hoàng chưởng môn đến đây có việc gì không?”

Hoàng Liệt không cười nữa, thở dài: “Còn có thể là chuyện gì. Nước Yến loạn thù trong giặc ngoài, biên giới đang bấp bênh, chẳng lẽ lão đệ không lo lắng chút nào sao?”

Sao chỉ có mình hắn lo lắng? Chỉ sợ toàn bộ môn phái tu hành của nước Yến, bao gồm luôn cả ba Đại Phái, không có ai là không lo lắng cho thế cục.

Ngưu Hữu Đạo vừa đi vừa nói: “Lo lắng thì có ích gì chứ? Ngay cả nội bộ nước Yến, chúng ta cũng khó mà giải quyết, huống chi là đối mặt với sự tham gia của các nước cường thế. Việc này không phải lực lượng của chúng ta có thể ngăn cản. Trời có sập xuống thì có núi cao đỡ lấy. Ba Đại Phái đứng mũi chịu sào, trước hết cứ để bọn họ ứng đối, còn chúng ta đứng nhìn rồi tính sau.”

Hắn không nói rõ mưu đồ của Đồng Mạch với Nam châu.

Hoàng Liệt nói: “Nước Yến sụp đổ, chúng ta sao có quả ngon để mà ăn. Cường quyền chư hầu sao có thể dễ dàng tha thứ cho chúng ta tiếp tục chiếm lợi ích một phương chứ? Đương nhiên, lão đệ thì khác. Bây giờ xem ra, vẫn là ánh mắt của lão đệ lâu dài. Ngươi không cần địa bàn, cũng không cần dựa vào lợi ích của địa bàn để nuôi sống nhiều người. Ngươi có thể bứt ra dễ dàng, đi đâu cũng được, nhưng Đại Thiền Sơn ta nhiều đệ tử như thế, rời khỏi nước Yến, chúng ta có thể đi đâu để sống yên ổn? Thế lực chư quốc, ai có thể yên tâm để Đại Thiền Sơn ta tiến vào?”

Đối với mấy lời này, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ nghe cho có nghe mà thôi. Nói thì nói dễ lắm, nhưng hắn muốn rút người ra cũng không dễ dàng như vậy. Lưu Tiên tông, Linh Tú sơn, Phù Vân tông phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bỏ luôn Thương Triều Tông ở Nam châu? Nếu làm như vậy, chẳng khác nào vác đá ném chân mình. Về sau còn môn phái nào nguyện ý nghe lời hắn nữa, chư hầu cũng sẽ không tín nhiệm hắn. Cho dù có thể bứt ra, sau này cũng chỉ cúi đầu nghe lệnh người khác. Tâm huyết bao nhiêu năm bị đốt trụi bởi một mồi lửa thì không nói, đến lúc đó, hắn chỉ biết bán mạng cho người khác, chẳng khác nào thân bất do kỷ.

Hoàng Liệt nói: “Nghe nói đích thân ra mặt tham gia bên phía Thương châu không phải ai khác, chính là huynh trưởng kết bái Toàn Thái Phong và tỷ tỷ kết bái Huệ Thanh Bình của lão đệ, giống như bọn họ không thể kiếm lợi ở chỗ của ngươi nên đi vòng qua Thương châu, kết quả lại đắc thủ ở Thương châu, thành công nhấc lên phân tranh.”

Hai người bước lên một ngọn núi, sau đó đứng song song nhìn về phía xa. Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, lắc đầu nói: “Lời giải thích này quá phiến diện. Bây giờ xem ra, chỉ có thể nói là sớm có dự mưu. Nếu không, làm sao Thương châu có thể trong thời gian ngắn nói làm phản là làm phản được. Có thể thấy sớm có người để mắt đến trăm ngàn lỗ thủng ở nước Yến.”

Hoàng Liệt gật đầu, cảm thấy rất có lý. Nếu không chuẩn bị chu đáo trước đó, cho dù Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình có thể đắc thủ ở Thương châu, sự việc cũng không bạo phát nhanh như vậy. Khúc Vân Không và Ngô Công sơn, một Chưởng môn môn phái tu hành tọa trấn Thương châu, một là đầu lĩnh lực lượng quân đội tự lập, nếu không có kế hoạch chặt chẽ, không phải nói giết là có thể giết. Trước khi Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình đến Thương châu, hẳn bên Thương châu đã sớm có sự chuẩn bị.

Kể từ đó, có thể thấy được mục đích của hai người kia đến Mao Lư sơn trang, chính là muốn dùng Nam châu quấy rối nội bộ nước Yến, chứ thật ra Nam châu không phải là quân cờ chủ yếu.

Mục đích lần này đến đây của Hoàng Liệt là muốn tìm hiểu xem Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị làm thế nào để đối mặt với thế cục. Ông ta cũng biết Ngưu Hữu Đạo không cam tâm từ bỏ Nam châu. Lúc này hai bên không tồn tại bất cứ mâu thuẫn gì, mục đích nhất trí, đều muốn bảo trụ Nam châu.

Xét theo một góc độ nào đó mà nói, Đại Thiền Sơn cũng công nhận năng lực của Ngưu Hữu Đạo, hy vọng Ngưu Hữu Đạo có biện pháp hóa giải.

Nhưng trước mắt, Ngưu Hữu Đạo quả thật không có biện pháp. Triều đình nước Yến còn chưa đến lượt hắn khoa chân múa tay, lại càng không cần phải nói đến hai nước Hàn Tống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.