Đạo Quân

Chương 971: Dụng binh như thần (2)



La Chiếu vung tay chỉ về phía bản đồ: "Ý đồ hành quân của tên Ngô Công Lĩnh kia không đúng, không giống như là muốn đọ sức với đại quân bình định nước Yến, ta quan sát lão ta có tám chín phần là muốn gắp lửa bỏ tay người, là hướng về phòng tuyến nước Tống bên này mà đến."

Ban đầu thật sự tin lời quỷ của Ngô Công Lĩnh, khiến Ngô Công Lĩnh dày vò một thời gian, sau khi đường đi hành quân kéo dài, gã ta mới phát hiện không đúng.

Mấy người nghe vậy nhìn nhau, trưởng lão Huyết Thần Điện Đông Ứng buông tiếng thở dài: "Đại đô đốc không hổ là đại đô đốc, mọi người đều không thể nhìn thấu mưu đồ của Ngô Công Lĩnh, lại bị đại đô đốc nhìn thấu rồi."

Nghe thấy trong lời nói có hàm ý, La Chiếu hoài nghi nói: "Có ý gì?"

"Quả thật như đại đô đốc đoán, Ngô Công Lĩnh vòng qua vòng lại chính là hướng về phía nước Tống chúng ta bên này mà đến." Văn Du cười khổ một tiếng, đưa thư trong tay cho gã ta: "Đây là ý của ba đại phái, bảo đại đô đốc phối hợp với thế tiến công của Ngô Công Lĩnh."

"Phối hợp Ngô Công Lĩnh?" La Chiếu nghi ngờ không thôi, nhìn về phía ba vị trưởng lão, thấy ba người gật đầu, lập tức cầm lấy thư đọc, sau khi xem sắc mặt trầm xuống: "Tình hình như thế nào? Lão ta nói lão ta chia rẽ triều đình nước Yến và Nam Châu, loại chuyện hoang đường này các ngươi cũng tin?"

Tô Nguyên Bạch nói: "Đại đô đốc cảm thấy có vấn đề?"

La Chiếu run run tờ giấy trong tay: "Nếu như lão ta thật sự có năng lực này, nếu như thật sự có bản lĩnh tính toán triều đình nước Yến thao túng triều chính nước Yến, làm sao có thể bị đè nén nhiều năm không thể ngóc đầu lên như thế, ở nước Yến lại có ai áp chế nổi lão ta? Nghe những lời quỷ này, ta tin lão ta tà ma còn hơn!"

Tô Nguyên Bạch bất đắc dĩ nói: "Coi như phán đoán của đại đô đốc không sai, nhưng có một điểm không thể không thừa nhận, Ngô Công Lĩnh nhanh chóng lui binh quả thự khiến triều đình nước Yến nắm chắc bình định, Ngô Công Lĩnh nhanh chóng tháo chạy cũng thật là thúc đẩy Thương Triều Tông bị bắt, cũng quả thật ly gián triều đình nước Yến và Nam Châu, điểm này không thể phủ nhận chứ?"

"....." La Chiếu im lặng, việc này không thể nào nói rõ lí lẽ, hỏi: "Chẳng lẽ thật sự muốn chiếu theo lời nói hoang đường của lão ta mà làm hay sao?"

Tô Nguyên Bạch: "Sự việc đã như thế này, còn có thể làm sao nữa?"

La Chiếu hỏi ngược lại: "Ba vị trưởng lão có việc hậu quả như thế?"

Ba người nhìn nhau, trưởng lão Liệt Thiên cung Thường Phi nói: "Nếu như đại đô đốc có cao kiến gì, chúng tôi nhất định sẽ truyền lên phía trên, sẽ không bỏ lỡ việc quân của đại đôi đốc."

La Chiếu vung tay chỉ về phía bản đồ: "Tống Hàn tuy nói muốn liên thủ tấn công nước Yến, nhưng một khi chiến tranh nổi lên bắt đầu từ biên giới phía bắc, nước Tống ta sẽ không thể không động thủ trước tiên, các vị cho rằng nước Hàn sẽ như thế nào? Tranh chấp nhau nhiều năm, há cố thể không biết tâm tư của nước Hàn, bọn họ nhất định muốn ngồi xem, xem chúng ta tiêu hao một hồi trước, hoặc là nói đợi chúng ta giảm bớt áp lực phương Bắc sau đó bọn họ mới ra tay, một khi thực lực chúng ta tổn thất quá lớn, về sau cho dù hạ được nước Yến, lúc bàn bạc công việc phân chia nước Tống ta thế nào cũng phải chịu thiệt!"

Ngón tay gõ gõ bản đồ: "Nước Hàn thế nào cũng ôm ý đồ này! Muốn đánh, cũng là để nước Hàn ra tay trước, hoặc là nói chũng ta cùng nhau đồng thời ra tay bằng bản lãnh của mình, làm sao có thể để nước Tống ta chịu đựng áp lực trước tiên?"

Tô Nguyên Bạch cười khổ: "Việc đã đến nước này, Ngô Công Lĩnh đã hướng về phía chúng ta bên này, lại để lão ta lượn đường xa đến nước Hàn, dường như không có khả năng."

La Chiếu: "Bên đó có người của chúng ta, có thể thử để người của chúng ta ép Ngô Công Lĩnh thay đổi đường đi về phía nước Hàn?"

Tô Nguyên Bạch thở dài nói: " Lương thảo trên tay Ngô Công Lĩnh không đủ, bây giờ cũng không cách nào lại đưa tài nguyên giải khốn cho hắn ta, phương pháp này có lẽ không làm được."

La Chiếu: "Không làm được cũng phải tận lực nghĩ cách, nhân mã ở nội cảnh nước Yến làm hại, lại không ở nước Tống của ta, ta mặc kệ hắn ta là cướp bóc đốt giết hay dùng cách gì để gom góp lương thực, tóm lại nhất định phải tận lực giảm bớt tổn thất nước Tống ta."

Tô Nguyên Bạch lại thở dài: "Đại đô đốc có lẽ không biết con người Ngô Công Lĩnh kia, việc mà lão ta quyết đinh ngay cả huynh trưởng của lão cũng ngăn không được, người mà ngay cả huynh trưởng của mình cũng có thể xử lý, e là không cách này khiến lão ta thay đổi chủ ý."

La Chiếu mặt lộ vẻ hung tàn: "Lão ta chẳng qua chỉ là một con cờ, há có thể do lão ta làm chủ! Người của chúng ta ở bên cạnh lão ta, có thể tìm xem bên cạnh lão ta có thể đem kẻ nào thay vào hay không, rồi sau đó âm thầm nối móc. Nếu như Ngô Công Lĩnh không nghe lời khuyên, có thể bất động thanh sắc xử lý, âm thầm nâng đỡ người của ta tiếp nhận đại quân. Sau đó trên đường, phản quân Thương Châu nhất định gặp phải nhân mã nước Yến ngăn cản, cũng đúng lúc giả vờ bại trận chuyển đường đến nước Hàn, có thể khiến bên phía nước Hàn không còn lời nào để nói."

Huyết Thần điện Đông Ứng Lai lắc đầu nói: "Đại đô đốc.... đây e là không được, nói thật chứ, Ngô Công Lĩnh nhiều lần kiêu căng khó thuần, chúng ta không phải chưa từng nghĩ qua việc đổi người. Nhưng sau khi tỉ mỉ cân nhắc phát hiện, cô quân Thương Châu rơi vào tình cảnh như vậy còn có thể đi theo từ đầu đến cuối, đều dựa vào uy tín thống ngự quân tâm của Ngô Công Lĩnh, bằng không đây không nhìn thấy được dằn vặt của con được phía trước, nhân mã đã bỏ chạy từ lâu, sớm đã giải tán."

Tô Nguyên Bạch cũng gật đầu: "Ở Thương Châu, Ngô Công Sơn lúc còn sống tuy có uy danh, cũng là sau khi trường kỳ nắm giữ binh quyền dựng đứng quyền uy, nói đến uy tín thật sự trong quân đội, nói đến thân thiết với các tướng sĩ trong quân, Ngô Công Sơn e rằng không bằng em trai Ngô Công Lĩnh, đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi Ngô Công Lĩnh xử lý huynh trưởng có thể nhanh chóng mua chuộc lòng quân để bản thân sử dụng. Lão ta bây giờ bị chúng ta khống chế, muốn giết lão ta không khó, nhưng giết lão ta rồi hậu quả có lẽ sẽ không tốt lắm, nghịch cảnh như thế, phản quân Thương Châu ngoại trừ Ngô Công Lĩnh ra sợ rằng không ai thu thập nổi lòng người, trên đường tám chín phần có lẽ chạy hết."

Đông Ứng Lai lại nói: "Ngô Công Lĩnh còn làm một việc, chuẩn bị ba ngày lương khô cho mỗi tên quân sĩ đi theo, hứa hẹn tướng sĩ người đi theo có thể cùng lão ta liều mạng con đường phía trước, đảm bảo sau khi chuyện thành rồi chung phú quý tuyệt không bạc đãi, mà không muốn đi theo có thể tự động rời đi, tuyệt không miễn cưỡng cũng không ngăn cản, nói gì mà huynh đệ một hồi, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, mà khẩu lương ba ngày kia chính là chuẩn bị đường sống ít nhất cho người rời đi, làm cho không ít tướng sĩ cảm động đến rơi nước mắt. Đây nếu như thật sự muốn giết, mỗi người có phần lương thực trên người, nổi dậy chạy trốn e là nói đi thì đi một điểm cố kỵ cũng không có, mấy trăm ngàn người muốn chạy trốn chẳng thể đề phòng, tè dầm có thể chuồn mất người, ngăn như thế nào?"

La Chiếu hận đến nghiến răng: "Đường đường chính chính! Người ngay cả thân huynh đệ cũng có thể giết, lại có mặt mũi nói ra câu huynh đệ một hồi đã gặp nhau cũng có lúc chia tay, lời nói dối này cũng có người tin?"

Thường Phi thở dài nói: "Mấu chốt là lão ta nói huynh trưởng không phải do lão ta giết, phản quân Thương Châu liền tin lời nói dối của lão ta, lão ta chính là có thể làm ra những việc không có đạo lý như vậy. Chẳng lẽ sau khi giết Công Tôn Lĩnh lại đem khẩu lương ba ngày mà Công Tôn Lĩnh hạ xuống thu hồi lại? Công Tôn Lĩnh vừa chết, người kế nhiệm lại đoạt lại khẩu lương, e là muốn người khác không nghĩ nhiều cũng khó, lòng quân còn vững được hay sao?"

Ngay cả đường lui này cũng phá hỏng rồi? La Chiếu vẻ mặt co quắp cắn răng nói: "Tên khốn này cũng thật là dụng binh như thần, La mỗ hôm nay coi như là mở mang kiến thức!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.