*Note: Vế đầu trong câu “Thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành” (宁为玉碎,不为瓦全), ý là thà làm loại ngọc cao quý mà vỡ vụn vẫn hơn làm loại ngói thấp kém nhưng lành lặn, sau được dùng với ý thà hy sinh cho điều lớn lao còn hơn sống vất vưởng, cẩu thả.
Đó là một chiều hạ không thể bình thường hơn, áng mây hồng tím lơ lửng giữa bầu trời phía xa, bọt sóng như dòng nước soda màu quýt cuồn cuộn trên mặt biển.
Chử Tuân tập tán thủ xong về nhà, cậu không vào trong nhà luôn mà chạy bộ thêm năm kilomet men theo đường quốc lộ ven biển. Cường độ tập luyện của cậu trong kỳ nghỉ rất lớn, dường như lần bị thương trước đã kích thích cậu, cậu khao khát mình nhanh chóng mạnh lên, có thể trở thành bức tường che mưa chắn gió cho Chu Lạc.
Hai bên đường trồng kín những gốc muồng hoàng yến, cánh hoa vàng kim lả lướt trong gió mát, đong đưa theo bước chân Chử Tuân như chuông gió, tựa như một cơn mưa sắc vàng. Trời dần tối, mặt trời màu cam đã chìm dần xuống biển, mặt biển yên tĩnh trở lại, chỉ còn bóng hàng dừa lay mình trong gió đêm.
Chử Tuân ướt sũng mồ hôi, cậu đã chạy gần nửa tiếng, chiếc áo phông trên người ướt sũng, cậu cởi áo, cởi trần đi bộ về nhà.
Vào phòng tắm ào xong, cậu bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Ban ngày Chu Lạc đã gọi điện nói tối nay anh sẽ về sớm, cậu rất vui, đã một tuần rồi Chu Lạc không vào khách sạn với Nhiêu Hà Lý, cậu thầm nghĩ, có phải Chu Lạc chán anh ta rồi không?
Tối nay cậu nấu súp Tom yum, Chu Lạc rất thích vị chua cay này. Cậu cho lá chanh, sả, chanh, lá húng quế và gừng vào nấu nước dùng, sau đó cho thêm tôm tươi nữa là xong.
Súp Tom yum vừa ra lò, Chu Lạc cũng về nhà.
Trông Chu Lạc vô cùng mệt mỏi, chiếc cà vạt đen đã tháo một nửa xô lệch trước ngực anh. Chử Tuân chạy lên cầm áo khoác cho anh, khẽ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì ạ?”
“Không có gì, chú hơi mệt thôi.” Chu Lạc không nhìn cậu, kéo ghế ra ngồi xuống bàn ăn, “Ăn cơm trước đi.”
“Vâng.”
Chu Lạc không vui, Chử Tuân cũng không cố gắng bắt chuyện làm gì, hai người nhanh chóng húp cạn một bát súp Tom yum.
Chu Lạc vào tắm trước, Chử Tuân rửa bát xong bèn vào bếp pha trà an thần cho Chu Lạc.
Đến khi Chu Lạc tắm xong, trà an thần đã nằm sẵn trên bàn như mọi ngày. Chử Tuân bưng cốc trà đưa cho Chu Lạc, “Chú, chú mệt lắm rồi, uống trà rồi ngủ sớm đi.”
Chu Lạc nhận cốc trà xong không uống ngay, anh cầm cốc trà, khoác vai Chử Tuân rồi kéo cậu lên gác, “Dạo này bận rộn quá, người nhà họ Kim không công khai làm loạn nữa, nhưng vẫn không bỏ thói lén lút giở trò. Chỉ đối phó với họ đã đủ mệt rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã lên đến phòng ngủ. Chu Lạc cố ý nghiêng người về phía Chử Tuân, Chử Tuân ôm hông anh, tim đập thình thịch, Chu Lạc uống một ngụm trà, bỗng nói: “Ơ, hình như chú quên điện thoại dưới nhà rồi, chú xuống lấy đã.” Nói xong, anh xoa đầu Chử Tuân, bưng cốc nước xuống tầng.
Đến khi trở lại cốc trà đã không còn trên tay nữa. Chu Lạc đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi nằm xuống, giọng nói đã bắt đầu ấm ớ, “Buồn ngủ quá, lần nào uống trà xong cũng ngủ rất ngon, sắp uống hết chỗ mua sẵn rồi đúng không? Lúc nào rảnh đi bốc thêm ít trà đi…”
“Được, để cháu mua thêm… Chú?”
Chử Tuân chưa nói xong Chu Lạc đã thiếp đi. Thấy hôm nay Chu Lạc mệt quá, Chử Tuân cố ý tăng thêm lượng trà, quả nhiên, không đến một phút anh đã ngủ.
Chử Tuân quen lối cúi xuống hôn Chu Lạc như mọi ngày, thấy Chu Lạc không phản ứng lại, cậu lại tham lam với lưỡi vào khoang miệng Chu Lạc, hai bàn tay vòng ra sau nhào nặn mông anh.
Cậu hôn đầy gợi tình, đầu lưỡi ngang ngược càn quấy trong miệng Chu Lạc. Hôm nay cho nhiều thuốc, cậu không sợ Chu Lạc tỉnh dậy giữa chừng, cũng vì vậy mà động tác suồng sã hơn thường ngày nhiều. Miệng Chu Lạc trơn mềm ấm áp, có mùi bạc hà thoang thoảng. Cậu ngậm lưỡi Chu Lạc, mút từng tiếng nhóp nhép. Cậu hưng phấn quá mức, nước miếng đã chảy xuống bên miệng hai người, mà cậu cũng đã kéo quần lót Chu Lạc xuống đầu gối, ngón tay trượt theo viền mông Chu Lạc, mài quanh lỗ sau.
Cậu dán người lên người Chu Lạc, thứ giữa háng đã gồ lên đâm vào bụng Chu Lạc. Câu đã lạc lối trong cơ thể Chu Lạc từ lâu, không chú ý đến bàn tay đã siết thành nắm đấm bên người Chu Lạc, đang run nhè nhẹ.
Chu Lạc đang đợi, anh muốn xem Chử Tuân có thể làm tới bước nào, Chử Tuân sẽ làm tới bước nào với anh.
Khi Nhiêu Hà Lý vừa nói chuyện này với anh, anh hoàn toàn không tin, thậm chí còn bóp cổ Nhiêu Hà Lý cảnh cáo anh ta đừng nói linh tinh.
Nhiêu Hà Lý trợn mắt, không biết sợ nói: “Nếu em không tận mắt chứng kiến chuyện này, đánh chết em em cũng không bịa ra được. Anh nghĩ em dám lấy chuyện này ra đùa sao? Em chán sống rồi nên lừa anh à? Chu Lạc, anh tự nghĩ lại xem, mấy năm nay, dục vọng chiếm hữu của Chử Tuân với anh, anh không thấy đã vượt qua quan hệ chú cháu bình thường rồi à? Anh thử nghĩ lại từng hành động của cậu ta xem, em không tin là không có gì lạ!”
Chỗ khác thường… đương nhiên là có khác thường, chẳng qua Chu Lạc không nghĩ nhiều. Anh cho rằng bố mẹ Chử Tuân mất sớm nên cậu mới ỷ lại mình như vậy, vậy nên dù là những cái ôm hằng đêm, hay sự quấn quýt lạ thường, hay cùng hút chung một điếu thuốc, Chu Lạc đều không để tâm. Mà lúc này Nhiêu Hà Lý lại nói với anh, Chử Tuân cho thuốc vào trà an thần, lén hôn mình sau khi ngủ.
Dù anh không muốn tin đến đâu, anh những biết rõ chắc chắn Nhiêu Hà Lý không dám lấy chuyện này ra đùa. Mà một khi anh chấp nhận sự thật này, nghĩ lại những chuyện Chử Tuân từng làm, ánh mắt say mê của cậu, những cái ôm triền miên, sự gần gũi lặng lẽ, dục vọng chiếm hữu gần như biến thái, tất cả đều khiến anh rùng mình.
Vậy nên anh cố ý thân thiết với Chử Tuân, dời sức chú ý của cậu, cố ý không uống cốc trà đó nhưng vẫn giả vờ thiếp đi, anh muốn xem Chử Tuân muốn làm gì.
Cuối cùng Chử Tuân cũng hôn đủ, cậu rời khỏi môi Chu Lạc, lau nước bọt chảy bên môi anh. Sau đó cậu lật nghiêng Chu Lạc, dán lên lưng anh, cởi quần mình.
dương v*t cậu đã cứng từ lâu, cứng đến không thể cứng hơn nữa. Cậu nắm lấy thân dương v*t, đè lên khe mông Chu Lạc, bắt đầu cọ xát.
Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên trong phòng, một tay Chử Tuân xoa mông Chu Lạc, tay còn lại nắm gậy th*t của mình, ra vào giữa cánh mông Chu Lạc.
Cậu mê mẩn trong thứ tình dục biến thái này, cậu không thể chống cự cơ trước cơ thể Chu Lạc. Không bao lâu quy đầu đã phồng lên thành màu tím sậm, tốc độ cọ xát cũng ngày càng nhanh, có mấy lần đỉnh dương v*t còn chọc vào lỗ sau của Chu Lạc. Tràn Chu Lạc nổi đầy gân, ngay khi Chử Tuân nhắm mắt thở dốc, anh bỗng quay lại, lạnh lùng nói: “Cháu đang làm gì?!”
“A… Chú…”
Giọng nói vang lên quá đột ngột, quá đáng sợ, Chử Tuân vốn đang ở ranh giới giải phóng, Chu Lạc dọa cậu như cậu, cậu bỗng rùng mình, dương v*t đè lên mông Chu Lạc bắn ra từng luồng dịch trắng.
Tinh dịch nóng bỏng giữa khe mông thiêu rụi lý trí của Chu Lạc, mắt anh đỏ lên vì giận dữ. Anh xốc Chử Tuân vẫn còn chưa tỉnh hẳn dậy, ném cậu xuống đất.
“Chú hỏi cháu, mẹ nó cháu đang làm gì?!”
Lúc này hai người đều khỏa thân, dương v*t đỏ bừng của của Chử Tuân vẫn chưa mềm hẳn. Mà tinh dịch trên mông Chu Lạc cũng chảy dọc xuống đùi.
Chu Lạc nổi trận lôi đình, cảm giác bị lừa gạt, bị qua mắt, thậm chí bị phản bội choán hết lồng ngực anh. Người ở dưới đất kia là đứa bé anh nuôi lớn, là người anh móc hết tim phổi ra yêu thương mười mấy năm, anh đã hứa với Chử Xuyên sẽ chăm sóc cậu, cho cậu một cuộc sống bình thường. Để cậu được an toàn, anh liều sống liều chết chém giết bên ngoài, để cậu không bị mình ảnh hưởng, anh né tránh giấu giếm cậu, bao năm qua chưa từng công khai yêu đương lần nào. Anh muốn cho cậu những gì tốt nhất, vậy mà cậu lại lén lút, lén lút…
“Nói đi! Cháu bị câm à?!” Chu Lạc lấy một chiếc quần trong tủ ra, ném một chiếc khác cho Chử Tuân, “Mặc quần vào, đứng lên trả lời chú!”
Chử Tuân cúi đầu chậm rãi mặc lại quần. Sự bối rối ban đầu đã không còn, lúc này vẻ mặt cậu đã bình thường trở lại. Chử Tuân đứng cạnh cửa sổ, quay lại nhìn Chu Lạc, nhếch môi nói: “Không phải chú thấy hết rồi sao? Còn hỏi cháu làm gì nữa?”
Chu Lạc bỗng lao đến bóp cổ cậu, tức giận nói: “Cháu còn cười?! Giờ cháu vẫn cười được?! Nếu tối nay không phải chú đổ cốc trà đó đi, cháu còn muốn làm vậy tới khi nào nữa?!”
Chử Tuân híp mắt lại gần Chu Lạc, chậm rãi lướt mắt qua đôi môi sưng đỏ của anh, “Cháu không biết, chưa nghĩ đến, có thể sẽ làm vậy đến khi chú phát hiện.”
“Cháu…” Chu Lạc tức không nói nên lời, lúc này hai người đứng quá gần, Chu Lạc hơi khó thở. Anh buông Chử Tuân ra, quay người ngồi xuống mép giường, cảm giác dính dớp bên dưới quá rõ ràng, anh bực tức gãi đầu, buồn bực nói: “Có phải cháu thấy chú với đàn ông… nên tò mò không? Muốn thử thôi đúng không? Chử Tuân, nếu vì chú không làm gương tốt cho cháu, bây giờ cháu cũng thử rồi, sau này đừng làm vậy nữa, tìm một cô gái rồi yêu đương kết hôn đi.”
Chử Tuân càng muốn cười hơn, cậu cởi trần tựa lên hoa tường vi trên cửa sổ, lẳng lơ cười, “Tò mò? Chú đừng đùa, chú còn nhớ lần đầu tiên chú uống trà an thần là lúc nào không? Năm cháu mười lăm tuổi, từ khi đó cháu đã bắt đầu làm việc này với chú rồi. Đến giờ đã là ba năm, chú nghĩ đây chỉ là tò mò sao?”
Chu Lạc trợn mắt nhìn cậu, đôi mắt đỏ bừng đáng sợ, mà Chử Tuân nhìn vào mắt anh, lại ngoác miệng cười như thiếu đòn. Hồi sau, Chu Lạc mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải tò mò thì là gì?”
Chu Lạc chăm chăm nhìn Chử Tuân, như thể anh biết chắc đôi môi mỏng ấy sẽ nói ra những lời đầy kinh hãi, nhưng anh không thể cản, thậm chí không muốn cản, anh muốn nghe Chử Tuân nói.
“Là gì chú không biết sao?” Chử Tuân bỗng rời khỏi cửa sổ, ngồi xổm trước mặt anh. Nguồn ánh sáng mê hoặc chớp qua trong mắt Chử Tuân, ánh sáng ấy quá mạnh mẽ quá rực rỡ, khiến tim anh đau nhói.
“Cháu thích chú, cháu yêu chú, Chu Lạc.”
Chử Tuân vừa dứt lời, Chu Lạc cảm giác như cơ thể mình chứa đầy nước lạnh, tỏa ra hơi lạnh đáng sợ. Lực sát thương của lời Chử Tuân vừa nói đâu chỉ như dao đâm vào da thịt, anh thở dốc, nắm chặt cằm Chử Tuân, “Cháu nói gì? Hả?! Chú là chú cháu, mẹ nó, chú là chú cháu! Cháu thích chú? Cháu yêu chú? Sao cháu dám?! Hả?!”
Có lẽ khi lớn thêm chút nữa, cậu sẽ học được cách quanh co, khi bị Chu Lạc phát hiện sẽ giải thích, phủ nhận trước, đổi cho mình một cơ hội năm tháng còn dài. Nhưng lúc này Chử Tuân mười tám tuổi, cậu chỉ có một lồng ngực căng đầy tình yêu muốn bày tỏ, sức vóc còn non trẻ của cậu không gánh vác được những tình cảm nồng đậm sâu lắng ấy, cậu đã chạm đến giới hạn từ lâu.
Thậm chí cậu còn mong đến ngày Chu Lạc xé rách bộ mặt thật của mình, đưa những tâm tư nhơ bẩn, tình cảm bí mật của cậu từ lòng sông tăm tối lên mặt nước, phơi bày dưới ánh mặt trời. Bất kể đến cuối cùng nó sẽ sống hay chết, Chử Tuân đều muốn dâng tình cảm chân thật nhất của mình lên trước mặt Chu Lạc.
Đây là tình cảm của cháu, chú có cần không? Chú cần, cháu móc tim ra đưa chú. Chú không cần, cứ vứt nó xuống đất, đạp vào trong bùn lầy. Dù thế nào nó cũng là của chú, mặc chú quyết định.
Đây chính là tình yêu của thiếu niên, thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành!
Chử Tuân chưa từng thăm dò, cũng không suy nghĩ, từ ngày cậu nhận ra tình cảm của mình, cậu đã đánh cược tất cả. Cậu yêu Chu Lạc đến gần như cố chấp, có lẽ con đường này không bằng phẳng, có lẽ cậu phải hy sinh rất nhiều, nhưng cậu đã trao hết tình cảm hừng hực trong lòng từ ngày niên thiếu mới biết yêu đến khi trưởng thành cho Chu Lạc, cậu đã yêu Chu Lạc bằng tất cả những gì mình có.
Lần đầu tiên cậu mộng tinh là năm mười ba tuổi, khi đó cậu còn nhỏ, chưa biết yêu là gì, chỉ mù quáng sùng bái Chu Lạc, quyến luyến Chu Lạc, trong tim, trong mắt chỉ có Chu Lạc.
Khi đó bố mẹ cậu đã mất, với cậu, Chu Lạc vừa là bố, cũng là anh, là bạn bè, là người thân.
Cũng trong một đêm mùa hè, cậu chìm trong giấc mộng tươi đẹp triền miên. Trong giấc mơ, Chu Lạc mặc áo sơ mi trắng mỉm cười với cậu, giọt sương đọng trên bờ môi dày, tản mát một hương thơm xa thẳm. Cậu cúi đầu muốn lau giúp anh, không ngờ lại mất hồn vì giọt sương đó, cậu cúi xuống hôn lên bờ môi căng đầy kia. Sau đó cậu tỉnh giấc, tinh dịch dính dớp giữa hai chân.
Tình cảm cậu dành cho Chu Lạc không hề bất chợt, mà là chậm rãi tích lũy sau từng ngày bầu bạn, sau từng ngày ở bên. Cậu không muốn xa anh, sùng bái anh, khát vọng anh, ái mộ anh, với cậu, tình thân là Chu Lạc, tình bạn là Chu Lạc, tình yêu cũng là Chu Lạc.
Bến bờ của mọi tình cảm đều là Chu Lạc.
Trên dòng sông năm tháng đằng đẵng, cậu đã nghiện một loại thuốc tên là Chu Lạc.
“Dám hay không cháu cũng làm rồi. Cháu yêu chú, từ năm mười ba tuổi cháu đã yêu chú rồi, không phải chú cũng yêu cháu sao?” Chử Tuân nắm bàn tay Chu Lạc đang bóp cổ mình, ánh mắt sáng rỡ nhìn anh.
“Sao giống nhau được?!” Chử Tuân gầm lên. Sau đó anh buông Chử Tuân ra, thành khẩn nói: “Tiểu Tuân, cháu còn nhỏ, cháu chưa hiểu thế nào là yêu. Mấy năm qua chỉ có mình chú ở bên cạnh, cháu quá ỷ lại chú nên mới có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Nhưng đây không phải tình yêu, cháu đừng nghĩ lung tung nữa. Sau này đừng làm vậy nữa, ngoan ngoãn đi, được không?”
Nghe Chu Lạc nói vậy, vẻ tình tĩnh trên mặt Chử Tuân cũng tan biết. Cậu trợn mắt nhìn Chu Lạc, tức giận nói: “Cháu không hiểu? Sao cháu không hiểu được? Chú biết những năm qua cháu sống thế nào không? Cháu trơ mắt nhìn chú qua lại với từng người bạn trai, nhìn chú hôn họ, ôm họ, làm tình với họ. Tim cháu như bị dao rạch từng đường, chảy máu ròng ròng, cháu không hiểu sao? Cháu không hiểu cháu đau đớn thế nào sao?”
“Chú chưa từng làm những chuyện này trước mặt cháu, sao cháu biết được?!”
Chử Tuân cười khổ, “Chú nghĩ chú giấu giếm giỏi lắm, chú nghĩ chú không thân mật với họ trước mặt cháu cháu sẽ không biết. Phòng 609 khách sạn Hải Lạc, chú làm gì ở đó cháu biết hết, cháu nhìn thấy hết qua ti vi dưới tầng.”
“Cháu… cháu lắp camera?!” Chu Lạc không tin nổi chỉ vào mặt Chử Tuân, anh không ngờ đứa trẻ mình nuôi nấng lại có nhiều tâm tư tăm tối sau lưng anh đến vậy, rốt cuộc cậu đã giấu anh làm những việc gì?”
“Đúng vậy… Giờ chú đã tin chưa?”
Chu Lạc im lặng cúi đầu. Phải đến năm phút sau anh mới hít một hơi, ngẩng đầu nói với Chử Tuân: “Kỳ nghỉ hè của cháu sắp kết thúc rồi, chú đã liên lạc với đại học bên Mỹ giúp cháu. Vốn định một thời gian nữa mới nói, nhưng giờ không cần nữa, cháu dọn đồ đi, hai hôm nữa cháu sẽ đi luôn.”
“Cháu không đi!!” Chử Tuân hét lên, cậu lao đến nắm vai Chu Lạc, “Chẳng lẽ chú không thích cháu một chút nào sao?”
Chu Lạc nhìn cậu, gằn từng chữ: “Chử Tuân, nghe rõ đây, không, không thích chút nào. Trong mắt chú cháu chỉ là một đứa trẻ, chú không thích cháu, dù cháu có ý đồ gì với chú thì cũng nín con mẹ nó vào, ngoan ngoãn cút ra nước ngoài học!”
Chử Tuân nắm vai Chu Lạc càng mạnh, đến mức Chu Lạc cũng thấy đau. Mắt cậu nhòe đi, mơ màng nhìn Chu Lạc, “Chú không thích cháu cũng không sao, cháu thích chú là được. Dù sao chú cũng cần tìm người chịch mà, hay là chú chịch cháu cũng được, cháu không nói với ai đâu, được không? Chẳng lẽ cháu không bằng Nhiêu Hà Lý sao?”
“Đm Chử Tuân! Mẹ nó cháu đừng tự coi thường mình, dù ông đây có ra đường tìm đại một tên trai bao cũng không chịch cháu, mẹ nó… ưm…”
Chu Lạc còn chưa dứt lời, Chử Tuân bỗng dưng đè anh xuống giường chặn miệng anh. Anh vùng vẫy đá Chử Tuân, nhưng vì trước khi ngủ anh đã uống hai ngụm trà lừa Chử Tuân, bây giờ dù anh tỉnh táo nhưng sức lực không được như trước nữa. Không biết dồn sức từ đâu, Chử Tuân đè lên người anh như tường đồng vách sắt, khiến anh không thể cử động. Lưỡi Chử Tuân điên cuồng thăm dò trong miệng anh, ngang ngược khuấy động trong khoang miệng.
Anh nhẫn nhịn nụ hôn trên giường vừa rồi là vì muốn thăm dò giới hạn của Chử Tuân, còn lúc này anh rất tỉnh táo, không thể để Chử Tuân làm theo ý mình nữa. Anh há miệng, cắn lưỡi Chử Tuân, Chử Tuân khẽ xuýt xoa một tiếng, bị anh cắn rách lưỡi. Song Chử Tuân vẫn không buông tay, tiếp tục trắng trợn khuấy đảo trong miệng anh.
Lúc này đã không còn là nụ hôn nữa, chỉ là một trận đọ sức yên lặng. Trong lúc tranh chấp, lưỡi hai người đều bị cắn rách, mùi máu tanh tràn ngập giữa khoang miệng quấn quýt.
Trong lúc hỗn loạn như vậy, Chử Tuân lại ngày càng hưng phấn, cậu với tay ra sau Chu Lạc, xoa bóp mông anh. Gân xanh nổi đầy trán Chu Lạc, anh nhân lúc Chử Tuân lơ là, dồn sức đẩy Chư Lạc khỏi người mình. Chử Tuân chật vật ngã xuống, máu chảy ra từ khóa miệng, cậu ngẩng đầu cười với anh, như một kẻ điên.
Anh hung dữ cho Chử Tuân một bạt tai, chỉ vào mặt Chử Tuân, mắng: “Dọn đồ rồi cút đi học cho chú, nếu không sau này đừng gọi chú là chú nữa, cả đời cũng đừng mong gặp lại chú nữa!”
Nụ cười trên mặt Chử Tuân vụt tắt, bờ vai rộng lớn sụp xuống. Cậu tựa lên cửa sổ, khẽ nói: “Chú đánh cháu, mắng cháu đều được, đừng đuổi cháu đi được không?”