Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 461: Về Thiên Ma môn (2)



Tần Thiếu Phong nói nhất thời chính là làm cho mặt Ngao Tuyết Nhi đỏ bừng lên, nàng là tiểu công chúa của long tộc, cũng là chưa từng có người dám đối với nàng như vậy, Tần Thiếu Phong là người thứ nhất dám như vậy đối với nàng, chẳng qua không biết thế nào, Ngao Tuyết Nhi lại là không cảm thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy sự tình như vậy cực kỳ kích thích.

Đem tay Ngao Tuyết Nhi buông ra, Tần Thiếu Phong thoáng cái xé ra không gian, lại về tới trong tầng hai mươi mốt của Yên Vũ lâu, mà đợi đến lúc Tần Thiếu Phong mới xuất hiện, Tiền Thiếu Hoa chính là kêu lớn lên: “Lão đại, ngươi thật trâu, ta rất bội phục ngươi, ngay cả bạo lực nữ như vậy ngươi cũng có hứng thú, thật sự là khẩu vị nặng!”.

Đại Nguyên Thái tử ở sau khi Tiền Thiếu Hoa nói xong, cũng là nói: “Tần công tử thực không phải phàm nhân, ngay cả hoa khôi cũng dám đùa giỡn, phải biết rằng mỗi một giới hoa khôi không phải mọi người truy phủng, ta cũng là rất bội phục.” Điểm này Đại Nguyên Thái tử quả thật là không nói sai, hắn thật đúng là chưa từng thấy có người dám đối với hoa khôi như vậy.

Tần Thiếu Phong nghe xong bọn họ nói chỉ là cười cười, lại là không nói gì, cuộc thi hoa khôi đã chấm dứt, cũng là không có gì đáng xem nữa, sau đó Tần Thiếu Phong hướng về Tiền Thiếu Hoa cùng Đại Nguyên Thái tử cáo biệt, rời khỏi Đại Nguyên thành, sau đó hướng về phương hướng Thiên Ma môn bay đi, là đến lúc nên trở về Thiên Ma môn rồi.

Chẳng qua ngay tại thời điểm Tần Thiếu Phong rời Đại Nguyên thành, một bóng người màu đỏ lại là theo đuôi Tần Thiếu Phong mà đi, người này tự nhiên không phải ai khác, chính là tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi.

Mà thời điểm Ngao Tuyết Nhi thấy Đại Hắc Cẩu đi theo Tần Thiếu Phong, nhất thời chính là trợn tròn mắt, sau đó trực tiếp chính là vọt tới phía trước Tần Thiếu Phong, cản đường Tần Thiếu Phong.

“Đứng lại, ngươi trên trộm vặt này! Ngươi nói có phải trộm chí bảo long tộc chúng ta, trứng của Thao Thiết lão tổ tông hay không!” Tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi lòng đầy căm phẫn chỉ vào Tần Thiếu Phong nói, nàng ở thời điểm nhìn thấy Đại Hắc Cẩu, chính là cảm giác được uy áp khổng lồ trên huyết mạch, hơn nữa thân là tiểu công chúa long tộc, tự nhiên là biết Thao Thiết lão tổ tông kia.

Lúc thiên địa mở ra, diễn sinh ra vô số thần thú, mà tổ tiên long tộc là tổ long, tổ long có chín con, sau đó mới diễn sinh ra đủ loại long tộc, mà Thao Thiết chính là một trong chín con của tổ long, trời sinh ham ăn, một quả trứng Thao Thiết này của Đông Hồ tộc lại là tự thượng cổ liền một mực truyền thừa xuống, không nghĩ tới lại là bị Tiêu Dao Ma tôn trộm đi.

Tần Thiếu Phong nhìn bộ dáng tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi, nhún vai, trực tiếp một cước đá vào trên mông Đại Hắc Cẩu, sau đó nói với Đại Hắc Cẩu: “Ai da, không nghĩ tới ngươi thật đúng là thần thú Thao Thiết, mẹ, như thế nào liền xấu như vậy? Ngươi nói ngươi nếu bộ dạng uy vũ một chút, đẹp trai một chút tốt bao nhiêu, lão tử tán gái cũng thuận tiện hơn.”.

Nhìn Tần Thiếu Phong đá mông Đại Hắc Cẩu, tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi nhất thời chính là tức giận, lập tức chính là chạy lên, một bộ bộ dáng muốn liều mạng với Tần Thiếu Phong: “Khốn kiếp, ngươi vậy mà dám đá mông lão tổ tông, lão nương liều mạng với ngươi.” Nói xong chính là nắm đấm nhỏ không ngừng hướng về Tần Thiếu Phong tiếp đón tới.

Dáng người Ngao Tuyết Nhi có chút nhỏ xinh, Tần Thiếu Phong duỗi ra bàn tay to chính là đè đầu nàng, để mặc Ngao Tuyết Nhi vung nắm đấm như thế nào, cũng là không có cách nào đánh tới Tần Thiếu Phong, mà từ đầu tới cuối, thân là đương sự Đại Hắc Cẩu chính là không hé răng, quỳ rạp trên mặt đất nhìn Tần Thiếu Phong cùng Ngao Tuyết Nhi ở nơi đó liếc mắt đưa tình, cảm thấy phi thường không có ý tứ, có thời gian đó còn không bằng ăn thêm hai miếng thịt.

Tần Thiếu Phong cũng là đã sớm biết Đại Hắc Cẩu chính là thần thú Thao Thiết, trong lòng thật ra vẫn là rát cao hứng, hiện tại Đại Hắc Cẩu chỉ là giai đoạn trẻ nhỏ, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, đợi cho Đại Hắc Cẩu này hoàn toàn trưởng thành, Tần Thiếu Phong tin tưởng Đại Hắc Cẩu nhất định là sẽ khôi phục bản sắc của Thao Thiết thần thú.

Chẳng qua duy nhất làm cho Tần Thiếu Phong không hài lòng chính là Đại Hắc Cẩu này thật sự là rất xấu, cũng quá lười.

Nhìn tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi một bộ bộ dáng vì Đại Hắc Cẩu bênh vực kẻ yếu, Tần Thiếu Phong cũng là cảm thấy rất buồn cười, mà tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi cũng là biết mình không phải đối thủ của Tần Thiếu Phong, đơn giản cũng liền không uổng phí khí lực nữa, lườm Tần Thiếu Phong một cái, chính là đi tới trước mặt Đại Hắc Cẩu, nói với Đại Hắc Cẩu: “Lão tổ tông, ngài theo ta trở về đi, chúng ta tìm ngài mấy mấy ngàn năm rồi.”.

Nghe xong tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi nói, Đại Hắc Cẩu nâng mí mắt, sau đó nói với tiểu cô nương Ngạo Tuyết: “Đợi đến thời điểm nên trở về, ta tự nhiên là sẽ trở về.” Nói xong liền không để ý tới Ngao Tuyết Nhi nữa, tiếp tục nằm úp sấp.

Mà Ngao Tuyết Nhi nghe xong Đại Hắc Cẩu nói, cũng là không dám nói cái gì, dù sao Đại Hắc Cẩu cũng là lão tổ tông của nàng.

Tần Thiếu Phong nhìn bộ dáng tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi, cười cười, sau đó chính là đặt mông ngồi ở trên người Đại Hắc Cẩu, nói với Đại Hắc Cẩu: “Còn không mau bay, ngươi xem ngươi cũng béo thành bộ dáng gì rồi, nên giảm béo.” Lúc này Đại Hắc Cẩu liền to như một con trâu đực lớn trưởng thành, thoạt nhìn rất là khủng bố.

Mà Đại Hắc Cẩu nghe xong Tần Thiếu Phong nói chính là lười biếng hướng về phía trước bay đi, mà tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi nhìn Tần Thiếu Phong vậy mà ngồi ở trên người Đại Hắc Cẩu, nhất thời lại là bạo phát: “Khốn kiếp, ngươi vậy mà dám ngồi ở trên người lão tổ tông, lão nương liều mạng với ngươi!!!” Một bên kêu to, lại là hướng về Tần Thiếu Phong lao tới.

Nhìn bộ dáng tiểu cô nương Ngao Tuyết Nhi, Tần Thiếu Phong cực kỳ bất đắc dĩ, không nghĩ tới Ngao Tuyết Nhi này vậy mà đối với Đại Hắc Cẩu tôn kính như thế, liền ngay cả hắn ngồi một chút cũng không cho, không ngừng ở phía sau Tần Thiếu Phong kêu to, cuối cùng Tần Thiếu Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể là tự mình hướng về phía trước bay đi, như vậy Ngao Tuyết Nhi mới không kêu la nữa.

Mục đích một lần này của Tần Thiếu Phong là Thiên Ma môn, đây là sư môn của Tiêu Dao Ma tôn, mà Tiêu Dao Ma tôn trở về cũng chỉ là gặp sư phụ hắn, bởi vì Tiêu Dao Ma tôn là một đứa trẻ mồ côi, năm đó được Thiên Ma môn chủ nhận nuôi, hơn nữa truyền thụ bí thuật Đạo tâm chủng ma đại pháp cao nhất của Thiên Ma môn, vậy mới có được thành tựu về sau, mà năm đó, Thiên Ma môn chủ thậm chí là muốn đem đại vị môn chủ của Thiên Ma môn truyền cho Tiêu Dao Ma tôn.

Lấy tốc độ hiện nay của Tần Thiếu Phong, tự nhiên là rất nhanh liền bay đến chỗ tông môn của Thiên Ma môn, nơi này là dãy núi phạm vi mấy vạn dặm, từng ngọn núi lớn như là rồng nằm vắt ngang ở nơi đó, mà Thiên Ma môn chính là ở giữa dãy núi, Tần Thiếu Phong nhìn từng ngọn núi lớn này, lại là hướng về Tiêu Dao Ma tôn trong thức hải nói: “Sư phụ, địa phương Thiên Ma môn các ngài chọn thật đúng là không tồi, đây chính là một tòa tuyệt sát đại trận thiên nhiên.”.

Không sai, chung quanh Thiên Ma môn từng ngọn núi lớn giống như rồng nằm kia vắt ngang ở nơi đó, lại là hợp thành một tòa tuyệt sát đại trận, chỉ thấy tại phía trên từng cái đỉnh núi kia đều là quanh quẩn khôn cùng sát khí, một khi khởi động, tất nhiên là sẽ cho kẻ địch một đòn sấm sét, cho nên Tần Thiếu Phong nhìn thấy đại trận như vậy mới có thể cảm thán như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.