Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 460: Về Thiên Ma môn (1)



Thượng Quan Vô Song tuy rằng tư sắc và khí chất đều là thượng giai, chẳng qua khuôn mặt kia không có một chút tươi cười, cho nên Tần Thiếu Phong mới sẽ nói như vậy, mà Tần Thiếu Phong nói khiêu khích lỗ mãng như vậy, lại là làm cho mọi người ở đây đều là oanh một chút chấn động, ai cũng không nghĩ tới vậy mà có người hoa khôi dám đùa giỡn mới ra lò, trong lúc nhất thời đều là cười vang lên, dù sao đại bộ phận ở đây đều là nam nhân, nhìn thấy hình ảnh như vậy, tự nhiên là kích phát bản tính của bọn họ.

Đương nhiên, cũng có một ít nam tử tự nhận là hộ hoa sứ giả nghe Tần Thiếu Phong nói đều là đối với Tần Thiếu Phong lớn tiếng răn dạy hẳn lên, mà Tần Thiếu Phong đối với những người này nói không có chút để ý tới, hai mắt thẳng nhìn chằm chằm Thượng Quan Vô Song, mà Thượng Quan Vô Song nghe Tần Thiếu Phong nói nhất thời mặt đẹp đỏ bừng hẳn lên, nàng lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người dám đối với nàng như vậy.

Bởi vì khiêu chiến là cầm kỳ thư họa những cái này, cho nên Thượng Quan Vô Song cũng là không có chút ý sợ hãi, nhìn Tần Thiếu Phong, sau khi cảm xúc bình tĩnh trở lại, chính là hướng về Tần Thiếu Phong nói: “Được, công tử đã có nhã hứng, vậy tiểu nữ tử liền phụng bồi được rồi, không biết là công tử đến trước hay là tiểu nữ tử đến trước?”.

“Ta đến trước đi, lúc trước ngươi đã biểu diễn qua, lại nhìn cũng không có gì đánh xem.” Tần Thiếu Phong sau khi nghe xong Thượng Quan Vô Song nói hướng về nàng nói, sau khi nói xong trực tiếp chính là ngồi xếp bằng xuống, Minh Phượng cầm xuất hiện ở trong tay Tần Thiếu Phong, sau đó được đặt ngang ở trên hai đầu gối.

Hít sâu một hơi, Tần Thiếu Phong trực tiếp chính là vận chuyển lên Thất tình lục dục đại pháp, tinh thần lực khổng lồ phát tán ra ngoài, lập tức Tần Thiếu Phong chính là bắt đầu đánh lên, chỉ là nhẹ nhàng kích thích một chút cầm huyền, tất cả mọi người ở đây đều là cảm giác tiếng đàn lập tức xông vào trong lòng bọn họ, làm cho bọn họ lập tức không thể tự kềm chế.

Tần Thiếu Phong tự nhiên cũng là tinh thông cầm kỳ thư họa, chẳng qua trình độ so với đám người Thượng Quan Vô Song quả thật là còn kém rất nhiều, mà Tần Thiếu Phong sở dĩ dám khiêu chiến Thượng Quan Vô Song, chính là bởi vì Tần Thiếu Phong có cái Thất tình lục dục ma đầu này tồn tại, bởi vì hiện nay Thất tình ma đầu đã là có thể thi triển, cho nên Tần Thiếu Phong có thể rất dễ dàng thông qua Thất tình ma đầu đem cảm xúc của người ở đây khống chế được, theo tiếng đàn của hắn, biến ảo cảm xúc.

Cho nên từ trong nháy mắt tiếng đàn của Tần Thiếu Phong vang lên kia, nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều là bị tiếng đàn của Tần Thiếu Phong tác động, toàn bộ đều là đầu nhập vào, liền ngay cả Thượng Quan Vô Song, Ngao Tuyết Nhi cũng là tương tự, trầm luân ở trong tiếng đàn của Tần Thiếu Phong, cảm xúc bị cảm xúc của Tần Thiếu Phong không chế, khi thì cao hứng, khi thì bi thương, hoàn toàn lâm vào trong đó.

Càng thêm thần kỳ là ở thời điểm Tần Thiếu Phong đánh đàn, chung quanh vậy mà là bay tới từng con chim, theo tiếng đàn Tần Thiếu Phong mà múa, đương nhiên, đây lại là Tần Thiếu Phong vì giả bộ đẹp đẽ mà làm ra, lấy tinh thần dị lực khổng lồ hấp dẫn đến đây những con chim này, vì hắn tăng thêm uy thế.

Chẳng qua thời điểm Tần Thiếu Phong kết thúc một khúc, người ở đây vậy mà đều là quên Tần Thiếu Phong vừa rồi đạn tấu là cái gì, chính là chỉ biết Tần Thiếu Phong đạn tấu thật sự là rất dễ nghe, trong thiên địa vậy mà có thần khúc như vậy, thật sự là làm cho người ta không thể tự mình! Mà Tần Thiếu Phong sau khi đạn tấu xong, thu lại Minh Phượng cầm, sau đó nói với Thượng Quan Vô Song: “Như thế nào?”.

“Ta thua!” Thượng Quan Vô Song nghe xong Tần Thiếu Phong nói trầm mặc thật lâu sau mới nói ra hai chữ này, mà ở thời điểm nói ra hai chữ này, trong lòng Thượng Quan Vô Song tràn ngập chua sót, nàng tuy đạt được danh hiệu hoa khôi này, nhưng mà lại thua bởi Tần Thiếu Phong, như vậy hoa khôi muốn đến tác dụng gì? Nhưng mà kĩ năng đàn của Tần Thiếu Phong thật sự là quá lợi hại, Thượng Quan Vô Song cảm thấy mình không có khả năng chiến thắng Tần Thiếu Phong.

Thượng Quan Vô Song rất muốn nói tỷ thí một chút cái khác, chẳng qua cuối cùng vẫn là cũng không nói gì ra miệng, nếu Tần Thiếu Phong dám lên khiêu chiến, còn có cầm kĩ xuất thần nhập hóa như thế, như vậy liền nói lên Tần Thiếu Phong ở phương diện khác cũng là có tuyệt kỹ kinh thiên địa khiếp quỷ thần, Thượng Quan Vô Song vẫn là cảm thấy không nên tự rước lấy nhục tốt hơn.

Xoay người muốn đi xuống lôi đài, nhưng mà lúc này Tần Thiếu Phong gọi lại Thượng Quan Vô Song, nói với Thượng Quan Vô Song: “Cô bé, cô giống như quên tiền đặt cược của chúng ta, cười một cái cho gia!” Tần Thiếu Phong đứng ở trên lôi đài, nghiêng thân mình nhìn Thượng Quan Vô Song đối diện, chính là bộ dạng một nhị thế tổ, làm cho người ta hận không thể đi lên đạp hai cước.

Thượng Quan Vô Song nghe xong Tần Thiếu Phong nói, đứng lại thân mình, xoay người lại nhìn Tần Thiếu Phong, nắm đấm nho nhỏ cũng là nắm lên, nàng thừa nhận thua đã là làm cho Thượng Quan Vô Song cảm thấy vô cùng sỉ nhục, hiện tại Tần Thiếu Phong vậy mà còn muốn làm cho nàng ở trước công chúng cười một cái cho Tần Thiếu Phong, điều này làm cho Thượng Quan Vô Song cảm thấy Tần Thiếu Phong đây căn bản chính là đi lên vũ nhục mình, trong lòng tự nhiên là phẫn nộ hẳn lên.

“Quên đi, quên đi, cô đã không muốn, quên đi, chẳng qua ta xem cô cười lên cũng sẽ không dễ coi, ta vẫn là không xem tốt hơn.” Tần Thiếu Phong nhìn bộ dáng Thượng Quan Vô Song, khoát tay áo nói, sau đó hướng về dưới lôi đài đi đến, đi tới phía trước Ngao Tuyết Nhi, lại là cười nói với Ngao Tuyết Nhi: “Cô bé, gia trút giận thay cô, cô cười một cái cho gia đi.”.

Tần Thiếu Phong sở dĩ lỗ mãng đối với Thượng Quan Vô Song như vậy, lại là bởi vì tính cách Thượng Quan Vô Song quá mức trầm tĩnh, chỉ có làm như vậy mới có thể ở trong lòng Thượng Quan Vô Song lưu lại ấn tượng khắc sâu nhất, nhưng mà Tần Thiếu Phong dùng tư thái lỗ mãng như thế đối với Ngao Tuyết Nhi cũng là không được, chỉ thấy Ngao Tuyết Nhi nghe xong Tần Thiếu Phong nói, hai mắt lập tức nheo thành trăng non, sau đó đi tới trước mặt Tần Thiếu Phong, nói với Tần Thiếu Phong: “Đại gia, ta cười dễ coi hay không?”.

“Đẹp, thật là đẹp.” Tần Thiếu Phong sau khi nghe xong Ngao Tuyết Nhi nói cười nói, hoàn toàn chính là một bộ trư ca tướng (tướng con lợn), nhưng mà ngay tại lúc này, một cỗ quyền phong (gió của nắm đấm) chính là hướng về chỗ bụng hắn nện đến, đây lại là Ngao Tuyết Nhi một quyền nện hướng về phía Tần Thiếu Phong, hơn nữa còn là một quyền toàn lực.

Chẳng qua một quyền Ngao Tuyết Nhi tự cho là đắc thủ lại là không nện đến bụng Tần Thiếu Phong, mà là trực tiếp bị Tần Thiếu Phong nắm lấy, điều này làm cho trong lòng Ngao Tuyết Nhi cả kinh, một quyền này của nàng tuy dùng chỉ là lực lượng thân thể, nhưng mà lại không phải người bình thường có thể thừa nhận, phải biết rằng nàng cũng là huyết mạch hoàng tộc trong long tộc, thân thể cường hãn vô cùng, nàng không tin lực lượng thân thể của Tần Thiếu Phong vậy mà so với nàng còn lợi hại hơn.

Ngao Tuyết Nhi dùng sức muốn đem nắm đấm của mình rút ra, nhưng mà lại là không thể thành công, trong lòng càng là kinh ngạc, lập tức Tần Thiếu Phong nắm nắm đấm của Ngao Tuyết Nhi từng chút hướng về cái mũi của mình tới gần, nhưng mà ở trước cái mũi của mình hít hít, một bộ bộ dáng say mê nói với Ngao Tuyết Nhi: “Thật thơm, thật mềm!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.