Thương Vĩnh Trung nhếch mép cười nhạt châm chọc, dường như trào phúng đám người này châu chấu đá xe không biết tự lượng sức mình, đến lúc này rồi chống cự có ý nghĩa gì?
Thương Triêu Tông quay đầu nhìn phản ứng của đám người Đại Thiền sơn, biểu tình không vui không buồn.
Thương Triêu Tông trầm giọng quát:
“Lùi xuống!”
Ánh mắt Hoàng Liệt giao nhau với Thương Triêu Tông sau đó chột dạ né tránh, lòng rất hổ thẹn. Trong lòng Hoàng Liệt cũng có khí anh hùng nhưng không thể hành động theo cảm tình, không thể biết rõ đối phương người đông thế mạnh, thực lực cách biệt xa mà còn để người Đại Thiền sơn chịu chết.
Phượng Nhược Nam và đám thân vệ quay đầu kêu lên:
“Vương gia!”
Bọn họ mà lùi xuống chẳng phải là khiến vương gia bó tay chịu trói?
Thương Vĩnh Trung đang định ra lệnh bắt nhưng nghe Thương Triêu Tông nói thì nuốt lời muốn nói xuống bụng, chờ đơi.
Bên trên muốn bắt sống, Thương Vĩnh Trung cũng không muốn Thương Triêu Tông bị gì dẫn đến ngoài ý muốn.
Ánh mắt Thương Triêu Tông và Phượng Nhược Nam giao nhau, mắt y pchất chứa phức tạp, tay chậm rãi bắt lấy cổ tay nàng ấn kiếm trong tay nàng xuống:
“Nhược Nam, mấy năm nay... ta có lỗi với nàng.”
Nghe câu đó vành mắt Phượng Nhược Nam đỏ hoe, cứng nhắc lắc đầu nói:
“Giờ nói mấy lời này không có ý nghĩa, triều đình có ý xấu, chúng ta quyết không thể lùi!”
Thương Triêu Tông ấn chặt cổ tay Phượng Nhược Nam không cho nàng nâng kiếm lên, nói nhỏ vào tai nàng:
“Ta sẽ không bị gì, lát nữa nàng hãy rời khỏi đây ngay, mặc kệta, đi hội hợp với Mông soái biết không?”
Việc đến hiện giờ, những điểm khó hiểu lúc trước nay Thương Triêu Tông hơi hiểu ra.
Ban đầu Ngưu Hữu Đạo tự dưng ra lệnh rút làm Thương Triêu Tông thắc mắc, không rõ vì sao. Giờ triều đình đột nhiên phái người bắt y, liên tưởng sơ sẽ phát hiện lệnh rút của Ngưu Hữu Đạo tám chín phần mười liên quan việc này. Chắc trước đó Đạo gia đã nhận ra cái gì, không thì khó giải thích tại sao trùng hợp như vậy.
Nhưng làm Thương Triêu Tông khó hiểu là nếu đã nhận ra cái gì tại sao không kêu y tránh nạn mà để y gần như một mình phạm hiểm?
Thương Triêu Tông không nghĩ ra, nhưng dần thói quen phong cách làm việc của Ngưu Hữu Đạo, không đến phút cuối sẽ không cho thấy sự thật. Thương Triêu Tông có suy nghĩ theo chiều hướng bi quan, nhưng giờ phút này y không còn đường lựa chọn.
Phượng Nhược Nam kích động nói:
“Không được!”
Thương Triêu Tông mặc kệ nàng, ra lệnh cho mọi người:
“Tất cả nghe lệnh, đều lùi xuống!”
Một đám thân vệ hai mặt nhìn nhau, rất là do dự, sau cùng vì quân lệnh như núi họ đành từ từ lùi lại.
Thương Triêu Tông lớn tiếng nói với phía đối diện:
"Vương thúc, sự không liên quan đến họ, hãy tha cho bọn họ, ta đi với các người!”
Mặt Thương Vĩnh Trung lộ vẻ nghiền ngẫm, mới rồi ông luôn nhìn chằm chằm hai phu thê thì thầm, không biết hai người nói gì.
Giờ phút này vì cầu ổn thỏa, Thương Vĩnh Trung cười khẩy nói:
“Bắt hết cho ta! Trừ Thương Triêu Tông ra những người khác nếu ai dám chống cự thì giết tại chỗ!:
“Tuân lệnh!”
Một đám người định xông lên.
Thương Triêu Tông đang tính nổi giận.
Chợt một bóng người đáp xuống đất chặn trước mặt họ, giơ tay quát ngăn đám người xông lên:
“Chậm đã!"
Đám người mới nhấc chân lập tức dừng bước nhìn lại.
Thương Vĩnh Trung thấy đối phương là tu sĩ, nhíu mày hỏi:
“Ngươi là ai?”
Ca Miểu Thủy ở bên cạnh nhắc nhở:
“Thuộc hạ thân tín của Ngưu Hữu Đạo, chưởng môn Công Tôn Bố của Ngũ Lương Sơn!”
Công Tôn Bố nói:
“Thánh chỉ không nói là bắt vương phi.”
Thương Vĩnh Trung nói:
“Ý chỉ của triều đình không đến lượt ngươi chỉ điểm, chuyện không liên quan ngươi, tránh ra!”
Công Tôn Bố không chút e sợ, bình tĩnh nói:
"Lần này xuất chinh bình định, vương phi theo quân vì Đạo gia tự mình chỉ ra. Trước khi ta lên đường Đạo gia không dặn gì khác nhưng đặc biệt dặn dò về vương phi, dặn ta phải bảo vệ vương phi cho tốt. Thánh chỉ không nói bắt vương phi, nếu ta để các ngươi khi không bắt vương phi đi thì không cách nào ăn nói với Đạo gia, nên ta phải mang vương phi đi.”
Không phải Công Tôn Bố đột nhiên nổi hứng nhảy ra mạo hiểm mà đã được Ngưu Hữu Đạo dặn dò, không thể không ra mặt.
Ngưu Hữu Đạo không để Công Tôn Bố, Phượng Nhược Nam, Hoàng Liệt rút lui là vì có nỗi khổ, nếu mọi người đi hết thì mục tiêu quá rõ ràng.
Công Tôn Bố nói xong xoay người nói với Phượng Nhược Nam:
“Vương phi hãy đi theo ta.”
Thương Triêu Tông nhanh tay giật lấy kiếm trong tay Phượng Nhược Nam, đẩy nàng một cái:
“Đi mau!”
Phượng Nhược Nam vừa lo vừa sốt ruột:
“Vương gia!”
Sao nàng có thể bỏ lại trượng phu một mình chạy trốn vào lúc này được?
Tình thế nguy cấp Công Tôn Bố không rảnh lo đến nam nữ khác biệt, chộp cánh tay Phượng Nhược Nam định kéo đi. Công Tôn Bố dù sao là tu sĩ, Phượng Nhược Nam không thể giãy ra.
Thương Vĩnh Trung tức giận, chưa được ông đồng ý mà dám mang người đi ngay trước mặt ông, xem ông là gì?
Thương Vĩnh Trung quát:
“To gan! Không ai được đi, bắt hết cho ta!”
Xoẹt!
Công Tôn Bố đẩy Phượng Nhược Nam ra sau, rút kiếm nhìn quanh, lớn tiếng cảnh cáo:
“Người của Nhà Tranh sơn trang, ai dám vọng động thử xem!"
Trầm Ngộ Hồng cười khẩy nói:
“Người của Nhà Tranh sơn trang? Trước mặt chúng ta khi nào đến lượt người của Nhà Tranh sơn trang giương oai?”
Công Tôn Bố lạnh nhạt nói:
"Ta nhắc nhở một câu, người Đạo gia điểm danh muốn bảo vệ hôm nay ai dám vọng động tức là không nể mặt Đạo gia. Chọc giận Đạo gia thì chờ lúc sau đừng trách Đạo gia cũng không nể tình. Đạo gia tức giận thì không thèm để ý triều đình nước Yến, thánh chỉ chó chết gì vào mắt, làm lớn chuyện không dàn xếp được cũng đừng trách ta không khuyên các vị!”
Đây là công khai uy hiếp!
Nếu là Công Tôn Bố trước kia sẽ không mạnh dạn nói lời như thế, nhưng từ khi theo Ngưu Hữu Đạo thì khác, nhà Tranh sơn trang không phải chưa thấy đại nhân vật, trưởng lão cỡ như Trầm Ngộ Hồng thì Nhà Tranh sơn trang đã thấy rất nhiều, một Trầm Ngộ Hồng không đủ hù sợ Công Tôn Bố.
Quan trọng là sau lưng Công Tôn Bố ẩn giấu Phiêu Miểu các, đây là lý do Ngưu Hữu Đạo nhờ Công Tôn Bố vào phút then chốt bảo vệ Phượng Nhược Nam, biết Công Tôn Bố có tự tin cứng rắn chống đối.
Có một số cái khổ nam nhân chịu được nhưng nữ nhân thì không thể, rơi vào tay đám nam nhân, bị thẩm vấn hành lên hành xuống dễ mất trong sạch, nên Ngưu Hữu Đạo kêu Công Tôn Bố vào phút then chốt mạo hiểm ra mặt bảo vệ Phượng Nhược Nam.
"Dừng tay! Lùi xuống!”
Một đám người xông lên bắt Thương Triêu Tông, đám thân vệ tức giận định đấu tranh nhưng bị y quát ngăn. Thương Triêu Tông biết thuộc hạ chống cự là chịu chết uổng, làm vậy không thay đổi được gì, không có ý nghĩa gì.
Thương Triêu Tông bị cứng rắn trói lại trước mắt bao người.
Phượng Nhược Nam bi thương căm hờn hét lên:
“Vương gia!”
Công Tôn Bố quay đầu nhìn Thương Triêu Tông bị bắt rồi cứng rắn kéo Phượng Nhược Nam đến trước mặt Hoàng Liệt, trầm giọng nói:
“Hoàng chưởng môn có tọa kỵ phi cầm, lập tức đưa vương phi đi hội hợp với Mông soái.”
Hôm nay Hoàng Liệt rất lo lắng, đối diện Công Tôn Bố mà mình thấy hụt hơi. Một chưởng môn Ngũ Lương Sơn tầm thường đã lòng can đảm đến vậy, cứu Phượng Nhược Nam ra khỏi miệng cọp, còn Phượng Nhược Nam của Hoàng Liệt thì quá uất ức.
Hoàng Liệt rụt rè liên tục gật đầu, phất tay ra hiệu người bên dưới nhanh chóng hộ tống Phượng Nhược Nam rời đi. Vài tên cao thủ của Đại Thiền sơn lập tức che chở Phượng Nhược Nam rút lui.
Lát sau một con chim to chở Phượng Nhược Nam gào khóc bay đi nhanh.
Trước khi chia tay Công Tôn Bố quay đầu nhìn Thương Triêu Tông bị bắt, hơi bất đắc dĩ. Bằng vào sức chấn nhiếp của Đạo gia cứu Phượng Nhược Nam đã không dễ, muốn mang Thương Triêu Tông ra khỏi tay đối phương là không thể nào. Đối phương chịu thả vương phi vì nàng không quá quan trọng, Thương Triêu Tông thì khác.
Ngay sau đó Công Tôn Bố và đám người Đại Thiền sơn nhanh chóng bay ra khỏi đại quân hợp vây, thoáng chốc khuất xa.
Đại quân không nhận được quân lệnh ngăn cản nên đành trơ mắt nhìn đám người rời đi.
Nhìn theo đám người kiêu ngạo đi xa, quai hàm Thương Vĩnh Trung căng cứng suýt nghiến bể răng, cảm thấy nhục nhã như bị tát trước công chúng.