Nghe mọi người thảo luận, Ô Quần Liệt cũng tán thành, nhưng vẫn nghiêm mặt cảnh cáo: "Càng là lúc không thể đánh lén thì càng có khả năng xảy ra. Quân sĩ không tiện tuần tra thì có thể nhờ tu sĩ đạp sóng trên sông tuần tra đúng giờ."
"Đại nhân nói phải!"
Mọi người đều gật đầu tán thành, chỉ cần có tu sĩ tuần tra mặt sông, nếu có quân địch đột kích thì sẽ không gạt được bên mình. Suy cho cùng, quân địch không thể phái lẻ tẻ vài người đến đánh lén, muốn đánh cũng phải điều động rất nhiều binh mã, như vậy tu sĩ tuần tra sông vẫn có thể phát hiện được.
...
Bờ sông bên kia, trong một doanh trướng bên trong quân doanh, ánh đèn sáng tỏ, Cung Lâm Sách chắp tay đứng trước cửa doanh trướng, nhìn chằm chằm vào cơn mưa tầm tã bên ngoài ngoài màn đêm, trong đôi mắt ngập tràn tâm trạng.
Yến quốc lâm vào tình cảnh ngày hôm nay có tác động tiêu cực tới sự tồn vong Tử Kim Động. Một khi Yến quốc diệt vong, Tử Kim Động sẽ trở thành chó nhà có tang. Đường đường là một phái lớn đứng hàng Phiêu Miểu Các vậy mà lại đi đến bờ vực sụp đổ trong tay ông ta, điều này khiến ông ta không khỏi cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Bên ngoài doanh trướng, nước trong rãnh thoát nước được đào quanh doanh trướng đục ngầu, ào ào chảy xiết.
Cung Lâm Sách đưa mắt nhìn vào doanh trướng của chủ soái, bên trong có ánh đèn hắt ra.
Trong lúc sống còn của Yến quốc, ba phái lớn không còn cách nào khác. Ông ta phải đích thân tới trấn giữ nơi này, cũng gửi gắm hi vọng vào vị lão soái trong doanh trướng kia.
"Haiz!" Cung Lâm Sách ngửa mặt lên trời mà buông tiếng thở dài. Mong là vị lão soái kia không làm cho ba phái lớn thất vọng.
Chưởng môn của ba phái lớn chia ra đi trấn thủ các nơi khác nhau. Ông ta trấn thủ nơi này, Long Hưu đi trấn thủ Bắc Châu, Mạnh Tuyên vẫn tọa trấn ở kinh thành như cũ.
Bên ngoài mưa to gió lớn, khó khăn cho việc đột kích. Trên gương mặt Cung Lâm Sách viết đầy hai chữ "phiền muộn". Ông ta có phép thuật hộ thể, nước mưa khó có thể rơi xuống người ông ta.
Trong doanh trướng của chủ soái đột nhiên hắt ra tia sáng, thu hút sự chú ý của ông ta. Rèm che cửa lều mở ra, ông ta thấy có người bước vào bên trong.
Người đó là Trương Hổ. Trương Hổ đạp bùn mà đến. Sau khi vào trong doanh trướng, ông ta cởi nón lá và áo tơi xuống rồi đưa cho quân sĩ.
Bên trong doanh trướng có thắp vài ngọn đèn dầu hiu hắt. Mông Sơn Minh vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt hằn lên tia máu nhưng chưa đi ngủ, vẫn còn đang nhìn bản đồ mà suy nghĩ điều gì đó.
Trương Hổ đến gần, báo cáo: "Bẩm Đại Soái, bên kia truyền tin tới nói là nước sông đã dâng cao, nhưng mực nước vẫn chưa đạt mục tiêu, vẫn còn cách bờ một trượng (1) rưỡi nữa."
(1)một trượng tương đương với 3,3333 mét.
La Đại An đang dựa vào ghê ngủ gật, nghe thấy tiếng người thì lập tức giật mình tỉnh dậy.
Mông Sơn Minh vẫn không dời mắt khỏi bản đồ, chỉ hờ hững nói: "Nửa canh giờ nữa hãy tới báo cáo!"
"Vâng!" Trương Hổ đáp.
Nửa canh giờ sau, lính liên lạc đi tới, nói thầm bên tai Trương Hổ.
Cho tới khi Trương Hổ báo "ba thước", Mông Sơn Minh đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở choàng đôi mắt hằn lên tia máu, trầm giọng nói: "Hành động theo kế hoạch!"
Gương mặt Trương Hổ căng ra, cúi đầu, chậm chạp không nhận lệnh.
Mông Sơn Minh khẽ nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi: "Ngươi muốn kháng lệnh?"
"Mạt tướng không dám kháng lệnh, chỉ là..." Vẻ mặt Trương Hổ đầy khổ sở, lắc đầu: "Lúc này cứng rắn vượt Cổn Long Hạp thật sự là... quá khó! Những người kia đều là huynh đệ lâu năm của mạt tướng, rất nhiều người trước giờ không biết bơi. Đại soái, lẽ nào không còn cách nào khác hay sao?"
"Khó à?" Mông Sơn Minh cất tiếng chất vấn, rồi khẽ vuốt cằm: "Đúng là khó thật! Người sống còn có thể nói khó, nhưng người chết biết tìm ai nói đây? Ngươi còn nhớ Thù Ma Tử không? Hắn hi sinh do gấp rút tiếp viện cho ngươi đấy! Còn có Ngụy Đại Hồng, và cả rất nhiều người mà ngươi quen biết nữa, ngươi có muốn nói với những người đã hi sinh vì bảo vệ Đại Yến chữ "khó" này không? Đại Yến đã rơi vào bước đường ngày hôm nay, phải có người cảm tử đứng ra! Chính là vì "khó" nên ta mới dùng tới binh mã cận vệ của ngươi. Ta tin tưởng bọn họ có thể làm được, ngươi cũng phải tin tưởng họ. Đi đi, chấp hành đi!"
"Tuân lệnh!" Khuôn mặt Trương Hổ run rẩy, chật vật chắp tay nhận lệnh, lui về sau vài bước rồi nhanh chóng xoay người rời đi, ngay cả áo tơi và nón lá cũng không dùng, cứ thế đội mưa lao ra khỏi doanh trướng.
Cổn Long Hạp!
Đó là dải đất nguy hiểm nhất lưu vực sông Đông Vực, mực nước lúc bình thường cách bờ sông hai trượng.
Bời vì lưu vực này đột nhiên thu hẹp ở đây, bình thường dòng nước cũng chảy xiết lạ thường, giống như rồng lớn quay cuồng, nên được lấy tên là Cổn Long Hạp.
Lúc này nước sông dâng cao, nước mưa ở vùng thượng du đổ xuống làm cho khu vực này càng thêm hẹp lại, nước sông càng dâng lên mãnh liệt, dòng nước cũng càng thêm chảy xiết, có thể nói là đang rít gào.
Lúc bình thường, con người đã khó vượt qua chỗ này, huống chi là bây giờ mưa xối xả tầm tã, nước chảy điên cuồng, như vậy lại càng thêm khó khăn.
Đại quân địa phương không thể qua sông chỉ là tấm bình phong thiên nhiên mà thôi. Cách chỗ này ba mươi dặm là nơi Tống quân cất giữ lương thảo.
Xét vể một khía cạnh nào đó, chỗ này là nơi đại quân phòng thủ yếu nhất. Dù sao thì biên cảnh hai nước trải dài như vậy, không thể bố trí trọng binh ở tất cả những vùng ven sông được, làm như vậy thì có bao nhiêu binh cũng không đủ dùng.
Trong tiếng mưa xối xả, Tống quốc bên kia mơ hồ truyền tới tiếng đánh nhau. Sau khi tiếng động biến mất, hơn mười tu sĩ từ bờ bên kia bay vọt tới, chạm mặt hai tướng lĩnh vừa xuất hiện.
"Sao rồi?" Một tướng lĩnh vội hỏi.
Một tu sĩ trả lời: "Có mưa to tương trợ, kẻ địch buông lỏng phòng thủ, mấy gã tu sĩ tụ tập lại một chỗ cùng tránh mưa uống rượu, đã bị chúng ta dẹp cả ổ. Động tĩnh lúc hành động hẳn là đã được che giấu, quả là thời cơ hành động tuyệt vời!"
Tướng lĩnh lại hỏi: "Những người khác đâu?"
Tu sĩ kia đáp: "Còn đang dò đường và dẹp đường cho đại quân. Kẻ bị chúng ta bắt được nói là vùng ven sông không có tu sĩ tuần tra định kỳ, vì vậy không thể không cẩn thận. Chỉ có điều..." Hắn ta quay đầu nhìn dòng nước đang điên cuồng gào thét ở phía sau: "Có thể qua không?"
"Ta đợi lập công, không quan tâm nhiều như vậy!" Một tướng lĩnh khác nói xong liền mò mẫm chạy về.
Không lâu sau đó, một hồi tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, binh mã đại quân ẩn núp đội mưa đi tới, trên vai mỗi người đều vác một khúc gỗ tròn.
Không cần nhiều lời, chỉ ra lệnh một câu: "Nhảy!"
Nhóm quân sĩ đầu tiên ôm gỗ tròn liều mình nhảy xuống, một lát sau đã bị nước sông gầm gào cuồn cuộn nuốt chửng.
Trong không gian đen như mực, thị lực của người bình thường không tốt lắm, vì vậy không nhìn rõ tình hình của những người vừa nhảy xuống. Nhưng thị lực của tu sĩ không giống với người thường, họ có thể nhìn rõ cảnh tượng dòng nước sông cuồn cuộn nuốt chửng con người.
Mặc dù vậy, có rất nhiều binh sĩ, người trước vừa ngã xuống, người sau lại tiến lên, hết nhóm này tới nhóm khác nhảy xuống.
Nhóm tu sĩ nhìn cảnh này mà cảm động không thôi, nhưng lại không biết phải làm sao, không có cách gì. Thật sự là không có cách gì. Thời gian, phải giành giật thời gian!
Bởi vì địa hình nên chỗ này không có trọng binh canh gác, tuy nhiên không có nghĩa là quân địch sẽ không phòng thủ nơi này. Trước khi hành động, bên này đã dò xét tình hình nơi này nhiều lần, đã tính toán cẩn thận. Nửa canh giờ, chỉ có cơ hội nửa canh giờ thôi!
Tu sĩ Tống quốc sẽ thay phiên nhau tuần tra bờ sông, bên này chỉ có nửa canh giờ trống.
Trong nửa canh giờ bao nhiêu người có thể qua sông, điều này cũng đã được tính trước. Trong nửa canh giờ, đại quân không chỉ phải qua sông, mà còn phải nhanh chóng rời khỏi bờ sông và lẩn trốn, nếu không sẽ bị phát hiện.