Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 87: Tần gia thánh hoàng (3)



Văn sĩ trung niên tuy là cho Tần Thiếu Phong một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà Tần Thiếu Phong thật đúng là không sợ gã văn sĩ trung niên này, trước không cần nói thực lực như thế nào, chỉ là vài món linh khí trong tay Tần Thiếu Phong liền cũng đủ Tần Thiếu Phong đối phó tất cả trước mắt rồi, cho nên đối mặt văn sĩ trung niên chất vấn, Tần Thiếu Phong cũng là không chút do dự trả lời.

Mà nghe xong văn sĩ trung niên cùng Tần Thiếu Phong nói, Tần Hổ tự nhiên là sắc mặt thay đổi, gã văn sĩ trung niên này chính là tâm phúc của lão tổ tông Tần gia, ở Tần gia này chính là nhân vật dưới một người trên vạn người, được lão tổ tông Tần gia sắc phong làm Thừa tướng, có được toàn lực vô cùng hiển hách, lúc trước cũng là hướng Thừa tướng đại nhân này bẩm báo chuyện về Tần Thiếu Phong.

“Thừa tướng đại nhân xin bớt giận, tôn nhi của ta lúc trước cũng không biết Tần Báo bọn họ là người Tần gia, huống hồ Tần Báo lấy nữ nhân của cháu ta uy hiếp, làm cũng thật sự là đê tiện một chút, tôn nhi của ta ra tay cũng là khó tránh khỏi, nếu đổi làm ta, ta cũng sẽ ra tay.” Tần Hổ sau khi nghe xong văn sĩ trung niên nói vội vàng cầu tình nói.

Mà thấy Tần Thiếu Phong vậy mà dám chống đối Thừa tướng đại nhân, trong lòng Tần Báo lại là vô cùng đắc ý, xem ra gã Tần Thiếu Phong này là phải bị trừng phạt, thù thân thể mình bị hủy coi như là muốn báo rồi. Chẳng qua làm cho Tần Báo không nghĩ tới là kế tiếp văn sĩ trung niên lại là ha ha cười to một tiếng, sau đó đối với Tần Thiếu Phong nói: “Tốt, không hổ là con cháu Thánh hoàng ta, phải có khí phách này, năm đó Thánh hoàng ta cũng là vì nữ nhân của mình mà giận đánh cả thiên hạ, kẻ này ngược lại là có phong phạm của Thánh hoàng ta.”.

Văn sĩ trung niên nói làm cho Tần Hổ lập tức chính là theo đó cười, bởi vì lời này nói ra cũng chính là nói rõ Tần Thiếu Phong ít nhất là qua một cửa này của văn sĩ trung niên. Cho nên Tần Hổ nhanh chóng hướng về Tần Thiếu Phong nói: “Tôn nhi bảo bối, nhanh chóng ra mắt Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân cũng là người lão tổ tông tín nhiệm nhất.”.

Tần Thiếu Phong nghe xong văn sĩ trung niên nói, trong lòng cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ hắn không sợ những người này, nhưng mà cao thủ nơi này nhiều như vậy, muốn an toàn rời đi, cũng không phải dễ dàng như vậy, bây giờ có thể không sinh ra xung đột mà nói, tự nhiên là càng tốt. Cho nên Tần Thiếu Phong nghe xong Tần Hổ nói, cũng là hướng về văn sĩ trung niên hành lễ, sau đó nói: “Vãn bối ra mắt Thừa tướng đại nhân.”.

“Tốt, không hổ là hoàng tử tôn của ta, còn tuổi nhỏ liền có cảnh giới Phản Hư tam giai, hơn nữa còn tinh thông luyện đan cùng luyện khí, như thế dũng sĩ Đại Tần ta chắc chắn càng cường đại hơn, Thánh hoàng ta được đứa cháu này, quả thực là như hổ thêm cánh!” Văn sĩ trung niên sau khi nhìn thấy Tần Thiếu Phong hành lễ vẻ mặt tươi cười nói.

Tần Thiếu Phong nghe xong văn sĩ trung niên nói lại là không nói gì, sau đó văn sĩ trung niên kia liền lại là đối với Tần Thiếu Phong nói: “Tần Thiếu Phong, đi, theo ta đi yết kiến hoàng của ta đi, lấy thực lực hiện nay của ngươi, hoàng của ta tất nhiên là sẽ có phong thưởng cho ngươi.” Nói xong chính là hướng về phía trước đi đến.

Đối với phong thưởng theo như lời kia của Thừa tướng đại nhân, Tần Thiếu Phong ngược lại là không để ý, chẳng qua Tần Thiếu Phong phi thường tò mò lão tổ tông Tần gia kia rốt cuộc là nhân vật cỡ nào, vì thế liền đi theo Thừa tướng đại nhân hướng về phía trước đi đến, mà đám người Tần Hổ, Tần Báo nhìn thấy Tần Thiếu Phong vậy mà có thể đi yết kiến lão tổ tông, đều là lộ ra vẻ hâm mộ.

Tại tận cùng bên trong của thành Hàm Dương thật lớn này có một tòa cung điện khổng lồ nhất, đây là chỗ của lão tổ tông Tần gia, cũng là Thánh hoàng trong miệng Thừa tướng đại nhân kia, mà sau khi đến nơi này, Tần Thiếu Phong lại là trong lòng càng thêm rung động, bởi vì ở chung quanh tòa cung điện này, vậy mà là có trên trăm đạo khí tức đạt tới cảnh giới Hợp Đạo, điều này làm cho trong lòng Tần Thiếu Phong kinh ngạc, thực lực của cái Tần gia này cũng quá cường đại rồi!

Tuy trong lòng cực độ kinh ngạc, trên mặt Tần Thiếu Phong lại là không có bất cứ biểu hiện gì, đi theo Thừa tướng đại nhân kia hướng về bên trong đi đến, tiến vào trong đại điện, lại là thấy ở đại điện này cực kỳ không rộng rãi, trong đại điện không có bài trí dư thừa gì, mặt đất lại là dùng Ngọc Thạch hảo hạng trải thành, tản ra sáng bóng oánh oánh, mà ở cuối đại điện này, lại là một người ngồi xếp bằng.

Nhìn thấy người ngồi xếp bằng cuối đại điện kia, hai mắt Tần Thiếu Phong co rụt lại, trong lòng càng là nổi lên sóng ngập trời, người kia thân hình cao lớn, tuy chỉ là ngồi xếp bằng ở nơi đó, nhưng mà như trước là làm cho người ta cảm giác được điểm này, hơn nữa người này ngồi xếp bằng ở nơi đó, tuy không phát ra một tia khí tức, nhưng mà cho người ta lại là một loại cảm giác núi cao ngước nhìn, giống như là thần sơn mãi mãi đứng sừng sững, làm cho người ta không thể vượt qua.

Bộ dáng nam tử này thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặc một kiện long bào màu đen, bên trên thuê rồng vàng chín vuốt, khuôn mặt cương nghị, có một loại thần thái không giận tự uy, hai đạo mày kiếm, môi dày, thiên đình cực kỳ no đủ, toàn thân càng là hơi màu tím quanh quẩn, một cỗ khí tức hoàng giả đập vào mặt đánh đến.

Những cái này không phải làm cho Tần Thiếu Phong cảm thấy rung động, làm cho Tần Thiếu Phong rung động lại là ở sau lưng người này, có hồn của tám con rồng đang không ngừng bơi lội. Không sai, chính là tám cái long hồn, đương nhiên, chỉ là hồn phách của giao long, chẳng qua cái này lại là đã làm cho người ta cực kỳ kinh hãi rồi. Mà tám cái long hồn sau lưng người nọ màu sắc đều không giống nhau, phân biệt là đỏ, cam, vàng, lục, lam, xanh, tím, còn có một cái là màu vàng.

Nhìn đến nơi này, Tần Thiếu Phong lập tức chính là nghĩ tới hắn lúc trước thu phục Hắc Giao Vương, Hắc Giao Vương kia nói hắn có bảy người anh trai, rất nhiều năm trước liền mất tích rồi, mà từ trong miêu tả của Hắc Giao Vương, Tần Thiếu Phong dám khẳng định, trừ cái Long Hồn màu vàng kia, bảy cái long hồn còn lại chính là bảy người anh trai kia của Hắc Giao Vương ca.

Long Hồn màu vàng có hai thước, mà bảy cái long hồn còn lại thì là đều chỉ có hơn một thước một chút, hiển nhiên Long Hồn màu vàng kia cường đại nhất, trên thực tế cũng chính là như thế. Bởi vì Tần Thiếu Phong nhìn thấy phía trên người kia có một cái đầu rồng tảng đá lớn điêu khắc thành, miệng của đầu rồng thỉnh thoảng nhỏ xuống một giọt vật chất giống như là ngọc tủy, mà lúc từng thứ như ngọc tủy kia nhỏ xuống, đều là Long Hồn màu vàng đi trước hưởng dụng, sau còn lại bảy cái long hồn kia mới dám đi hưởng dụng.

Đây là Tần Thiếu Phong nhìn thấy bộ dáng lão tổ tông Tần gia, làm cho trong lòng Tần Thiếu Phong cực kỳ rung động, hắn tuy không cảm giác được thực lực của lão tổ tông Tần gia này mạnh như thế nào, chẳng qua Tần Thiếu Phong lại là dám khẳng định, nếu lão tổ tông Tần gia này muốn ra tay đối với mình, lấy thực lực bây giờ của mình, lại là trốn không thoát lòng bàn tay của lão tổ tông Tần gia này.

Thừa tướng đại nhân kia sau khi tới đến đại điện này, trực tiếp chính là quỳ gối trên mặt đất, sau đó cung kính đối với người bên trên nói: “Thần Lý Tứ bái kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.” Nhìn thấy gã Thừa tướng Lý Tứ này vậy mà là quỳ xuống, Tần Thiếu Phong cũng là không dám chậm trễ, hắn dù sao cũng là con cháu Tần gia, bái kiến lão tổ tông cũng là nên.

Nghe thấy Thừa tướng Lý Tứ nói, lão tổ tông Tần gia kia chậm rãi mở mắt, nhất thời, Tần Thiếu Phong liền cảm giác được trong thức hải của mình xẹt qua từng đạo sấm sét, toàn thân vậy mà là nhịn không được run run hẳn lên, Tần Thiếu Phong không nghĩ tới gã lão tổ tông Tần gia này vậy mà là cường đại như thế, vậy mà là có thể liếc mắt một cái khiến cho mình phải đối mặt áp lực thật lớn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.