Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 675: Ta rất vui mừng



Tần Thiếu Phong đứng trên không nhìn Mặc Lãnh Tuyết các nàng, mà Vũ Văn Bạch Sương các nàng cũng đều đi tới bên cạnh Tần Thiếu Phong, các nàng tất nhiên là biết những người bên trong phủ Thái tử là ai, cho nên cũng không dám quấy rầy Tần Thiếu Phong, lẳng lặng đứng cạnh Tần Thiếu Phong.

Chán quá chán quá! Phong ca ca xấu quá, không mang chúng ta đi cùng, bắt chúng ta ở đây chờ, hừ, hắn nếu trở lại thì Phi nhi tuyệt đối sẽ không cho hắn chạm vào! Các ngươi cũng vậy, đừng có mỗi lần đều theo ý hắn. Vũ Phi Nhi bộ dạng rất có kinh nghiệm nói với các tỷ muội khác.

Mà ở trong viện tử, tiểu hồ ly, Minh Bảo Nhi, Lăng Vận Nhi, Ngao Tuyết Nhi đều không ngừng gật đầu, tựa hồ là rất đồng ý với lời nói của Vũ Phi Nhi. Các nàng thiên tính hoạt bát, không thích tu luyện, tất nhiên là thường xuyên tụ tập nói chuyện phiếm, mà đám người Mặc Lãnh Tuyết thì đều đang tu luyện, về phần Tiền Đa Đa thì đã sớm tiếp nhận cửa hàng kim, việc càng nhiều.

Tần Thiếu Phong cười cười lắc đầu, lập tức xuất hiện trước mặt Vũ Phi Nhi các nàng, mà các nàng đang nói chuyện sau khi thấy Tần Thiếu Phong thì ai nấy đều trợn tròn mắt, nhìn Tần Thiếu Phong.

A? Chẳng lẽ ta lại đang nằm mơ ư? Không đúng, ta vừa rồi rõ ràng còn đang nói chuyện với các bọn tỷ muội mà, nhưng ta sao lại thấy Phong ca ca? Ối, đau! Vũ Phi Nhi nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, còn véo lên tay mình, sau khi thấy đau thì lập tức kinh hỉ: Có thấy đau, vậy không phải là nằm mơ. Phong ca ca! Phong ca ca đã trở lại!

Nói xong Vũ Phi Nhi lập tức lao về phía Tần Thiếu Phong, giống như là trước kia, bất chấp tất cả, dang hai tay rồi lao tới. Tần Thiếu Phong thấy một màn này thì bỗng nhiên trong lòng án náy, thì ra các nàng còn nhớ mình hơn.

Vũ Phi Nhi được Tần Thiếu Phong ôm vào lòng, cảm thụ khí tức quen thuộc, Vũ Phi Nhi thì thào nói: Vẫn là ở trong lòng Phong ca ca thư thái nhất, Phong ca ca, ta rất nhớ ngươi, ngươi nhớ Phi nhi không?

Tần Thiếu Phong nói: Nhớ, ta cũng rất nhớ Phi nhi,! Vũ Phi Nhi đang rúc trong lòng Tần Thiếu Phong nghe thấy vậy thì nử nụ cười, dáng vẻ hạnh phúc đó khiến cho người ta đau lòng.

Phi nhi, ngươi gạt người ta, ngươi vừa rồi còn nói không cho Phong ca ca chạm vào người, hiện tại thì lại yêu thương nhung nhớ! Tiểu hồ ly bỉu môi nói, vốn nàng ta cũng muốn nhào vào trong lòng Tần Thiếu Phong, nhưng là vì sau lưng Vũ Phi Nhi có cánh, nhanh hơn nàng ta, cho nên mới bị Vũ Phi Nhi giành trước.

Nghe thấy lời nói của tiểu hồ ly, những người khác đều phụ họa, điều này khiến cho Vũ Phi Nhi lập tức đỏ mặt, có điều vẫn không chịu rời khỏi lòng Tần Thiếu Phong, quay đầu nói với các nàng: Đúng vậy, ta là nói không cho Phong ca ca chạm vào ta, nhưng ta không nói ta không thể đùa giỡn Phong ca ca, các ngươi xem, ta là đang đùa giỡn Phong ca ca mà.

Vậy ngươi đùa giỡn đủ chưa? Giờ đến lượt chúng ta đùa giỡn rồi chứ? Minh Bảo Nhi lúc này cũng nói. Vũ Phi Nhi tuy rằng không cam lòng, có điều cũng biết Tần Thiếu Phong là của mọi người, nàng ta không thể độc chiếm, chỉ có thể lưu luyến không rời buông Tần Thiếu Phong ra.

Có điều Tần Thiếu Phong tất nhiên là không đành lòng nhìn thấy một màn như vậy, vì thế ôm Vũ Phi Nhi chặt hơn, rồi đồng thời tâm thần khẽ động, từng phân thân xuất hiện trước mặt tiểu hồ ly, Minh Bảo Nhi các nàng, ôm hết các nàng vào lòng, như vậy sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.

Mà lúc này, Mặc Lãnh Tuyết các nàng đều cảm giác được khí tức của Tần Thiếu Phong, tới vào trong viện tử, nhìn thấy Tần Thiếu Phong đã trở lại, ai nấy đều cực kỳ kinh hỉ, mà Tần Thiếu Phong tất nhiên là cũng biến ảo thêm mấy phân thân để ôm các nàng.

Tuy rằng không ai nói gì, chỉ ôm chặt nhau, nhưng đối với các nàng mà nói thì đã đủ rồi, sau khi ôn tồn một phen, Tần Thiếu Phong buông mọi người ra, sau đó nói: Nào, để ta giới thiệu một chút, đây là tỷ muội mới của các ngươi, về sau phải sống tốt với nhau nhé!

Ha ha, ta thắng rồi, ta thắng rồi, ta đã nói mà, Phong ca ca khẳng định sẽ mang về tỷ muội mới, ài, có điều vẫn ít hơn dự tính, xem ra ta chỉ có thể nhận được một nửa tiền đặt cược. Vũ Phi Nhi phá lên cười.

Mặc Lãnh Tuyết các nàng tất nhiên là sẽ không bài xích Vũ Văn Bạch Sương các nàng, mà Vũ Văn Bạch Sương cũng không vò thực lực của mình cao hơn các nàng mà khệnh khạng, rất nhanh đã dính vào nhau, điều này tất nhiên là khiến Tần Thiếu Phong rất cao hứng. Mà lúc này, Vũ Phi Nhi nói: Phong ca ca, ngươi xấu quá, tiểu muội muội này mới được chừng này mà cũng không tha.

Vũ Phi Nhi tất nhiên là nói La Lị hỏa nhi, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong xấu hổ, hắn hiện tại không dám nói tiểu la lị là nữ nhân của hắn, vì thế bốp một cái đánh vào mông Vũ Phi Nhi, bắt Vũ Phi Nhi đừng nói lung tung. Có điều Vũ Phi Nhi không sợ Tần Thiếu Phong, lại cười nói: Xem ra Phong ca ca vẫn chưa đắc thủ, có cần ta giúp không?

Nghe thấy lời nói của Vũ Phi Nhi, Tần Thiếu Phong vội vàng bịt miệng Vũ Phi Nhi, sau đó nhìn nhìn tiểu la lị, phát hiện tiểu la lị đang nghe Mặc Lãnh Tuyết các nàng nói chuyện, không để ý tới bên này, thì mới yên tâm. Có điều lại chột dạ tiểu la lị thực lực của tiểu la lị thế nào hắn biết rõ, lời nói của Vũ Phi Nhi nàng ta khẳng định nghe thấy.

Chỉ là Tần Thiếu Phong trong lòng nghĩ tiểu la lị này sao không tức giận? Phải biết rằng khi hắn lần đầu tiên dẫn theo tiểu la lị về tới trang viên ở vương triều Đỉnh Thiên, khi nhìn thấy Vũ Văn Bạch Sương các nàng, tiểu la lị như ăn dấm chua, chẳng lẽ tiểu la lị hiện tại cũng có ý tứ với hắn?

Tần Thiếu Phong phỏng đoán, có điều vào lúc này, một tia uy áp bao phủ lấy hắn, khiến cho Tần Thiếu Phong một cái giật mình, vụng trộm nhìn thoáng qua tiểu la lị lập tức lập tức nói với chúng nữ: Các ngươi trò chuyện trước nhé, ta có việc phải đi, về nhanh thôi.

Một tia uy áp đó tất nhiên là tiểu La Lị hỏa nhi phát ra, khiến Tần Thiếu Phong biết tiểu La Lị hỏa nhi nhất định đã nghe thấy lời nói của Vũ Phi Nhi, hơn nữa còn cảm giác được suy nghĩ trong lòng mình, Tần Thiếu Phong phải chạy nhanh, bằng không tiểu la lị này vạn nhất phát hỏa, hắn sẽ gặp tai ương.

Tần Thiếu Phong bay tới Tử Tiêu cung của Tổ Hoàng, với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần một bước là xuất hiện trước Tử Tiêu cung, sau đó thì đẩy cửa đi vào, mà trong Tử Tiêu cung, hiện tại cũng không chỉ có Tổ Hoàng, mà còn có một người nữa, đó chính là Thiên Hương mỗ mỗ.

Nhìn thấy Thiên Hương mỗ mỗ, Tần Thiếu Phong cười hắc hắc đi tới, nói: Bái kiến bái kiến sư phụ, sư nương, chúc sư phụ và sư nương trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử! Nói xong thì tất nhiên là cười thầm trong lòng, không ngờ Tổ Hoàng cũng có ngày hôm nay.

Tổ Hoàng lập tức sầm mặt, có điều một bên Thiên Hương mỗ mỗ ở bên cạnh, lại không dám nói gì, trong lòng thầm hối hận, đúng là ngày xưa không biết kiềm chế, gây ra phiền toái lớn như vậy.

Thiên Hương mỗ mỗ nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì sắc mặt đỏ lên, có điều trong nháy mắt đã biến mất, nói: Hảo đồ nhi, không uổng bổn tọa gả cả tám đệ tử cho ngươi, về sau nếu ai dám khi dễ ngươi thì sư nương sẽ giúp ngươi. Đối với từ sư nương này, Thiên Hương mỗ mỗ tựa hồ phi thường hưởng thụ.

Hắc hắc, vậy đa tạ sư nương. Cho dù không biết chuyện xưa giữa Thiên Hương mỗ mỗ và Tổ Hoàng thế nào, có điều nhìn Tổ Hoàng bị Thiên Hương mỗ mỗ quấn chặt, Tần Thiếu Phong trong lòng rất vui thích.

Tổ Hoàng thì trợn mắt, lập tức nói với Tần Thiếu Phong: Tiểu tử ngươi không có việc gì chạy về làm gì? Hả? Nhất phẩm Thần Tôn? Không tồi, không tồi, không hỗ là đệ tử của ta, có điều với tí chút thực lực ấy muốn đi tới cuối cùng của Thiên đạo chi tử đại chiến thì vẫn kém lắm, còn không mau về tu luyện cho ta.

Đối với Tần Thiếu Phong có thể trong vài năm ngắn ngủi đã tu luyện đến nhất phẩm Thần Tôn, Tổ Hoàng tất nhiên cũng rất hài lòng, chỉ có điều vì không cho Tần Thiếu Phong nhìn thấy hắn mất mặt, tất nhiên vội vã đuổi Tần Thiếu Phong đi. Tần Thiếu Phong cười hắc hắc, lập tức vung tay lên, trực tiếp xuất ra một ngàn vạn Hồng Mông tử khí đối với nói: Sư phụ, đây là đệ tử kiếm được, dù sao cũng nên để thực lực của tinh vực Bàn Cổ đề thăng một chút.

Tổ Hoàng nhìn một ngàn vạn Hồng Mông tử khí, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, đối với tính của Tần Thiếu Phong, tất nhiên là lập tức đoán được, liền nói: Ài, vẫn là ngươi hiểu lòng sư phụ, mấy tên ngu đó, chỉ biết tu luyện, tu luyện, tu luyện tới đầu óc cũng hỏng rồi, thời gian dài như vậy cũng không biết về thăm nhà. Chỉ có ngươi là khiến vi sư vui mừng!

Tần Thiếu Phong cười hắc hắc nói: Sư phụ, ngươi cũng không thể nói như vậy, sư huynh bọn họ sao có được vận khí như ta? Bản thân Bọn họ tu luyện cũng rất khó khăn, sao có thời gian về thăm nhà, sư phụ ngài lượng giải cho bọn họ một chút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.