Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 229: Cho cái tát (2)



Thực lực của kim giáp đại tướng cũng là tam thập tam phẩm đại la chân tiên cảnh giới, nói giọng ồm ồm, cũng không biết vòng vo tam quốc, mà rất thẳng thắn, chỉ có điều những lời hắn nói khiến La Bình cực kì bối rối, nhất thời có chút ngượng ngùng, La Bình nói, “Sao? Không lẽ vương gia muốn đuổi chúng ta?

Chẳng phải khiến cho tất cả môn phái của Tinh La Đế Quốc thất vọng sao?”

“Thất vọng chỉ có Khôi Lỗi Môn các ngươi, liên quan gì đến những môn phái khác? Khôi Lỗi Môn các ngươi đừng ảo vọng nữa.” Đợi La Bình nói xong, đại tướng kim giáp còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng đã truyền đến một giọng nói, chủ nhân giọng nói là một văn sĩ áo trắng, diện mạo cũng khá anh tuấn, tay cầm một chiếc quạt lông vũ, có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Văn sĩ áo trắng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng thực lực bản thân cực kì thâm hậu, đã đạt đến tam thập phẩm đại la chân tiên cảnh giới, người này là đệ tử của một đại phái Tinh La Đế Quốc Bạch Vũ Môn, tên gọi Tô Bạch Y, thích nhất mặc y phục màu trắng, nhưng là một tên biến thái!

Sao lại nói Tô Bạch Y là một tên biến thái, bởi vì Tô Bạch Y sạch sẽ đến mức quá đáng, bình thường thích mặc y phục màu trắng không nói làm gì, trên chiến trường cũng phải mặc áo trắng, hơn nữa chỉ cần người khác làm bẩn y phục của hắn, cuồng tính của hắn sẽ bất ngờ đại phát, đại khai sát giới.

Sau lưng Tô Bạch Y còn có năm sáu người nữa, không phải đệ tử Bạch Vũ Môn mà là những môn phái khác, bởi vì nghe nói có người của Khôi Lỗi Môn đến, nên mới ra góp vui, Tô Bạch Y huênh hoang như vậy không chỉ bởi vì hắn có thực lực mà cìn vì chưởng môn Bạch Vũ Môn là một trong những nhân vật có thực lực tương đương Tinh Không vương gia.

La Bình nghe những lời Tô Bạch Y nói đương nhiên trong lòng nộ hỏa sôi trào, nói với Tô Bạch Ý, “Ngươi là ai? Nói vậy là có ý gì?Không lẽ Khôi Lỗi Môn ta không phải môn phái của Tinh La Đế Quốc?” La Bình mặc dù phẫn nộ, những vẫn rất lý trí, bởi vì hắn cảm thấy mình không phải đối thủ của Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y nghe La Bình nói, mỉm cười tiêu sái, lắc lắc chiếc quạt lông trong tay, nói với La Bình, “Chút thực lực của Khôi Lỗi Môn các ngươi cũng được tính là một môn phái sao? Đừng tự ở đây dán vàng lên mặt mình, môn phái như Khôi Lỗi Môn các ngươi, một mình Tô Bạch Y ta cũng đủ tiêu diệt!”

“Ồ? Vậy sao? Bản tôn muốn xem ngươi tiêu diệt Khôi Lỗi Môn thế nào! Sư phụ, người đừng giận, để đệ tử giết chết kẻ sỉ nhục Khôi Lỗi Môn này xả giận cho người!”

Đúng lúc này, Tần Thiếu Phong tiến lên nói, bởi vì trước đó đã cùng La Bình ước định là mối quan hệ sư phụ đệ tử, Tần Thiếu Phong đương nhiên phải gọi La Bình là sư phụ.

La Bình nghe những lời Tần Thiếu Phong nói đương nhiên không phản đối, lùi mấy bước, còn Tần Thiếu Phong một bước tiến lên, sau đó nói với Tô Bạch Y, “Đến đây, cho bản tôn biết ngươi có bản lĩnh gì!” Nói xong còn ngoắc ngoắc tay với Tô Bạch Y, bộ dạng rất khó chịu.

“Tiểu tử to gan!” Tô Bạch Y chưa từng bị ai coi thường, đương nhiên cực kì phẫn nộ, chiếc quạt lông trong tay trực tiếp đập về phía Tần Thiếu Phong, đừng thấy chiếc quạt lông nhỏ bé mà coi thường, đó là một món thượng phẩm tiên khí, uy lực cực kì cường đại, một quạt, từng luồng phong nhận cắt về phía Tần Thiếu Phong.

Đối diện một đòn này, Tần Thiếu Phong không hề có ý tránh né, vung áo choàng nhuốm máu sau lưng, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện trước mắt Tô Bạch Y, những lưỡi phong nhận kia rơi xuống người Tần Thiếu Phong, không tạo thành bất cứ thương hại nào, còn Tần Thiếu Phong một tay tóm chặt lấy cổ Tô Bạch Y.

Tốc độ của Tần Thiếu Phong thực sự quá nhanh, nhanh đến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Tần Thiếu Phong đã tóm lấy cổ Tô Bạch Y. Tần Thiếu Phong vốn đã rất cao to, thân hình cân xứng, tu luyện chiến thiên đấu địa đại pháp bên trong thân thể ẩn hàm vô số sức mạnh, sau khi tóm lấy cổ Tô Bạch Y, một tay nhấc bổng hắn lên.

“Á, bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, bỏ ra!” Tô Bạch Y bị Tần Thiếu Phong tóm cổ, nhắc lên, ban đầu là ngẩn ra, đợi sau khi phản ứng lại lập tức hét lên, pháp lực toàn thân nhất thời bạo phát, pháp lực cường hãn của tam thập phẩm đại la chân tiên bạo phát mãnh liệt, trùng kích Tần Thiếu Phong.

Sức mạnh pháp tắc trong người Tần Thiếu Phong bạo phát, toàn thân kim quang trản phóng, tay phải giữ chặt cổ áo Tô Bạch Y, tay trái giơ lên, chát một tiếng, cho Tô Bạch Y một cái tát trời giáng, sau đó nói với Tô Bạch Y, “Ồn ào, bản tôn ghét những những kẻ ồn ào, nhất là những tên đàn bà ồn ào như ngươi.”

“Ngươi... ngươi dám đánh ta... ngươi dám đánh ta! A, ta phải giết ngươi, giết chết ngươi!” Tô Bạch Y bị Tần Thiếu Phong tát, một lần nữa ngây ra, sau đó hét lên, nhưng bất luận hắn giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Tần Thiếu Phong, nghe Tô Bạch Y nói, Tần Thiếu Phong lại chát chát chát liên tục giáng thêm mấy cái tát nữa.

Bây giờ thì những người có mặt ngây ra, Bạch Vũ Môn là đại phái có số có mà ở Tinh La Đế Quố, mặc dù nói không thể so sánh với hoàng thất, nhưng chẳng ai dám bắt nạt. Tô Bạch Y là một trong những đệ tử đắc ý nhất của Bạch Vũ Môn, chưa đến một trăm tuổi đã là tam thập phẩm đại la chân tiên, được những người trong tôn mặc định là người kế thừa ngôi vị chưởng môn.

Vậy mà bây giờ lại bị một tiểu quỷ đệ tử Khôi Lỗi Môn tát, mà mấy cái tát đó, đúng kiểu không mất tiền, chát chát chát vang vọng bên tai mỗi người, khiến tất cả đều phải rụt cổ, ánh mắt nhìn Tần Thiếu Phong có chút sợ hãi.

Cũng không biết tát bao nhiêu cái, Tần Thiếu Phong triệt để đánh cho hồ đồ, sau đó mới vung tay, ném Tô Bạch Y xuống đất, thực lực thực sự của Tô Bạch Y cũng không tệ, chỉ có điều hắn đã đánh thấp Tần Thiếu Phong cho nên mới bị sỉ nhục như vậy.

Sau khi Tần Thiếu Phong buông tay, Tô Bạch Y mặt mũi sưng vù, đứng bật dậy, không nói gì, trực tiếp bạo phát pháp lực toàn thân, vận chuyển phong chi pháp tắc ngưng tụ, một bàn tay cực dại từ trên trời giáng thẳng xuống, đập về phía Tần Thiếu Phong.

Tô Bạch Y lĩnh ngộ là phong chi pháp tắc, sở trường tốc độ, bàn tay cự đại kia cũng là thiên địa nguyên khí ngưng tụ, tốc độ cực nhanh, chỉ mất một phần vạn giây đã xuất hiện trên đầu Tần Thiếu Phong, nhưng khoảng khắc bàn tay cự đại rơi xuống, đập trúng chỉ là tàn ảnh của Tần Thiếu Phong chứ không thấy chân thân của hắn đâu.

“Nếu ngươi đã không biết điều, vậy thì cũng đừng trách ta.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng Tô Bạch Y, ngay sau đó Tô Bạch Y chỉ thấy lồng ngực đau nhói, rồi một bàn tay vươn ra từ giữa ngực mình, bóp trái tim hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.