Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 872: Hải tặc



Tần Thiếu Phong nhìn Long Tử Phách hướng về phía Thánh Tổ Hoàng Triều bay đi, cười hắc hắc, biết rõ lúc này đây Đại Bàn Vương nhất định sẽ có phiền toái, trong lòng đang vui sướng, nhưng lại đột nhiên biến sắc, lập tức bay về hướng nội hải, chính là hướng bọn Trương Thạc vừa rời đi.

Trương Thạc và Lưu Đường mang theo Long Huyết Thảo Tần Thiếu Phong cho bọn hắn điều khiển thuyền lớn hướng về nội hải nhanh chóng đi tới, tốc độ của thuyền lớn rất nhanh, đã rời xa chỗ của Tần Thiếu Phong. Bọn họ không ngừng quay đầu lại nhìn, nhưng cũng đã hơi không thấy rõ chỗ Tần Thiếu Phong.

Nhưng mà vừa lúc này, hải vực phía trước thuyền lớn của bọn họ đột nhiên sóng biển phóng lên trời, hơn nữa không chỉ có phía trước thuyền, mà cả chung quanh thuyền đều có từng đạo sóng biển phóng lên, giống như những cây trụ chống trời đưa thuyền của bọn họ vây xung quanh, chứng kiến một màn như vậy, Trương Thạc hô to một tiếng: Không tốt, hải tặc đến đây.

Hải tặc, thường xuất hiện ở khu vực giữa biên giới nội hải và ngoại hải Thánh Tổ Hoàng Triều. Giống như tán tu trong Thánh Tổ Hoàng Triều, không môn không phái, cũng không phải là người trong vương triều hải tộc, nên tài nguyên của tu sĩ hải tộc gần như là số không, đã ít lại càng ít hơn. Cho nên vì tu luyện, đã bắt đầu trở thành cường đạo

Chỉ có điều vào thời điểm trước đây, hải tặc đều hoạt động ở ngoại hải, hoặc bên ngoài biên giới gần nội hải, đánh cướp những tu sĩ ra khỏi nội hải, trên căn bản là sẽ không tiến vào phạm vi nội hải. Nhưng mà vì Thánh Tổ Hoàng Triều đối với việc hải tộc đánh cướp vẫn một mực không có chú ý, khiến cho những hải tặc này càng ngày càng kiêu ngạo, lá gan lớn hơn một phần, tiến vào trong nội hải.

Bởi vì trước đó đã gặp được và vượt qua hải tặc một lần, cho nên Trương Thạc tự nhiên biết rõ những cột nước phóng lên trời này chính là hải tặc. Quả nhiên, theo lời của Trương Thạc rơi xuống, lập tức từng tiếng cười ha ha từ trong một cây cột nước trong truyền tới, lập tức ở bên trên cột nước đằng kia xuất hiện nguyên một đám hải tộc.

Hải tộc, chủng tộc sinh hoạt tại Lạc Nhật Hải, đương nhiên, chủng loại vô cùng đa dạng. Xuất hiện ở trước mặt bọn Trương Thạc, nhóm hải tặc này khoảng chừng trên trăm tên, cầm đầu là một đại hán thân người đầu cá mập, trong tay đại hán cầm một thanh cương xoa, toàn thân có lân phiến màu bạc rất nhỏ. Đây là cao thủ trong Ngân Sa Tộc, là một loại hải tộc cao cấp, thực lực của hắn cũng rất cường đại, có cảnh giới Thánh Tông cửu giai.

Mà ở chung quanh hải tộc cũng có hai cao thủ Ngân Sa Tộc, đều có thực lực Thánh Tông ngũ giai. Hải tộc còn lại trên cơ bản đều là thân người đầu tôm, hoặc là thân người đầu cua, thân người đầu rắn biển. Đều là hải tộc đẳng cấp không cao, thực lực cũng đều không tốt lắm, cao nhất là cảnh giới Thánh Sư.

Cao thủ Ngân Sa Tộc Thánh Tông cửu giai cầm đầu tên gọi là Vu Sát, là một hải tặc mạnh nhất ở một phiến hải vực này, đương nhiên, cũng chỉ có hải tộc cảnh giới phía dưới Thánh Tôn mới chọn làm hải tặc. Bởi vì nếu thực lực đột phá đến cảnh giới Thánh Tôn, Thánh Vương, đã sớm đi tới vương triều hải tộc nhậm chức, đãi ngộ tốt hơn làm hải tặc rất nhiều.

Ha ha, không phải lần trước bị chúng ta ăn cướp chính là những người này sao? Các ngươi thật đúng là quá may mắn, lại có thể gặp lại Vu Sát ta. Để cho ta xem lần này các ngươi mang đến cái thứ tốt gì, ai u, thật đúng là rất tốt, Long Huyết Thảo, các ngươi lại có được Long Huyết Thảo! Nhanh chóng đưa qua đây, ta tha cho các ngươi khỏi chết! Vu Sát nhìn mấy người Trương Thạc nói ra, hắn ngay từ đầu còn không có để ý, nhưng mà khi thấy Long Huyết Thảo đã lập tức kích động giận rống lên.

Long Huyết Thảo đối với nhân tộc mà nói chỉ là có thể cải thiện thể chất, nhưng đối với hải tộc mà nói nó lại có thể tăng trưởng công lực cường đại hơn, bất quá hải tộc muốn tìm được Long Huyết Thảo lại cực kỳ khó khăn. Bởi vì này Long Huyết Thảo này mọc phía dưới Long Tử Phách, mà Long Tử Phách thì dù ngủ say, cũng phát ra khí tức không phải hải tộc bình thường có thể tới gần, đây là sự áp chế của huyết mạch, hải tộc muốn tới gần, trừ phi là huyết mạch cường đại hơn Long Tử Phách.

Bất quá hải tộc có thể có huyết mạch cường đại hơn Long Tử Phách thật đúng là không nhiều lắm, hơn nữa dù có thể tới gần được, thì muốn lấy Long Huyết Thảo cũng không phải dễ dàng như vậy. Cho nên Long Huyết Thảo đối với hải tộc mà nói quả thực chính là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cũng chính bởi vì như vậy, Vu Sát nhìn thấy Long Huyết Thảo trong tay bọn họ, mới hưng phấn như thế.

Bất quá ngay khi Vu Sát mới nói xong, đột nhiên một thanh âm truyền tới: Ồ, đồ đạc của ta ngươi cũng dám cướp bóc? Ngươi muốn tìm chết sao? Theo thanh âm xuất hiện, Tần Thiếu Phong xuất hiện ở trên thuyền của bọn Trương Thạc, trên cổ cưỡi Tần Thiên Quyến, mắt lạnh lùng nhìn đám hải tặc phía dưới.

Vu Sát nói như thế nào cũng là hải tặc cường đại nhất phiến hải vực này, nghe xong lời của Tần Thiếu Phong tự nhiên là tức giận gào thét: Tiểu hài nhi, ngươi nói cái gì? Ngươi có tin ta một ngụm nuốt ngươi xuống hay không? Nói xong cũng mở cái miệng cá mập cực lớn ra, lộ ra hàm răng sắc bén, bộ dạng rất dữ tợn.

Vu Sát này thân cao khoảng chừng một trượng, đầu dài khoảng chừng nửa thước, đầu cá mập cực lớn giương ra, có vẻ rất dọa người, nhất là theo Vu Sát rống to, hải tộc chung quanh cũng là theo chân thủ lĩnh rống lên, trong lúc nhất thời thanh thế dâng trào, chỉ là Tần Thiếu Phong tự nhiên sẽ không bị chúng hù dọa.

Tần Thiếu Phong nghe xong lời của Vu Sát, lập tức cười cười, đưa tay hướng về phía trước một chút, một đạo kiếm khí bắt đầu từ ngón tay Tần Thiếu Phong bắn ra, đây này là kiếm khí hoàn toàn dùng thánh lực ngưng tụ ra, trong chốc lát đã đến phía trước Vu Sát, sau đó trực tiếp xuyên thấu qua cánh tay trái Vu Sát, cắt tay trái của hắn xuống.

Vu Sát căn bản không có kịp phản ứng, thậm chí ngay cả Tần Thiếu Phong đã cắt cánh tay của hắn ra rồi, hắn cũng vẫn đang nhìn Tần Thiếu Phong, nhưng mà cánh tay bị cắt xuống, tự nhiên là vô cùng đau đớn, sự đau đớn khiến cho Vu Sát hướng nhìn về cánh tay trái của mình, khi thấy cánh tay trái đã bị cắt xuống, Vu Sát mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

A, cánh tay của lão tử, đau chết lão tử! Vu Sát rống to la hét, cả cương xiên trong tay phải cũng ném đi, vẻ mặt phẫn nộ và sợ hãi nhìn Tần Thiếu Phong, lúc trước trông thấy Tần Thiếu Phong đứng trên không trung, nhưng lại không cảm giác quanh thân Tần Thiếu Phong có thánh lực chấn động, tuy hắn đoán Tần Thiếu Phong không đơn giản.

Nhưng Vu Sát như thế nào cũng không nghĩ tới Tần Thiếu Phong cư nhiên đơn giản đem cánh tay của mình chặt đứt như thế, tự nhiên là trong lòng nổi lên sát ý và phẫn nộ vô cùng, đồng thời cũng hết sức sợ hãi. Tần Thiếu Phong này quá cường đại! Cho nên trong lòng mặc dù phẫn nộ, nhưng mà Vu Sát lại không dám động thủ.

Tần Thiếu Phong thấy đã chấn nhiếp Vu Sát, lập tức nói: Mang theo người của ngươi đi đi, nhớ kỹ, từ nay về sau không cho phép đi vào nội hải, nếu không nghe lời, cũng không phải chỉ đơn giản chém một cánh tay của ngươi như vậy. Sau khi nói xong cũng không nhìn Vu Sát nữa, mà Vu Sát nghe xong lời của Tần Thiếu Phong, hung hăng nhìn thoáng qua Tần Thiếu Phong, lập tức mang theo toàn bộ hải tặc nhanh chóng bỏ chạy.

Đa tạ ân cứu mạng của công tử. Mấy người Trương Thạc và Lưu Đường nhìn thấy hải tặc rút lui, đều thở dài một hơi, lúc này mới dám nói lời cảm tạ đối với Tần Thiếu Phong, mà Tần Thiếu Phong nghe xong nhẹ gật đầu, nói với bọn họ: Tốt rồi, mau trở về đi, từ sau này hữu duyên sẽ gặp lại. Nói xong Tần Thiếu Phong hướng về phía hải ngoại bay đi.

Nhìn xem phương hướng Tần Thiếu Phong bay đi, hai người Trương Thạc và Lưu Đường cung kính hành lễ lần nữa, lúc này mới điều khiển thuyền lớn hướng về đất liền. Bọn họ nhìn Tần Thiếu Phong bay về phía hải ngoại, mặc dù cũng rất muốn ngăn cản, dù sao trong Lạc Nhật Hải cũng mười phần nguy hiểm. Nhưng mà quá biết rõ Tần Thiếu Phong không phải là người bọn hắn có thể khuyên được, cho nên cũng không nhiều lời.

Vu Sát bị Tần Thiếu Phong dùng một đạo kiếm khí cắt cánh tay xuống, hắn mang thủ hạ nhanh chóng lặn xuống dưới đáy biển, trong vòng ngàn dặm hải vực này là địa bàn của Vu Sát hắn, nhưng mà ở trong Lạc Nhật Hải vô biên vô hạn, lãnh thổ của Vu Sát chỉ là loại nhỏ nhất. Thực lực như Vu Sát quanh đây có đến mấy trăm người, mà mấy trăm người này toàn bộ đều là đầu lĩnh hải tặc, thuộc về một thế lực, chính là Thập tam vương tử của Lạc Nhật Hoàng Triều.

Cả hải tộc Lạc Nhật Hải đều là ở dưới sự thống trị của Lạc Nhật Hoàng Triều, mà bên dưới Lạc Nhật Hoàng Triều có chín mươi chín vương triều, mỗi vương triều đều do một vương tử của Lạc Nhật Hoàng Triều thống trị. Nơi này là một hải tộc vương triều thuộc Lạc Nhật Hoàng Triều, gọi là Hải Nguyên Vương Triều, vương triều này được đặt theo tên của Thập tam vương tử.

Đừng nên nhìn lãnh thổ Hải Nguyên vắng vẻ, vị trí của nó nằm sát với đất liền, nhìn như Hải Nguyên này không được sủng ái, nhưng đó là cách nhìn của hoàng triều trên đất liền. Ở Lạc Nhật vương triều, Hải Nguyên có thể có được lãnh thổ quốc gia như vậy, hoàn toàn đại biểu cho sự sủng ái vô cùng của hắn.

Đây là vì chỉ có dựa vào lãnh thổ gần quốc gia đất liền mới có thể bồi dưỡng hải tặc, mới có thể cướp bóc tu sĩ đất liền, nếu lãnh thổ quốc gia tới gần Trung ương Lạc Nhật Hải, trên cơ bản là sẽ không có chuyện tốt như vậy. Dù sao tu sĩ đất liền sẽ rất ít xâm nhập vào Lạc Nhật Hải, do đó lãnh thổ gần đất liền là địa bàn mà phần đông vương tử Lạc Nhật Hoàng Triều tranh đoạt!

Thập tam vương tử Hải Nguyên đúng là được Thánh Thượng Lạc Nhật Hoàng Triều tin tưởng nên mới ban cho hắn vùng lãnh thổ này. Mà những năm gần đây, tài phú của Hải Nguyên đã càng ngày càng nhiều, đây đều là chỗ tốt do hắn bồi dưỡng phần đông hải tặc mang tới, hải tặc trong phạm vi đường ven biển đều là thủ hạ của Hải Nguyên.

Đầu lĩnh như Vu Sát ở trong số thủ hạ của Hải Nguyên chỉ có thể coi là một thành viên rất bình thường, đương nhiên, cho dù là như vậy, Vu Sát cũng vẫn có tư cách bái kiến Hải Nguyên. Bây giờ bị Tần Thiếu Phong cắt đứt một cái cánh tay Vu Sát đang chạy vội về Hải Nguyên Hoàng Cung, lửa giận trong lòng không ngừng phun ra, hắn là muốn tìm Hải Nguyên báo thù cho hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.