Đạo Quân

Chương 947: Nghiêm Túc Vái Ba Lạy (1)



Hoàng Liệt đứng lên: "Ngưu Hữu Đạo, là chưởng môn của Đại Thiền Sơn, ta không thể lấy tính mạng của biết bao đệ tử và người thân của bọn họ ra đặt cược, ta cũng không thể lấy chuyện này ra đùa giỡn được. Hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích cho chuyện này, bằng không thì binh mã Nam Châu không dễ xuất binh đâu. Ngươi mà ép ta, đừng trách ta chủ động liên lạc với phía Hàn Tống.

Thấy bộ dáng ông ta như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng biết là không thể không không giải thích. Hắn đứng dậy, chìa tay làm dấu và mỉm cười, nói: "Đi thôi!"

"Đi cái gì mà đi? Ngươi nói rõ ràng cho ta!" Hoàng Liệt vô cùng nóng giận.

Ngưu Hữu Đạo trực tiếp xoay người đi: "Biện pháp không thể tùy tiện tiết lộ, bí mật không thể nói cho nhiều người. Nếu ông muốn biết chân tướng thì đi theo ta. Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì ông. Đại Thiền Sơn không chịu xuất binh, như vậy chẳng phải là làm hỏng việc của ta hay sao?"

Những lời này khiến Hoàng Liệt vừa tức vừa buồn cười. Việc đã đến nước này, ông ta có thể bóp cổ đại quân Nam Châu bất cứ lúc nào, cần gì phải sợ?

Có điều Ngưu Hữu Đạo đã nói vậy, Hoàng Liệt sao có thể tiếp tục cố chấp đây? Tất nhiên là ông ta ra hiệu cho đồng môn chờ ở đây, còn bản thân thì một mình đuổi theo Ngưu Hữu Đạo.

Hai người ra khỏi sơn trang, đi về phía đỉnh núi gần đó. Hoàng Liệt không biết hắn muốn giở trò quỷ gì, vậy nên vẫn quan sát xung quanh theo bản năng.

Ngưu Hữu Đạo đứng lại, chống kiếm, thở dài: "Mao Lư sơn trang là nơi ta sống an ổn nhất, ta sao có thể tùy tiện vứt bỏ được? Đương nhiên là ta phải nghĩ cách bảo vệ nơi đây. Vì sao Hoàng chưởng môn lại không tin?"

Hoàng Liệt đứng bên cạnh hắn, nhìn chữ khắc trên bia mộ. Ông ta biết người trong bia mộ là ai. Quen Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, đương nhiên ông ta biết một chút chuyện xưa của hắn, vì vậy hừ lạnh, nói: "Đừng có vòng vo với ta, chuyện liên quan tới vận mệnh của Đại Thiền Sơn, ta không thể hồ đồ được."

"Ông xem ông này, lại nữa rồi! Bình định thôi mà, Mông Sơn Minh là ai nào? Chuyện dễ như trở bàn tay, ông sợ cái gì?"

"Rốt cuộc ngươi có nói hay không?"

"Ông thật sự muốn biết à?"

"Phí lời!"

"Đây là chuyện cơ mật, không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác. Người sống chỉ có thân tín của ta biết, còn lại ta chỉ có thể nói với người chết thôi."

Nghe những lời này, Hoàng Liệt giật thót, sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ ra tay độc ác với mình. Vì vậy ông ta cảnh giác cao độ nhìn xung quanh, kết quả là không phát hiện điều gì bất thường, lúc này mới trầm giọng nói: "Ngươi có ý gì?"

"Cơ mật, không thể tùy tiện nói cho người khác. Nếu ta nói với ông, ông có thể đảm bảo là sẽ không tiết lộ cho người khác không?"

"Nếu đúng là cơ mật thì đương nhiên ta sẽ không tiết lộ."

"Kể cả đồng môn trong Đại Thiền Sơn cũng không thể nói."

"Được!" Hoàng Liệt sảng khoái đồng ý. Bây giờ ông ta tò mò kinh khủng, rốt cuộc là bí mật lớn cỡ nào mà thần bí như vậy?

Ngưu Hữu Đạo nhìn ngôi mộ, chép miệng: "Ngươi lạy cô ba vái trước đi."

Lạy ba vái với ngôi mộ này á? Người trong này có phải là người nào đó của ta đâu? Hoàng Liệt hoài nghi: "Ngươi có ý gì?"

Ngưu Hữu Đạo trừng mắt nhìn ông ta: "Ngay cả chút thành ý này mà ông cũng không có, vậy ta sao có thể tin tưởng lời hứa hẹn của ông được?"

"..." Hoàng Liệt cạn lời. Đây là cái lý gì? Ông ta do dự một lúc, tự nhủ rằng chẳng qua là lạy người chết thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Sau đó, ông ta hỏi: "Ta lạy xong là ngươi có thể nói hả?"

Ngưu Hữu Đạo: "Chỉ cần ông nghiêm túc lạy cô ba vái. Lời đã nói, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

Hoàng Liệt nửa ngờ nửa tin, nhưng đã nói đến mức này, dường như chẳng còn lý do gì để cự tuyệt. So với đại sự trước mắt, chuyện này có là gì đâu?

Cuối cùng, ông ta khom người, nghiêm túc lạy va vái trước phần mộ của Hắc Mẫu Đơn.

Sau khi ông ta đứng thẳng dậy, một bên lông mày nhếch lên: "Bây giờ ngươi có thể nói chưa?"

"Ông khẳng định sẽ không tiết lộ bí mật?"

"Nói nhảm gì đó? Ta bái lạy rồi cơ mà, ngươi muốn đổi ý phải không?"

Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay vẫy vẫy, ý bảo ông ta ghé tai qua đây.

Hoàng Liệt hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, ghé tai qua đó.

"Triều đình phái người giết ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta sao có thể không vướng mắc? Năm vùng chư hầu có ý định quỷ quái gì, ta có thể không biết sao? Nhưng có Mông Sơn Minh ở đó, tất cả đều không trở thành mối uy hiếp. Mông Sơn Minh đã vạch ra một chiến lược lớn, chỉ tiêu diệt chư hầu, không tiêu diệt phản quân..." Ngưu Hữu Đạo từ tốn nói cho ông ta nghe chuyện cơ mật.

Sau khi nghe xong, Hoàng Liệt sửng sốt một hồi. Sau khi ông ta ngộ ra huyền cơ trong đó, ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng kỳ dị, vỗ tay khen ngợi: "Hay! Mông Sơn Minh không hổ là Mông Sơn Minh, đúng là trụ cột của Nam Châu!"

Ngưu Hữu Đạo vỗ lưng ông ta: "Bây giờ ông có thể yên tâm cho Đại Thiền Sơn theo quân xuất binh chưa?"

Hoàng Liệt gật đầu, mỉm cười. Chợt nụ cười hơi khựng lại, nghi ngờ nói: "Chuyện đã đến nước này, triều đình đã trao binh quyền cho Bình Định đại tướng quân, sắp tới sẽ tiến hành công khai, vậy chuyện này đâu còn là cơ mật?" Tầm mắt ông ta lại nhìn về phía ngôi mộ, có vẻ như đang nói rằng chuyện này đáng để ông ta - đường đường là chưởng môn Đại Thiền Sơn - phải lạy ba vái hay sao?

Ngưu Hữu Đạo hỏi vặn lại: "Theo ta được biết, triều đình chưa có chiêu cáo thiên hạ, có thể đổi ý bất kỳ lúc nào. Ông có dám đảm bảo là nội bộ Đại Thiền Sơn không có gian tế hay không? Triều đình có tư tưởng là "thà để người ngoài trộm cũng không cho tôi tớ trong nhà". Ông cho rằng triều đình không dám thu hồi mệnh lệnh đã ban ư? Hoàng đại chưởng môn à, chuyện liên quan đến số phận của hai chúng ta không được phép xảy ra bất kỳ sơ xuất nào. Ông nói xem trước kia ta có dám tùy tiện nói cho ông biết không? Xem ông kìa, vừa nãy tức gận thành cái bộ dạng kia, đường đường là chưởng môn mà chẳng bình tĩnh chút nào. Ông cũng không nghĩ thử coi, ta làm sao có thể tự bẫy mình được?"

Hoàng Liệt không phải kẻ ngốc, vẫn nửa tin nửa ngờ những lời Ngưu Hữu Đạo nói. Nam Châu đã lĩnh chỉ, đến nước này rồi mà triều đình vẫn có thể đổi ý ư? Mặc kệ tồn vong của Yến quốc, không sợ bị nước bọt người đời dìm chết đuối hay sao? Ba phái lớn có thể đồng ý sao?

Nhưng chuyện này cũng không dám đảm bảo không xảy ra sơ xuất, thật sự không thể coi thường. Chuyện liên quan đến vận mệnh của tất thảy mọi người trong Đại Thiền Sơn, cứ cẩn thận cũng không thừa.

Ông ta cũng không cho rằng Ngưu Hữu Đạo cố làm cho mọi việc trở nên thần thần bí bí như vậy chỉ vì để cho mình lạy ba vái trước một ngôi mộ. Điều này không cần thiết.

Sau khi suy ngẫm, Hoàng Liệt lại hỏi: "Ngươi đã từng nghĩ tới điều này chưa, quân Nam Châu ra trận, cho dù bình định thành công thì cũng chỉ sợ triều đình không dễ dàng thả chúng ta trở về. Đến lúc đó chúng ta phải làm sao?”

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày: "Binh mã trong tay chúng ta không phải vật trang trí, tùy vào ông ta quyết định á? Sóng to gió lớn đã qua rồi, sao còn phải sợ ông ta đào hố? Lão tử có thể bình định thì cũng có thể làm phản, Thương Kiến Hùng cứ thử xem! Ông yên tâm đi, Mông Sơn Minh là ai nào? Là cao thủ bày mưu lập kế trên chiến trường! Ông ấy đã chuẩn bị kế hoạch rồi, ta xuất lực lớn như vậy còn có thể tự bẫy mình vào chỗ chết hay sao?"

Nghe hắn nói vậy, Hoàng Liệt ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhưng lại không biết nên vui hay buồn. Sao ông ta cứ cảm thấy chuyện có phức tạp đến đâu, vào tay người này đều trở nên thật đơn giản.

"Hoàng chưởng môn, ta nói này, không có chuyện gì khác thì ông đừng kéo dài, nhân lúc còn sớm thì trở về đi thôi, mau chóng bảo đệ tử Đại Thiền Sơn chuẩn bị, việc này không chậm trễ được đâu!"

"Ta đi đây!" Hoàng Liệt xoay người rời đi. Đã biết rõ tình hình nên trong lòng ông ta thoải mái hơn nhiều, cuối cùng cũng xua tan những lo lắng trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.