Rồi xoay người lại chắp tay nói với Thương Kiến Hùng: “Chỉ cần đại quân rời khỏi Nam châu, cho dù hắn đánh thắng, chắc chắn cũng phải có tổn thất to lớn, sau đó muốn dồn đại quân Nam châu vào chỗ chết không phải sẽ dễ dàng sao? Muốn chặt đứt tiếp tế của đại quân quá dễ dàng rồi!”
Thương Kiến Hùng liên tục vuốt cằm nói: “Đại Tư Không đúng là dày dặn mưu đồ.”
Đồng Mạch: “Bây giờ không phải là vấn đề có cho binh quyền Đại tướng quân bình định hay không mà là cho loại binh quyền tạm thời này có thể dụ Nam châu xuất binh hai không, nếu đối phương cứ ngậm lấy cái cớ có binh quyền Đại tư mã mới xuất binh thì mọi thứ đều sẽ uổng công. Đến lúc đó chỉ có thể nghĩ đủ cách để ép chư hầu ngũ lộ liều mạng, thực sự không được…” Nói đến đây thì dừng.
Thương Kiến Hùng đang muốn nghe câu sau của lão, nghe lão nói vậy, vội hỏi: “Thế nào?”
Dường như Đồng Mạch phải hạ quyết tâm lắm mới nói được ra khỏi miệng: “Thực sự không được nữa thì cầu viện Triệu quốc, nhờ Triệu quốc xuất binh tương trợ!”
Lúc đầu thảo luận vị trí của mình, Thương Vĩnh Trung không hề mở miệng, việc này không liên quan đến mình, rốt cục y cũng lên tiếng: “Triệu quốc lòng dạ khó lường, ngồi mát ăn bát vàng, sao có thể tùy tiện dụng binh vì Đại Yến ta?”
“Đương nhiên sẽ không, nhưng có thể bàn! Nhưng trước đó phải thái người liên hệ với cô cô Thương thái hậu của bệ hạ, nhờ bà nói giúp, nếu không được thì cắt Nam châu cho Triệu quốc, làm điều kiện xuất binh.” Đồng Mạch cắn răng nói ra mấy lời bán nước này.
Trong mắt người thường, điều này tất nhiên là bán nước, nhưng trong mắt mấy vị trước mặt, đây là bất đắc dĩ chặt tay mình cầu đường sống.
Ánh mắt mấy người lóe lên, đã nhận ra dụng tâm hiểm ác của lão, nếu Nam châu không xuất binh thì đưa Nam châu cho Triệu quốc để đổi lấy cơ hội xuất binh.
Thương Kiến Hùng thân là đế vương, cắt nhường đất đai thì hơi do dự, khó mở miệng.
Thương Vĩnh Trung chần chờ nói: “Nam châu là cái gai, cắt cho Triệu quốc e là Triệu quốc cũng khó thuận lợi nuốt được, chỉ với điểm ấy, chỉ e Triệu quốc đã không dễ dàng đồng ý.”
Đồng Mạch lại một lần nữa cắn răng nói: “Vậy thì cắt Định châu cho Triệu quốc, không đồng ý thì cắt thêm một châu nữa, cho đến khi Triệu quốc đồng ý xuất binh!”
Thương Kiến Hùng trầm mặc không nói.
Cao Kiến Thành đang trầm mặc cũng chậm rãi nói: “Nếu thật sự làm vậy, cái mũ gian thần Đại Yến e là cả đời ta đừng mong bỏ xuống được.”
Đồng Mạch quay đầu lại nhìn: “Đại nhân nghĩ là ta muốn nhìn thấy tình huống này xảy ra sao? Như vậy chí ít còn có thể bảo trụ Đại Yến, một Đại Yến còn sót lại dù sao vẫn hơn Đại Yến diệt vong! Chỉ cần Đại Yến vẫn còn, những thứ mất đi vẫn còn cơ hội lấy lại, nếu không sẽ mất tất cả!”
Đề tài này tương đối nựng nề, nhưng khi đến thời khắc sinh tử tồn vong, còn gì quan trọng hơn sóng sót nữa? Đến lúc đó cũng chỉ có thể làm như vậy để cầu sinh.
Thương Kiến Hùng không lên tiếng chính là không phản đối, cũng có nghĩa sự việc trên cơ bản đã quyết định như vậy, đầu tiên lấy vị trí Đại tướng quân bình định ra thăm dò, xem có thể khiến Nam châu xuất binh không, nếu thật sự hết cách, cũng chỉ có thể chặt tay cầu sinh như Đồng Mạch nói.
Trong lòng Cao Kiến Thành bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên bất hạnh bị lão đoán trúng, thà cho giặc bên ngoài chứ không cho gia nô, bên này tình nguyện cắt quốc thổ cho người khác chứ không chịu đưa binh quyền Đại tư mã Yến quốc cho Thương Triều Tông.
Đối với thái độ của Đồng Mạch, lão ta có thể lý giải được, nguyên nhân đầu tiên là vì Thương Kiến Hùng, nguyên nhân tiếp theo là vì chính bản thân Đồng Mạch lão, năm đó giữa Đồng Mạch và Ninh vương quan hệ rất gay gắt, hình như đều kết thù vì nữ nhân từ Kim châu kia. Năm đó rất nhiều người thèm nhỏ dãi sắc đẹp nữ nhân kia, Đồng Mạch là một trong số đó, muốn nhân cơ hội chiếm nữ nhân kia. Nghe nói lúc ấy người đã tới tay, quần áo đều đã cởi, chuyện tốt sắp thành lại bị Ninh vương xuất chinh trở về nghe nói dẫn binh mã chạy tới, đánh cho Đồng Mạch một trận tơi bời khói lửa, làm Đồng Mạch mất hết mặt mũi, sau đó nữ nhân kia hình như theo Ninh vương. Bị cướp nữ nhân, trở thành đề tài đàm tiếu trong kinh thành là nỗi nhục nhã vô cùng của Đồng Mạch!
Về sau Ninh vương nhiều lần đem nhân phẩm ra chỉ trích, ngăn cản Đồng Mạch thượng vị, cộng thêm vài chuyện sau này, Đồng Mạch sao còn dám để nhi tử Ninh vương nắm lại đại quyền binh mã Yến quốc!
Cũng chính vì thù này, Đồng Mạch và Ninh vương đứng hai phía đối lập, cũng bởi vậy bị đương kim hoàng thượng lôi kéo trọng dụng đối kháng Ninh Vương, mãi cho đến nay đã trở thành đại thần hàng đầu!
Sau khi ba vị đại thần rời khỏi ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng buông tiếng thở dài, đưa mắt nhìn bóng lưng ba người rời đi, lắc đầu nói: “Đại Tư Đồ hôm nay có chút thất thố.”
Điền Ngữ ở sau tới gần khẽ cười nói: “Ít nhiều có chút tư tâm,
Dù sao nhi tử cũng chết trong tay Ngưu Hữu Đạo, đợt trước đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo có thể một tay khống chế Nam châu, một khi để Nam châu nắm giữ binh quyền, không biết Cao gia sẽ có kết cục gì.”
Thương Kiến Hùng nói: “Người mà, ai mà chẳng có chút tư tâm, chỉ cần không để tư tâm làm lỡ việc nước, chỉ cần tư tâm đứng bên quốc sự, không ảnh hưởng toàn cục! Đại Tư Đồ vẫn là một người trung tâm với nước.” Trong mắt cũng rất thưởng thức Cao Kiến Thành, chỉ cần đại thần bên người luôn đoàn kết đứng về phía ông ta thì ông ta chẳng có gì phải sợ cả.
Điền Ngữ khom người. “Bệ hạ nói đúng lắm.”
Ngoài điện, Cao Kiến Thành nhanh chân tiến lên, Đồng Mạch cố ý thả chậm bước chân, Thương Vĩnh Trung nhìn lão, cũng thả chậm bước chân theo.
Đợi Cao Kiến Thành đi xa, Đồng Mạch ung dung nói: “Đại tư đồ hôm nay hơi thất thường hơn so với hàng ngày.”
Thương Vĩnh Trung cười hì hì, giúp y giữ vị trí, thất thường có gì không tốt? Sau này cứ thất thường mãi như vậy là tốt nhất nên không mặn không nhạt đáp: “Cũng có thể lý giải, nhi tử chết trong tay đối phương, khó tránh khỏi có chút kích động.”
Đồng Mạch liếc nhìn y, cười lạnh một tiếng: “Thật vậy sao? Ta thấy ông ta có gì đó không bình thường, ta thấy hình như ông ta muốn làm bệ hạ vui lòng, ngươi đừng nên để ông ta che mắt.” Chậm rãi bước đi là để nhắc nhở y.
Thương Vĩnh Trung hiểu ý của lão, lo mình cảm ơn hảo ý của Cao Kiến Thành nên đứng về phía Cao Kiến Thành, lúc này mới hơi hạ thấp người nói: “Đại tư không yên tâm, Thương mỗ lấy bệ hạ vi tôn, lấy Đại tư không như thiên lôi sai đâu đánh đó, sẽ không bị mê hoặc bởi mấy lời này đâu!”
Đồng Mạch mỉm cười, lúc này mới rời đi với tốc độ bình thường...
Quyết định trong cung nhanh chóng truyền đến Mao Lư sơn trang, những chuyện thế này, những thời điểm này ở Nam châu dường như chỉ có Mao Lư sơn trang là có thể đưa ra quyết định.
Thương Triều Tông không quyết định được. Đại Thiện sơn không tài giỏi như vậy, ngồi bên chờ chết, sợ chọc phải phiền toái.
Bởi vậy, ba phái lớn có chuyện gì trên cơ bản đều trực tiếp trao đổi với Mao Lư sơn trang.
Long Hưu nhận được tin dĩ nhiên cũng đi tìm Ngưu Hữu Đạo dầu tiên.
Nghe xong ý của triều đình, Ngưu Hữu Đạo khá bất ngờ, hắn còn tưởng triều đình sẽ từ chối, sau đó bên hắn sẽ giảm điều kiện, ai ngờ triều đình lại nhượng bộ làm hắn đỡ phải vòng vò.
Có điều hắn không hề dứt khoát đồng ý, buông tiếng thở dài: “Xem ra triều đình vẫn chưa có thành ý!”
Long Hưu vốn cho hằng hắn định dùng thủ đoạn gì khác khiến triều đình đồng ý, ai ngờ cũng chỉ thế thôi. Ông phát hiện mình hơi đánh giá cao thằng nhãi này, hơi tốn thời gian ở đây, ngay cả Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên cũng bắt đầu trách ông ta, đại khái có ý chỉ trích ông, vấn đề này mà còn phải hỏi triều đình sao? Chắc chắn triều đình sẽ không đồng ý, đúng là vẽ vời thêm chuyện!
“Binh quyền Đại tư mã không phải chuyện đùa, không phải triều đình không có thành ý, mà là muốn xem ngươi có thành ý không, bình định! Đại tướng quân bình định là đủ binh quyền rồi, triều đình nắm tương đối chính xác chừng mực. ngươi còn chưa vừa lòng thì chỉ có thể chứng tỏ ngươi có ý khác.”