Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 1191: Uy lực bản mạng tinh



Ninh Nhược Lam ở lúc đạt tới tổ thánh thập tam trọng thiên, liền lợi dụng một ngôi sao kia trong lĩnh vực thế giới của bản thân cùng Thái Âm Tinh dung hợp, đem Thái Âm Tinh ngưng tụ thành Bản mạng tinh của mình, mà cũng chính vì như vậy, Ninh Nhược Lam tuy là tổ thánh thập tam trọng thiên, nhưng mà thực lực thật sự lại xa xa vượt qua cảnh giới này, cho nên thời điểm nhìn thấy Tần Thiếu Phong chỉ có tổ thánh thập tam trọng thiên, hơn nữa chưa ngưng tụ Bản mạng tinh, tự nhiên là cho rằng Tần Thiếu Phong không phải đối thủ của mình.

Lúc trước cùng Tần Thiếu Phong chơi thời gian dài như vậy, hiện tại nàng triệu hồi ra Bản mạng tinh, mượn dùng lực lượng của Bản mạng tinh, tuyệt đối là có thể chém giết Tần Thiếu Phong, chẳng qua thời điểm Tần Thiếu Phong phóng ra toàn bộ lực lượng của mình, Ninh Nhược Lam lại mở to hai mắt, bởi vì nàng phát hiện khí tức của Tần Thiếu Phong vậy mà cùng mình tương xứng.

Cái này làm cho Ninh Nhược Lam không thể tin được mắt của mình, phải biết rằng nàng là ngưng tụ Bản mạng tinh, mượn dùng lực lượng của Thái Âm Tinh một trong ba ngôi sao lớn của Đại Thế Giới này, mới có thể làm cho mình đánh tới thực lực hiện nay, mà Tần Thiếu Phong rất hiển nhiên là chưa ngưng tụ Bản mạng tinh, hắn sao có thể có được đạo lực khổng lồ như thế? Ninh Nhược Lam không thể tin được mình cảm giác tất cả cái này, nhưng mà tất cả cái này lại thật sự bày ở trước mặt nàng.

Tần Thiếu Phong tại một khắc này đem toàn bộ đạo lực của bản thân đều phóng ra, đạo lực ba vạn sáu ngàn ngôi sao ẩn chứa trong lĩnh vực thế giới thiên đường cộng lại một chỗ, khiến cho một mình Tần Thiếu Phong liền tương đương với ba vạn sáu ngàn cường giả tổ thánh thập tam trọng thiên, cho nên lúc này đạo lực Tần Thiếu Phong biểu hiện ra ngoài tự nhiên là có thể cùng Ninh Nhược Lam chống lại.

Ninh Nhược Lam tuy lấy Thái Âm Tinh ngưng tụ Bản mạng tinh, hơn nữa Thái Âm Tinh cũng là đủ cường hãn, có được năng lượng khó có thể tưởng tượng, chẳng qua Ninh Nhược Lam dù sao cũng vẫn là thân thể phàm nhân, năng lượng có thể thừa nhận vẫn có hạn, nếu nàng có thể đem toàn bộ lực lượng của Thái Âm Tinh đều thừa nhận mà nói, như vậy thực lực hiện tại của nàng sẽ đạt tới cảnh giới càng thêm khó có thể tưởng tượng.

“Không hổ là nam nhân muội nhìn trúng, quả nhiên không làm cho muội thất vọng.” Ninh Nhược Lam ở sau khi trải qua kinh ngạc ngắn ngủi, lại khôi phục bình tĩnh, tuy không biết Tần Thiếu Phong vì sao có thể có được đạo lực khổng lồ như thế, chẳng qua Ninh Nhược Lam vẫn có tự tin chém giết Tần Thiếu Phong, bởi vì Ninh Nhược Lam có Thái Âm Tinh một viên Bản mạng tinh này làm hậu thuẫn, cho nên đạo lực có thể cuồn cuộn không dứt, mà Tần Thiếu Phong thì không thể làm được một điểm này.

Chỉ Ninh Nhược Lam lại không biết, Tần Thiếu Phong có bảy mươi hai lần tốc độ tu luyện cùng năng lực rút lấy 50% thiên địa lực, cho nên đạo lực của Tần Thiếu Phong cũng có thể cuồn cuộn không ngừng, nguyện vọng của nàng muốn chém giết Tần Thiếu Phong nhất định thất vọng rồi. Đương nhiên, Ninh Nhược Lam lúc này là chưa biết chuyện này, vẫn một bộ bộ dáng tràn đầy tự tin.

Tần Thiếu Phong nghe xong Ninh Nhược Lam nói, lại không trả lời, chỉ lật hai tay, Tinh Thần Đế Kiếm xuất hiện ở tay phải hắn, Tinh Thần Đế Tỉ xuất hiện ở tại tay trái hắn, trên người lóe ra Tinh Thần Đế Y, nở rộ hào quang rực rỡ, chẳng qua Tần Thiếu Phong chưa động thủ trước, mà là lẳng lặng nhìn Ninh Nhược Lam, đợi Ninh Nhược Lam ra tay.

Ninh Nhược Lam nhìn thấy Tần Thiếu Phong lấy ra linh bảo hắn tung hoành thiên hạ năm đó, hàn quang trong hai mắt càng thêm đặc hơn, lập tức lật tay một cái, một cái dải băng xuất hiện ở trong tay nàng, chỉ thấy bên trên một dải băng bảy màu này lóng lánh ánh sáng bạc, giống như một ngôi sao rơi ở bên trên, năng lượng mênh mông cuồn cuộn phóng thích từ trong đó, đây là linh bảo của Ninh Nhược Lam, tương tự là lấy tinh thần tinh hoa luyện chế mà thành.

Nhìn Tần Thiếu Phong đối diện, hào quang trong hai mắt Ninh Nhược Lam càng ngày càng rét lạnh, nàng đối với Tần Thiếu Phong tự nhiên là cực kỳ để ý, chỉ là lại không muốn Tần Thiếu Phong bị người khác giữ lấy, Tần Thiếu Phong phải thuộc về một mình nàng, nhưng mà Ninh Nhược Lam cũng biết lấy cá tính của Tần Thiếu Phong, là tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Tử Yên Thiên Đế, cho nên nhất định nguyện vọng của nàng là không có cách nào thực hiện.

Từng kinh, Ninh Nhược Lam cũng trong lòng nghĩ tới phải đem Tử Yên Thiên Đế trừ bỏ, chẳng qua lại vẫn phủ định ý nghĩ này, bởi vì nàng biết một khi nàng làm như vậy, như vậy Tần Thiếu Phong tất nhiên là sẽ báo thù cho Tử Yên Thiên Đế, mà mình chắc chắn sẽ vĩnh viễn cũng không cách nào cùng một chỗ với Tần Thiếu Phong, chính là bởi vì trong lòng mâu thuẫn như vậy, khiến cho tâm lý của Ninh Nhược Lam trở nên càng ngày càng âm u hẳn lên, nhất là Tần Thiếu Phong kiếp trước sau khi bị nàng cùng Hỗn Độn Lão Tổ, Thái Dương Vương liên thủ đánh chỉ còn lại có một tia nguyên linh bỏ chạy, liền càng thêm âm u.

Lúc này dục vọng giữ lấy của Ninh Nhược Lam đối với Tần Thiếu Phong đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng, nhưng mà lần nữa thổ lộ với Tần Thiếu Phong lại vẫn bị từ chối, điều này làm cho trong lòng Ninh Nhược Lam lại xảy ra thay đổi, đó chính là nàng không chiếm được Tần Thiếu Phong, thì phải đem Tần Thiếu Phong hủy diệt, ai cũng đừng nghĩ có được hắn!

Tại dưới ý niệm như vậy sai khiến, hận ý của Ninh Nhược Lam đối với Tần Thiếu Phong tự nhiên là càng ngày càng đậm, ở trong nháy mắt nàng lấy ra dải bảy màu kia, đạt tới đỉnh điểm, không có chút do dự vung tay phải, một đầu của dải băng kia liền hướng về Tần Thiếu Phong quấn quanh, dải băng này rót vào đạo lực khổng lồ của Ninh Nhược Lam giống như một con chân long hướng về Tần Thiếu Phong lao tới.

Trong dải băng này ẩn chứa đạo lực chí âm chí hàn, không gian nơi đi qua đều vỡ vụn, hướng về Tần Thiếu Phong quấn quanh tới, mà nhìn thấy dải băng kia hướng về mình quấn quanh đến, Tinh Thần Đế Kiếm trong tay Tần Thiếu Phong hướng về phía trước bổ một cái, nhất thời, đạo lực cuồn cuộn rót vào trong đó, một đạo kiếm quang lóe ra, hướng về dải băng kia bổ tới.

Ầm ầm, kiếm quang cùng dải băng đánh vào cùng một chỗ, lập tức đạo lực ẩn chứa giữa hai người đã xảy ra va chạm kịch liệt, năng lượng phun ra đem không gian chung quanh tiêu diệt từng mảng, từng cái trùng động (hang, lỗ sâu) không gian không ngừng xuất hiện, cắn nuốt tất cả chung quanh, mà Tần Thiếu Phong cùng Ninh Nhược Lam bị năng lượng khổng lồ này đánh vào cũng đều lui về phía sau.

Tần Thiếu Phong lui ước chừng vài chục bước mới đứng vững thân hình, quanh thân lóe ra ánh sáng vàng, chống cự lại năng lượng phun ra kia, mà Ninh Nhược Lam đối diện cũng tương tự, chỉ lui vài chục bước, liền dừng thân mình lại, hướng về Tần Thiếu Phong nhìn tới, trong hai mắt tràn ngập kinh ngạc, nàng không nghĩ tới một kích này của Tần Thiếu Phong vậy mà cùng mình thế lực ngang nhau, cái này hoàn toàn vượt qua đoán trước của nàng.

Chẳng qua Ninh Nhược Lam hừ lạnh một tiếng, lập tức liền lại khống chế dải băng của mình hướng về Tần Thiếu Phong quấn quanh lên, mà Tần Thiếu Phong cũng nắm Tinh Thần Đế Kiếm triển khai phản kích lần nữa, cứ như vậy, hai người không ngừng ra tay, không ngừng va chạm, năng lượng phun ra kia không ngừng đánh vào không gian chung quanh, khiến cho một mảng thiên địa này đều có chút phá thành mảnh vỡ.

Mà Ninh Nhược Lam ở sau khi cùng Tần Thiếu Phong liều mạng ước chừng năm trăm hiệp, rốt cục ý thức được chỗ không thích hợp, phải biết rằng nàng hiện tại mỗi một đòn đều dùng hết toàn lực, dưới va chạm như vậy cũng tiêu hao cực kỳ khổng lồ, nếu không có Bản mạng tinh chống đỡ, đạo lực của Ninh Nhược Lam đã sớm hao hết, căn bản không có khả năng chống đỡ lâu như vậy.

Chẳng qua Tần Thiếu Phong cũng chưa ngưng tụ Bản mạng tinh, nhưng đạo lực của Tần Thiếu Phong vì sao cũng cuồn cuộn không dứt như thế, giống như như thế nào cũng dùng không hết? Điều này làm cho trong lòng Ninh Nhược Lam rất khiếp sợ, nàng cho rằng mình đã rất hiểu biết Tần Thiếu Phong, nhưng lại không nghĩ đến hiện tại mình vậy mà càng ngày càng nhìn không thấu Tần Thiếu Phong.

Một người chưa ngưng tụ Bản mạng tinh vậy mà có thể có được đạo lực cuồn cuộn khổng lồ như thế, hơn nữa còn có thể làm cho đạo lực của bản thân cuồn cuộn không dứt, Ninh Nhược Lam từng thấy thiên tài, nhưng lại chưa từng thấy Tần Thiếu Phong thiên tài như vậy, tại một khắc này, tình yêu của Ninh Nhược Lam đối với Tần Thiếu Phong tự nhiên là càng thêm nồng hậu, đồng thời hận ý cũng kéo lên đến cực hạn, bởi vì nam nhân như vậy lại không thể để nàng có được, là thuộc về người khác, điều này làm cho Ninh Nhược Lam không thể tiếp nhận, cho nên ý niệm hủy diệt Tần Thiếu Phong trong lòng lại càng thêm đậm hơn.

Bởi vì Ninh Nhược Lam rõ ràng tính cách của Tần Thiếu Phong, nam nhân này đối với nữ nhân của mình ngoan ngoãn phục tùng, đối với huynh đệ người thân của mình cũng có thể khuynh hết tất cả, nhưng hắn đối với kẻ địch lại vô cùng lạnh lùng tàn khốc cùng vô tình, nay Ninh Nhược Lam đã đứng ở mặt đối lập hắn, như vậy Tần Thiếu Phong tuyệt đối là sẽ không buông tha nàng nữa, vì tính mạng của mình, vậy chỉ có chém giết Tần Thiếu Phong.

Tuy không biết Tần Thiếu Phong vì sao có thể có được lực cuồn cuộn không ngừng như thế đạo, nhưng mà Ninh Nhược Lam lại biết tiếp như vậy là không được, cho nên hung hăng cắn răng một cái, trực tiếp liền kêu khẽ một tiếng: “Bổn mệnh thần tinh, điên đảo càn khôn, âm dương dịch vị, phá toái hư không!” Mà theo một tiếng kêu khẽ này, Mê Nhĩ Bản Thái Âm Tinh kia trên đỉnh đầu Ninh Nhược Lam liền hướng về Tần Thiếu Phong bắn tới.

Tần Thiếu Phong luôn chặt chẽ nhìn chăm chú vào động tác của Ninh Nhược Lam, ở thời điểm nhìn thấy Mê Nhĩ Bản Thái Âm Tinh kia hướng về mình bắn tới, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt liền hướng về mình thổi quét mà đến, lỗ chân lông toàn thân Tần Thiếu Phong đều dựng thẳng lên, biết đây chính là một lần nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay của mình, tự nhiên là không dám chậm trễ, cũng ứng phó toàn lực.

Chỉ thấy Tần Thiếu Phong đem toàn bộ đạo lực đều rót vào trong Tinh Thần Đế Kiếm cùng Tinh Thần Đế Tỉ, lập tức Tinh Thần Đế Kiếm hướng về phía trước bổ ra một đạo kiếm quang chín vạn dặm, mà Tinh Thần Đế Tỉ thì là hướng về phía trước nện một cái, nện ra một đạo thần quang thổi quét toàn bộ không gian, toàn bộ đều là hướng về Mê Nhĩ Bản Thái Âm Tinh bắn tới kia bao phủ.

Nhưng mà, một màn kế tiếp lại làm cho Tần Thiếu Phong trợn mắt há hốc mồm, bởi vì công kích trút xuống toàn bộ đạo lực kia của Tần Thiếu Phong trực tiếp liền bị Mê Nhĩ Bản Thái Âm Tinh kia phá vỡ, sau đó Tần Thiếu Phong trơ mắt nhìn Mê Nhĩ Bản Thái Âm Tinh kia trực tiếp liền nện ở trên ngực mình, nhất thời, một cỗ lực khổng lồ khó có thể hình dung hướng về Tần Thiếu Phong đánh úp lại.

Tại một khắc này, Tần Thiếu Phong chỉ cảm thấy mình bị thái cổ thần sơn nghiền ép, xương cốt toàn thân đều tựa như bị nghiền nát, phốc một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Tần Thiếu Phong, sau đó thân thể Tần Thiếu Phong liền bay ngược về phía sau, cái này còn may mà thân thể của Tần Thiếu Phong đủ cường hãn, nếu không mà nói, Mê Nhĩ Bản Thái Âm Tinh chỉ một lần này liền đã đủ cho Tần Thiếu Phong tan xương nát thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.