Đảo Taroshi

Chương 21



Chu Lạc không biết đây đã là ngày thứ mấy, có lẽ là ngày thứ ba, cũng có lẽ là ngày thứ năm, anh mất hẳn khái niệm về thời gian, chỉ có thể phân biệt trời sáng hay trời tối qua ánh sáng mờ nhạt ngoài bức rèm cửa sổ.

Giọng anh đã khàn đặc, không nói nên lời, Chử Tuân ngậm trà an thần, đút cho anh từng ngụm. Anh không còn sức chống cự nữa, từ ngón chân đến ngọn tóc đều mềm nhũn, Chử Tuân vươn lưỡi tách môi anh, chậm rãi đưa dòng nước thơm ngát vào miệng anh. Cậu quấn lưỡi anh bắt đầu mút mát, mấy hôm nay họ đã hôn rất nhiều lần, môi lưỡi chưa từng tách ra. Chử Tuân hôn thật sự động tình, lồng ngực phập phồng, cậu thở hổn hển, như một con báo dồn sức chuẩn bị tấn công.

Anh không phản kháng, không có sức, cũng không để bụng nữa rồi. Chuyện quá đáng hơn nữa cũng đã làm, anh cũng lười phản ứng lại mấy nụ hôn của cậu. Nhưng anh không thể phủ nhận rằng Chử Tuân đã thành công dấy lửa trong người anh.

Ngón tay Chử Tuân dạo chơi trên người anh, xoa từ ngực đến mông, nụ hôn thêm phần kịch liệt, mỗi góc trong miệng anh đều bị Chử Tuân liếm đến mẫn cảm, nước bọt chảy dọc từ khóe miệng hai người. Anh gắng gượng giơ tay vỗ lên ót Chử Tuân, Chử Tuân dừng lại nhìn anh, anh kìm nén tiếng rên, khàn giọng nói: “Bế chú vào tắm, người dính nhằng nhằng khó chịu quá.”

Hiếm khi anh mới ôn hòa nói chuyện với Chử Tuân, Chử Tuân mừng rỡ, cười như một đứa trẻ, cậu hôn lên khóe miệng anh, “Vâng.”

Anh đã không bị trói từ lâu, ngày nào Chử Tuân cũng mớm thuốc cho anh, anh vốn đã không có sức, Chử Tuân còn làm rất hăng, lúc này anh đứng thôi cũng run, nói gì đến bỏ chạy.

Chử Tuân rút ra khỏi người anh, tinh dịch lập tức trào ra, chảy xuống đùi, anh tức giận chửi thề một câu, Chử Tuân lại ngoác miệng ra cười.

Chử Tuân cúi đầu ngắm nhìn nơi đó, tựa như ngắm nghía một kiệt tác, nhìn dòng dịch trắng đục chậm rãi chảy từ bắp đùi xuống mắt cá chân.

Mẹ nó đúng là biến thái, sao anh lại nuôi được một thắng nhóc biến thái thế này!!

Anh gầm lên với Chử Tuân, “Đ*t mẹ đừng nhìn nữa, nhanh  bế ông!”

“Vâng, bế ngay.” Chử Tuân giữ cằm anh hôn thêm một phát rồi mới bế ngang Chu Lạc lên, vào phòng tắm.

Chử Tuân mở vòi nước, cậu để anh đứng dưới vòi hoa sen, bảo anh chống lên tường tách chân ra. Dù đã làm rất nhiều lần, nhưng tư thế này vẫn khiến anh xấu hổ. Chử Tuân quỳ sau lưng anh, hai tay tách mông Chu Lạc, đưa ngón tay vào trong cơ thể anh rồi chậm rãi đẩy dịch trắng bên trong ra.

Chử Tuân không chỉ điên mà còn xấu xa, cậu cố ý dày vò anh, vừa dọn sạch giúp anh, vừa khuấty đảo trong cơ thể anh. Đến khi tinh dịch trút đầy bên trong được rửa sạch hết, Chử Tuân bỗng cắm hai ngón tay vào, cấp tốc đâm vào điểm mẫn cảm của anh.

“Ưm…” Anh bò sấp trên tường, trước ngực là vách tường lạnh lẽo, phía sau là dòng nước ấm nóng. Ngón tay Chử Tuân cuốn theo từng đợt sóng tình trào dâng trong cơ thể anh, anh không đứng nổi nữa, run rẩy ngã ra sau. Chử Tuân đỡ anh, quay người anh lại, hai người đứng đối mặt nhau. Chử Tuân tách hai chân anh vòng lên hông mình, cúi đầu xuống ngậm lấy cổ anh, mút mát không ngừng, cổ Chu Lạc là nơi nhạy cảm nhất, toàn thân như có dòng điện chạy qua, tê rần, khiến anh không chịu nổi. Anh nâng cánh tay mềm nhũn nắm cánh tay Chử Tuân, cần cổ thon dài ngửa cao, mặc cho dòng nước ấm nóng trút lên gò má, lạc lối giữa nóng lạnh đan xen.

Chử Tuân buông cổ anh, say đắm nhìn gương mặt mất hồn trong nước của anh. Tay cậu mơn trớn lên mặt Chu Lạc, chậm rãi khắc họa từng đường nét khuôn mặt anh, mặt mày tuấn tú, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi nở nang, nốt ruồi mỹ nhân bên miệng, tất thảy đều được Chử Tuân khắc họa lại trong lòng hàng nghìn, hàng vạn lần, trong giấc mộng thời niên thiếu, trong những đêm đông giá lạnh ở New York.

“Chú ơi… Lạc Lạc…” Chử Tuân khẽ gọi, thúc eo tiến vào cơ thể anh.

“Ưm…” Lối vào siết chặt đã quen với cây hàng nóng bỏng và quyết liệt này, vách thịt đã bị chịch đến mềm nhũn điên cuồng hút lấy kẻ xâm lấn trẻ tuổi, Chử Tuân chặn môi anh, thẳng lưng đâm vào.

“Lạc Lạc… Chú mở mắt ra nhìn cháu đi… Được không?” Chử Tuân mút lưỡi anh, rồi ghé bên tai anh làm nũng.

Mấy hôm nay cơ thể họ gần như chưa từng tách ra, trên giường, cạnh cửa sổ, phòng tắm, sô pha, khắp căn nhà ven biển tràn ngập bóng dáng quấn quýt của họ, khi làm mệt rồi, Chử Tuân sẽ vùi luôn trong người anh, ngậm đầu v* anh nhắm mắt nghỉ ngơi, đến khi tỉnh lại sẽ làm tiếp.

Họ rất ít khi nói chuyện với nhau, Chử Tuân không dám, mà anh cũng lảng tránh.

Nhưng bản năng cơ thể lại dần dần ăn mòn lý trí anh, nuốt dần nguyên tắc của anh, tức giận chửi mắng ban đầu lúc này đã trở thành im lặng. Anh suy nghĩ điều gì, Chử Tuân không biết, mà chính bản thân anh cũng không biết.

Đâu phải anh không nhớ Chử Tuân, thật ra, anh rất nhớ cậu.

Xa cách bốn năm, Chu Lạc bỏ lỡ quá trình Chử Tuân lột xác từ thiếu niên đến trưởng thành, với anh mà nói, đây là tiếc nuối khó có thể bù đắp trong đời. Vốn anh còn nghĩ đợi Chử Tuân về nước, họ sẽ lại có thể bầu bạn với nhau như trước, ở bên nhau nốt quãng đời còn lại. Nhưng Chử Tuân không cho anh cơ hội ấy, Chử Tuân xa lánh anh, oán trách anh. Cậu về Hi Đảo lâu như vậy, thậm chí anh chưa được trò chuyện với Chử Tuân một lần tử tế, chưa được hỏi Chử Tuân bốn năm qua cậu sống có ổn không?

Vậy nên lần đầu tiên Chử Tuân hôn anh, anh tức giận, nhưng cũng không nỡ cắn cậu. Anh không muốn nhưng buộc phải thừa nhận, Chử Tuân không còn là đứa bé anh nuôi lớn nữa. Chử Tuân là một người đàn ông, một người đàn ông trưởng thành đầy cuốn hút, một người đàn ông có thể dấy lên từng cơn sóng trong cơ thể anh, mang đến cho anh khoái cảm khôn cùng.

Đứa bé của anh đã trưởng thành rồi.

Anh mở mắt ra giữa làn hơi nghi ngút, không gian trước mắt tràn đầy hơi nước, ẩm ướt, nhìn đến khi trái tim của Chử Tuân cũng mềm nhũn. Chử Tuân thúc mạnh, tiến sâu vào cơ thể anh, lưng anh chạm vào mặt tường lạnh lẽo, cơ thể co giật, lỗ sau bất giác cắn mút dương v*t của Chử Tuân. Chử Tuân khẽ gầm một tiếng, điên cuồng cắm rút, khiến lưng anh va vào tường không ngừng.

Trong lúc quấn quýt kịch liệt, Chử Tuân sơ ý chạm vào nút ấn trên vòi hoa sen, nước ấm dội xuống người họ bỗng trở nên lạnh cóng. Hai người vốn đang đắm chìm trong tận cùng của tình dục, bỗng nhiên bị nước lạnh kích thích, hai người cùng rên lên. Chử Tuân giữ thắt lưng anh, thúc vào mười mấy cú vừa nhanh vừa mạnh, cú nào cũng lút cán, đâm thẳng vào tuyến tiền liệt của anh. Khoái cảm chợt lóe, kích thích đến mức ngón chân anh cuộn tròn.

“Aaaa… A… Aaaa… Chử Tuân!!”

“Chú ơi… A… Chú ơi… Cháu bắn đây…”

Họ cùng nhau đạt tới cao trào, hai người ôm nhau thở dốc như hai con thú dữ vừa giao cấu.

Chử Tuân tắt vòi sen, vùi đầu vào hõm cổ anh, vuốt ve cơ thể anh, vài phút sau họ mới tĩnh lại.

Chử Tuân thả anh xuống, cậu ngồi xổm móc tinh dịch mình vừa bắn vào cơ thể anh, sau đó mới ôm anh cùng tắm, lau người cho anh.

Chử Tuân bế anh lên giường, thay một chiếc chăn sạch, cậu ôm Chu Lạc, không nói không rằng.

“Chử Tuân, cháu định xử lý thế nào?” Anh nhìn lên trần nhà, không bộc lộ biểu cảm gì.

Chử Tuân im lặng, hồi lâu sau mới buồn bã nói: “Cháu không biết, chưa nghĩ tới.”

“Cháu không thể nhốt chú ở đây mãi được… Ưm…”

Chử Tuân bỗng dưng cúi xuống hôn anh, “Chú còn nói nữa cháu sẽ làm chú tiếp đấy, chú tự nghĩ đi, Lạc Lạc.”

“Đ*t mẹ, đừng gọi chú như thế, mắc ói.” Anh nghiền răng nanh lên môi Chử Tuân, im lặng nhắm mắt.

Chử Tuân lại như một đứa trẻ muốn bú sữa vùi đầu ngậm đầu v* anh.

Mùi thuốc lá trên người Chử Tuân rất nồng, mấy hôm nay khi anh ngủ, Chử Tuân luôn đứng trước cửa sổ, lẳng lặng hút thuốc. Nhưng nếu ngửi kỹ, trên người cậu còn có mùi hoa hồng lẫn với mùi bách hợp thoang thoảng, cùng với mùi mát lạnh của tuyết tùng và tĩnh lặng của đàn hương.

Khi đến dự buổi tiệc hôm đó, anh đã ngửi thấy mùi này. Không hiểu vì sao, anh bỗng hỏi: “Mùi trên người cháu là mùi gì thế? Xịt nước hoa à?”

Chử Tuân nhả đầu v* anh ra, tựa vào ngực anh châm một điếu thuốc, rầu rĩ nói: “Vâng.”

“Nước hoa gì?”

“Đường xuống địa ngục.”

“Đệt, tên tuổi kiểu gì đấy, âm u gần chết.” Anh lén lút ngửi thêm một lát, “Tại sao phải xịt nước hoa? Trước đây cháu có bao giờ xịt thứ này đâu.”

Chử Tuân nhả một ngụm khói, xoay người nằm thẳng ra giường, “Mùi khói thuốc nồng quá, không xịt nước hoa không che được, mùi lắm.”

Rồi cậu không nói nữa.

Chử Tuân hút hết một điếu thuốc, cũng nhắm mắt lại.

Hôm sau, khoái cảm râm ran đánh thức Chu Lạc khỏi cơn mơ. Anh mở mắt, Chử Tuân đang vùi trong người anh châm lửa. Thấy anh dậy, Chử Tuân ưỡn hông đâm vào, cậu cúi xuống hôn anh: “Chú dậy rồi?”

Sáng sớm là lúc đàn ông nhạy cảm nhất, dương v*t của anh chẳng cần vuốt ve cũng đã cứng. Chử Tuân đâm vào rất sâu, khoái cảm lan tràn khắp cơ thể như cỏ dại, anh vô thức rên lên, giơ tay che mắt.

Ngay khi giơ tay lên, anh phát hiện tay mình đã có sức trở lại, vậy mà Chử Tuân lại không cho anh uống thuốc!

Sau một chốc kinh ngạc, anh bỏ tay xuống, hỏi Chử Tuân: “Sao không cho chú uống thuốc nữa?”

Ánh mắt Chử Tuân sâu thẳm khiến anh không sao hiểu được, cậu hôn “chụt” lên khóe môi anh, nói: “Chịch nhau nhiều ngày vậy rồi, chú không thấy thích lắm ạ?”

“Cháu nằm xuống cho chú chịch là biết ngay… A…”

Chử Tuân lại bắt đầu cọ lên tuyến tiền liệt của anh, cây hàng nổi đầy gân xanh chậm rãi nghiền lên cục thịt đã bị chịch nát kia. Anh không nhịn được cắn môi, Chử Tuân rút mạnh, sau đó lại ghìm thắt lưng đâm vào lút cán, va mạnh vào cục thịt nho nhỏ kia.

“Cũng không phải không được… Nếu chú muốn chịch cháu, lúc nào cũng được hết…”

“Aaa… Đ*t mẹ… Mẹ… nó… Aaa…” Khoái cảm mãnh liệt ập tới, Chu Lạc thét lên bằng chất giọng đã khàn đặc. Chử Tuân cũng mê mệt trong cảm giác sung sướng khi vách thịt co rút ôm ấy mình, cậu nhắm mắt tăng tốc độ cắm rút.

Bỗng nhiên, Chu Lạc xoay người ngồi lên, anh bóp cổ Chử Tuân đè cậu xuống dưới. Thân dưới hai người vẫn còn gắn chặt vào nhau, động tác này khiến dương v*t của Chử Tuân chôn trong lỗ sau của anh cũng xoay một vòng. Cây gậy vừa to vừa thô nghiền nát từng tấc thịt mềm trong lỗ đ*t anh, Chu Lạc ngửa cổ khẽ xuýt xoa, cưỡi lên người Chử Tuân.

“Chú ơi…” Chử Tuân bị kích thích đến đỏ mắt, cậu vội vàng thúc lên muốn đâm anh, Chu Lạc lại đè ngực cậu lại, không cho cậu cử động.

Chử Tuân đang cheo leo trên bờ vực khoái cảm, bị Chu Lạc đè xuống, ngực cậu phập phồng kịch liệt. Chử Tuân thở dốc, đôi mắt xanh nhạt trợn trừng nhìn Chu Lạc. Chu Lạc cũng chẳng khá khẩm hơn, khoái cảm ngập đầu vừa mới tới lưng chừng, đang dụ dỗ anh tìm kiếm càng nhiều hơn, nhưng anh chịu đựng giỏi hơn cậu, dù sao Chu Lạc cũng ba mươi rồi.

Chu Lạc vươn tay rút một điếu thuốc trên tủ đầu giường, châm lửa, anh hút một hơi dài rồi cúi người nhả khói lên mặt Chử Tuân. Sau đó anh vung tay, hung hăng giáng một bạt tai xuống má phải Chử Tuân.“

“Nhóc con trưởng thành rồi, dám bắt cóc chú, hửm?”

Nói xong, anh lại vung tay giáng xuống bên má còn lại của Chử Tuân, tát xong lại bóp cổ cậu, hôn môi Chử Tuân như muốn nghiền nát cậu, tiếp đó nâng mông mình lên, nuốt tận gốc dương v*t của Chử Tuân, sau đó anh lắc hông nhấp nhô điên cuồng.

Anh vừa gặm cắn môi Chử Tuân, vừa điên cuồng di chuyển mông mình. Anh nhún rất nhanh, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, mỗi cú đều ngậm dương v*t Chử Tuân đến tận gốc, đưa quy đầu đến nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể mình. Nơi đó của anh đã quen bị chịch, sau mấy cú đâm, anh đã chạm được tới cục thịt mềm kia. Chu Lạc thét lên buông Chử Tuân ra, anh ưỡn lưng đè lên cơ ngực Chử Tuân, tốc độ lên xuống càng nhanh hơn.

Mái tóc dài xõa trên đầu vai anh, lồng ngực trần trụi phủ kín những dấu hôn đỏ tím chồng chất lên nhau. Đôi môi dày đã sưng đỏ sau nhưng nụ hôn, khiến viên thịt giữa môi anh càng thêm đầy đặn. Anh híp mắt nhìn Chử Tuân, ngọ nguậy vòng eo linh hoạt, nhanh chóng phun ra nuốt vào dương v*t cậu.

“A… Chú ơi…”

Chử Tuân chăm chăm nhìn anh, tình dục sục sôi lan tràn trong đôi mắt, thoạt trông đỏ bừng rất đáng sợ.

Anh ngồi hẳn xuống, điên cuồng đưa quy đầu của cậu đâm vào tuyến tiền liệt của mình, tay còn lại tự tuốt súng. Cơn sướng tràn đến như thủy triều, lỗ sau của anh bắt đầu ra sức co rút, dương v*t phía trước sưng lên thành màu tím sậm. Trong cơn vui sướng cùng cực, anh cong ngón tay cào hai vết đỏ tươi trước ngực Chử Tuân.

“Aaa… Chú ơi…” Chử Tuân thét lên, cậu vươn tay giữ thắt lưng anh, đâm lên thật mạnh, giữ chặt anh trên dương v*t hưng phấn dựng thẳng của mình.

Cậu cắn môi rên rỉ, động tác đâm chọc nhanh đến cực hạn, vòng eo săn chắc đâm liên hồi.

“Ưm…. A….”

“Chú ơi… A…”

Trong những cú dập như mưa rền gió giữ, hai người cùng chạm đến cao trào. Một luồng tinh dịch nóng hổi chảy sâu vào cơ thể anh. Chu Lạc run rẩy, anh mệt mỏi giơ tay tát Chử Tuân, “Mẹ nó, thế này mới là làm tình… Hiểu chưa, nhóc súc sinh…”

Anh xuống khỏi người Chử Tuân, mệt mỏi nằm sang bên cạnh. Chử Tuân vừa bình tĩnh lại đã quay sang hôn anh, lại bị anh đẩy ra.

“Chú?”

“Chử Tuân, điên cũng điên đủ rồi, mấy hôm nay cháu cứ coi như một giấc mơ, rời khỏi đây rồi quên nó đi.” Anh châm một điếu thuốc, là Malboro đỏ Chử Tuân thích hút, là loại thuốc đậm nhất, hắc nhất, cũng sướng nhất.

“Ý chú là sao?! Rõ ràng vừa rồi chú còn…” Chử Tuân trở mình đè lên người anh, hung dữ nhìn Chu Lạc.

Anh nghiêng đầu nhả khói, ngón tay còn kẹp điếu thuốc chạm lên mặt Chử Tuân, sờ vết đỏ vừa bị mình đánh, “Những gì chú cho được chú đã cho hết rồi, những thứ khác thì cháu đừng mong đợi, cũng không thể.”

Chử Tuân nhìn anh, vẻ mặt thất vọng xen lẫn bàng hoàng, đồng tử xanh nhạt long lanh nước, đôi mắt đỏ hoe cũng nhòe đi, “Chú đã bị cháu làm rồi mà, chú là của cháu!! Chú là của cháu! Chu Lạc, chú không trốn được đâu!”

Anh hút một hơi thuốc, đẩy Chử Tuân ra rồi đứng dậy, luồng tinh dịch trắng đục lập tức trào ra từ sau mông Chu Lạc, chảy dọc xuống bắp đùi, nhưng anh không thèm để ý, chỉ gỡ một chiếc áo choàng tắm màu đen trong tủ ra rồi khoác lên người, tựa vào cửa sổ nhìn Chử Tuân, “Đúng, cháu chịch chú rồi, nhưng thế thì sao? Đều là đàn ông, sướng là được, chẳng lẽ cháu chịch chú rồi còn muốn quấy nữa? Nếu không chú từng chịch nhiều người như vậy, chẳng phải đã bị ăn vạ từ lâu rồi à? Nhưng cháu xem có ai bám riết chú không? Không, mọi người đều là người trưởng thành, đã đôi bên tình nguyện thì đừng lôi chuyện đạo đức nhân phẩm vào làm gì, vô dụng. Chử Tuân, nếu cháu đã nói chú đừng coi cháu là trẻ con, thì cháu cũng phải tuân theo cách xử sự của người trưởng thành.”

Anh kéo tấm rèm dày nặng ra, mở cửa sổ, gió biển và ánh nắng cùng tràn vào phòng, thổi bay mùi tanh đầy nhục dục trong phòng, “Dù hai chúng ta còn lâu mới đến đôi bên tình nguyện, nhưng chú không phủ nhận cháu chịch chú rất sướng. Bây giờ chú không muốn so đo với cháu, cút nhanh đi.”

Một giây trước tim Chử Tuân còn đập rộn ràng trước sự chủ động của anh, ngay sau đó anh đã đẩy cậu xuống khe vực thăm thẳm.

Cậu không mong chờ Chu Lạc sẽ chấp nhận mình ngay, cậu phát điên, cậu mất trí, cậu bất chấp tất cả nhốt Chu Lạc lại. Cậu không ngu xuẩn đến mức nghĩ rằng chỉ cần nhốt Chu Lạc lại làm vài ngày là Chu Lạc sẽ chấp nhận cậu, nhưng cậu nghĩ sau bảy ngày này, Chu Lạc sẽ nhìn thẳng vào tình cảm cậu dành cho anh. Nhưng không, những gì Chu Lạc nói ra lại khiến cậu càng thêm tuyệt vọng.

Cậu muốn gầm lên, muốn gào thét, muốn đè Chu Lạc xuống làm thật hung bạo, làm đến khi anh không thể nói lời nào tổn thương cậu nữa, nhưng cậu biết lặp lại những chuyện này cũng chỉ là phí công.

Cậu ngồi cạnh giường, túm tóc mình giật xuống, mái tóc bông mềm bị cậu giật đến rối tung, lồng ngực rộng lớn phập phồng liên hồi, tựa như loài động vật họ mèo nào đó đang ấm ức.

Chu Lạc chớp mắt, ngoảnh đầu đi không nhìn cậu.

Không biết bao lâu sau, đến khi gió cũng thôi lùa vào, Chử Tuân mới ngẩng đầu, lúc này cậu đã bình thường trở lại, “Muốn cháu quên hết tất cả cũng được, vậy chú phải đồng ý một điều kiện của cháu, chú phải chấp nhận vị trí chủ nhân Thanh Bang.”

“Dù là mua hàng của nhà họ Kim hay hàng của Mexico, chúng ta cũng không thể thay đổi sự thật là thuốc phiện đã xuất hiện trên Hi Đảo. Nếu chú muốn thay đổi cục diện này, chú phải cầm quyền trước đã, đợi đến khi đôi cánh của chú đã đủ rộng dày, chú còn sợ mấy lão già kia sao?” Giọng Chử Tuân rất trầm, không xen lẫn chút tình cảm dư thừa nào, “Chú cũng không muốn cơ nghiệp của bố cháu bị Trì Chí và mấy lão già kia hủy hoại đúng không? Hơn nữa, so với nhà họ Kim, bên Mexico không có thù hằn gì với nhà họ Chử chúng ta, chẳng lẽ chú bằng lòng để nhà họ Kim nuốt gọn thị trường Hi Đảo, kiếm tiền cho chúng sao? Hơn cả, vốn vị trí này nên là của chú mà.”

“Cháu không nên nhúng tay vào chuyện này.” Chu Lạc hút thuốc, khẽ nói.

“Cháu nên núp sau lưng chú cả đời, để chú bán mạng cho nhà họ Chử sao? Cháu họ Chử, cháu không thể hoàn toàn thoát khỏi chuyện này.”

Chu Lạc im lặng một chốc, bèn nói: “Chú sẽ suy nghĩ.”

Chử Tuân đứng dậy mặc quần áo, quay lưng về phía anh, nói: “Vậy cháu sẽ không quấy rầy chú nữa, nếu chú đã quyết tâm không chấp nhận cháu, cháu cũng không quấy lấy chú nữa. Nói cũng buồn cười, lúc chưa ăn được còn ngày nhớ đêm mong muốn thịt chú, giờ ăn suốt bảy ngày bảy đêm rồi mới phát hiện chuyện cũng chỉ vậy thôi.”

“Chú cũng chỉ thế thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.