Đạo Quân

Chương 92: Hét Lên



Viên Cương đi tới cạnh Ngưu Hữu Đạo, nói nhỏ: "Hai người kia đã uống rượu giao bôi, còn thuốc kia thì hắn ta đã cam đoan là nó có hiệu quả, có lẽ là một lát nữa thì thuốc sẽ phát tác..."

Thương Thục Thanh đi tới cửa phòng tân hôn, nói với Bạch Diêu: "Tiền bối, có thể để ta đi vào trong nói chuyện được hay không?"

Bạch Diêu ôm kiếm tránh sang một bên, ông ta cũng hi vọng màn hài kịch này kết thúc nhanh nhanh, nếu như Thương Triêu Tông xuất hiện chuyện xấu nào đó thì sẽ rất phiền phức, không chỉ với phủ Thái Thú mà cả bên chưởng môn, ông cũng đều không có cách nào báo cáo.

Thế nhưng Phượng Nhược Nam ở trong phòng lại cảnh cáo: "Thục Thanh muội, muội cũng đừng vào trong này, trong này chính là phòng tân hôn, tỷ và ca ca của muội đang không mặc quần áo đâu, muội vào làm cái gì chứ?"

Thương Thục Thanh biết nàng ta đang nói dối nên nói tiếp: "Chị dâu, em chỉ vào xem chút thôi..."

Phượng Nhược Nam không cho nàng nói hết câu: "Tỷ nói không được là không được, tỷ rất dễ hồi hộp, khi hồi hộp thì tỷ sẽ không điều khiển được tay chân của mình, muội mà vào thì chắc chắn tỷ sẽ không khống chế được mà đạp vào một nơi không nên đạp, làm cho nhà của muội đoạn tử tuyệt tôn thì không hay lắm đâu, muội nói xem đúng không?"

Ngưu Hữu Đạo nghe xong suýt chút nữa thì bật cười, cô gái này thật sự là cứng nha!

Những lời này cũng chỉ có Phượng Nhược Nam dám nói ra mà thôi, cũng không có cách nào, nàng luôn sinh hoạt tại trong quân doanh, mà ở đó thì toàn là đàn ông nên nàng cũng đã nghe được rất nhiều thứ ngôn ngữ không tinh khiết rồi, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo lại vài câu nữa cơ. Thỉnh thoảng chính nàng đều quên mình là phụ nữ, cho nên khi nói những điều đó thì nàng không cảm thấy ngại ngùng gì cả, nói nàng là đàn ông thì cũng không quá đáng chút nào cả.

Tóm lại, hôm nay nàng phải tra tấn Thương Triều Tông nhiều chút, để giải tỏa tâm lý ấm ức bao lâu nay, cũng chẳng biết mình đã không khóc bao nhiêu năm rồi mà mấy ngày gần đây nàng khóc liên tục. Hiện tại kẻ cầm đầu đã rơi vào trong tay nàng, làm sao nàng có thể tha thứ cho hắn ta một cách dễ dàng được? Muốn vào cứu Thương Triêu Tông sao? Ngay cả cửa cũng không có!

"Ừm..." Thương Triêu Tông lại rên lên một tiếng đau đớn.

Thương Thục Thanh khá sốt ruột: "Chị dâu, tỷ đừng làm loạn, có gì thì từ từ mà nói."

Phượng Nhược Nam: "Muội muội, muội không hiểu rồi, đây gọi là mắng là thân, đánh là yêu, hai người chúng ta đang rất yêu thương nhau, trong phòng này không có chuyện gì liên quan tới muội cả, nếu không muốn ca ca của muội đau đớn hơn thì hãy ngoan ngoãn mà rời khỏi đây, nếu không đừng trách tỷ không khách khí."

"Tiện nhân!" Thương Triêu Tông chửi mắng.

"Ba!" Một tiếng vả miệng truyền ra, Phượng Nhược Nam nói tiếp: "Lại chửi thêm một câu xem, ngươi sẽ không còn răng ăn cháo nữa đâu!"

Bạch Diêu ở cửa nghe thấy vậy thì lắc đầu, haiz, Thương Triêu Tông, ngươi tự làm tự chịu mà thôi, cưới ai mà chả được tại sao lại muốn cưới người này chứ, bây giờ vui sướng không?

Nghe xong mật ngữ của Viên Cương thì Ngưu Hữu Đạo khá là cảm khái, mắng thầm Thương Triêu Tông, đáng đời, đã biết Phượng Nhược Nam không thích ngươi rồi lại còn gấp gáp như vậy làm cái gì? Tân nương lại không xinh đẹp, vẫn thích như vậy sao? Nếu có thể chờ thêm một lát nữa thì có cần chịu tội như này đâu chứ?

Hắn hơi tính toán một chút cũng có thể biết rõ đại khái, sau đó nói: "Quận chúa, vương phi nói đúng đó, đây là chuyện của hai vợ chồng nhà người ta, người ngoài không nên xen vào. Chuyện động phòng này thì kệ bọn họ đi, cũng sẽ không chết người, chúng ta vẫn là đi về làm việc của mình đi."

Thương Thục Thanh ngạc nhiên mà nhìn lại, Lam Nhược Đình đang cau mày cũng quay qua.

Tiếng nói khá thoải mái của Phượng Nhược Nam truyền ra: "Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng thì tên lừa đảo nhà ngươi cũng đã nói một câu tiếng người, về sau còn nhiều thời gian, chúng ta lại giới thiệu lại một lần."

Ngưu Hữu Đạo yên lặng, hắn vừa mới nói một câu mà đã bị người phụ nữ này nhận ra rồi, xem ra cô nàng này đã nhớ kỹ hắn, đây là muốn về sau tính sổ với mình sao?

"Aiz, vương phi, hai người cứ từ từ mà hưởng thụ, chúng ta sẽ không quấy rầy." Ngưu Hữu Đạo thở dài, rồi nói với Thương Thục Thanh: "Quận chúa, chúng ta đi thôi!"

Thương Thục Thanh hơi kinh ngạc, cứ như vậy bỏ ca ca ở lại một mình? Nếu như xuất hiện tình hình nguy cấp gì thì sao?

Ngưu Hữu Đạo lại ra hiệu tiếp.

Thương Thục Thanh hơi do dự, cuối cùng thì cũng thật sự là rời khỏi.

Ngưu Hữu Đạo lại xua tay với những người khác: "Tản ra, tản hết đi, người ta đang động phòng chúng ta ở ngoài làm cái gì chứ." Ý chính là vẫn muốn bảo với Bạch Diêu, sau đó còn có Văn Tâm và Văn Lệ: "Cũng không cần hai người ở lại, đều tản đi."

Dưới lời khuyên của hắn thì mọi người cũng dần dần rời khỏi nơi này, Viên Phương hơi rụt cổ lại, lặng lẽ đi theo phía sau Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt hơi chớp động.

Khi thấy mọi người đều đi hết thì Bạch Diêu mới nói với vào trong: "Nhược Nam, ta nói lại lần nữa, đừng quá đáng quá!"

Phượng Nhược Nam: "Bạch thúc, thúc yên tâm đi, nếu như chuyện này mà ta còn không điều khiển được thì làm sao có thể lãnh binh chiến đấu chứ?"

Bạch Diêu lắc đầu rồi thở dài, bay lên trên trời rồi hạ xuống nóc nhà phía đối diện, ôm kiếm đứng thẳng dưới ánh trăng sáng ngời.

Một lát sau, từ trong căn phòng truyền ra những tiếng đùng đùng, có vẻ như lại đánh nhau tiếp, thế nhưng tiếng đánh nhau lần này lại rất ngắn, kết thúc rất nhanh. Bạch Diêu nhìn chằm chằm vào đó một lát, chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào nữa thì lại thở dài, nha đầu này thật sự là không nghe lời mà...

"Đạo gia, ca ca của ta sẽ không gặp chuyện gì chứ?"

Ngưu Hữu Đạo leo lên một tòa nhà ba tầng, cánh tay dựa vào lan can nhìn lên trên bầu trời đầy sao, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh cũng đi theo hắn, bởi vì lo lắng cho ca ca của mình nên Thương Thục Thanh hỏi luôn.

Ngưu Hữu Đạo khá vui vẻ mà đáp: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!"

Thương Thục Thanh yên lặng, nàng đang rất lo lắng thế mà người này lại còn có tâm trạng nói đùa nữa, thế nhưng người này cũng rất tài hoa nha, thật sự là xuất khẩu thành thơ.

Lam Nhược Đình thở dài: "Đạo gia, hiện tại không phải lúc để nói đùa. Thái độ của Phượng Nhược Nam rất rõ ràng, có lẽ vương gia sẽ xuất hiện tình huống nguy hiểm thì sao..."

Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Có thể có chuyện gì chứ? Nàng ta dám giết vương gia nữa à? Cùng lắm thì vương gia chỉ chịu đau một trận mà thôi."

Lúc đầu, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh còn tưởng hắn ta biết rõ làm cách nào để giải quyết chuyện này thì mới dám đuổi mọi người rời khỏi, hóa ra là nghĩ như này sao. Lam Nhược Đình không thể không nhắc nhở: "Đạo gia, trận đòn này cũng có thể nhẹ có thể nặng, nhỡ đâu Phượng Nhược Nam đánh vương gia thành tàn tật thì sao đây?"

"Không có việc gì." Ngưu Hữu Đạo cũng không quay đầu lại, lắc đầu nói: "Lam tiên sinh, ngài vẫn nên suy nghĩ xem khi tới huyện Thương Ngô thì làm cái gì để đứng vững tại đó đi."

Khi không hỏi được thêm cái gì thì hai người khá thất vọng, cuối cùng vẫn rời khỏi nơi này. Ngưu Hữu Đạo đứng ở trên tầng nhìn xuống dưới, thấy hai người này vẫn đi về hướng phòng tân hôn thì lắc đầu không nhìn nữa, hắn đưa ánh mắt về phía bóng tối nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì...

"Đao, ai có đao?"

Khi trở lại khu nhà của mình thì Viên Phương hỏi thăm tất cả chúng tăng, đám người kia thì lại không biết người này muốn đao để làm gì.

Có người rút một con dao găm ra mà hỏi: "Chủ trì, cái này có được không?"

Ánh mắt Viên Phương sáng lên, gật đầu liên tục: "Được, được..." Hắn ta ngồi gần ánh nến, chỉ chỉ vào bộ râu bạc trắng của mình rồi nói: "Giúp ta chút, cạo sạch đám này đi..."

Chân trời vừa xuất hiện những tia nắng đầu tiên thì một tiếng hét sắc bén đã phá vỡ không khí yên tĩnh của buổi sáng: "Vô sỉ hạ lưu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.