Cuối cùng bão vẫn tới, nhưng có vẻ như nó nể mặt vị Thiên Nữ Chỉ Vũ mới ra đời là tôi đây, gió không mạnh mưa cũng không nặng, đóng cửa sổ lại là gần như không nghe được âm thanh bên ngoài.
Lúc này hẳn Nhạn Không Sơn cũng đã ngủ.
Tôi trở mình trong bóng đêm, nhìn chằm chằm những chiếc bóng mờ nhạt của đồ đạc trong phòng, chỉ thấy lòng mình khó chịu quá đỗi, có làm sao cũng không ngủ được.
Rốt cuộc là còn quá nhỏ để học hút thuốc lá, hay là còn quá nhỏ để yêu đương với anh? Đến cuối cùng tôi cũng không thể hỏi ra lời. Trực giác nói cho tôi rằng mình không nên hỏi, hỏi ra sẽ không tốt.
Anh hẳn là đã biết, biết tôi thích anh.
Cái gì mà nhận nhầm anh với người khác, cái này chẳng khác gì việc tôi nói mình không nhớ rõ, đều là lời nói dối.
Tôi chắc chắn đã nói ra tên của anh, cho nên ngày thứ hai anh mới hỏi tôi có nhớ mình đã nói gì hay không. Mà dù tôi có nhớ hay không, thì anh đều đã quyết sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Giống như việc tôi sợ bị anh từ chối, muốn tiếp tục làm bạn với anh, cho nên giả vờ mình không nhớ gì, có lẽ anh cũng vì nghĩ cho cảm nhận của tôi, muốn duy trì vẻ ngoài bình thản với tôi, không muốn nói thẳng ra, nên đành phải thông qua cách khác ám chỉ với tôi.
Tôi còn quá nhỏ, suy nghĩ còn quá ngây thơ, tôi không đủ chín chắn, tôi mới mười tám tuổi... Mà nguyên nhân quan trọng nhất mà anh không nỡ nói thẳng ra, nhưng tôi có thể đoán được ---- chúng tôi đều là nam.
Anh chỉ mới vàng với tôi mấy lần, không có nghĩa anh cũng là đồng tính luyến ái. Phó Duy còn hồng với tôi kìa, nhưng cũng đâu có muốn yêu đương với tôi.
Cho nên, tôi đã bị người ta uyển chuyển từ chối rồi...
Tôi lại trở mình, vùi mặt vào trong gối, mặc sức hết lên buồn khổ trong lòng: "Tuổi còn nhỏ không phải lỗi của em! Tuổi nhỏ thì có gì không tốt? Em chỉ mới mười tám tuổi thôi! Đời người chỉ có một lần mười tám thôi!"
Dù tôi có không cam lòng cỡ nào, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Bão qua đi, trên đường rơi rụng rất nhiều lá và cánh hoa, giữa đường còn lác đác những vũng nước đọng, nhưng theo nhiệt độ không khí dần lên cao, trước giữa trưa bọn chúng sẽ bốc hơi sạch sẽ.
Như vậy có khi còn đáng thương hơn là "bị từ chối thê thảm" nhỉ?
Cứ lặng lẽ bị bóp chết như vậy.
Tỏ tình thất bại ít nhất còn để lại dư âm của cái "thích" để tưởng niệm, sau này hồi tưởng lại cũng thấy không uổng tình cảm của mình, cái "thích" của tôi thì ngay cả xác cũng không có.
Tình cảm của tôi, sống thì bị kìm nén, chết cũng đau buồn.
"Dư Miên!" Tôn Nhụy tựa ở cạnh quầy thu ngân, dùng sức vẫy tay chào hỏi với tôi.
Có thể là sau khi bão tan mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, trên đường hơi quạnh quẽ, trong tiệm cũng không có khách.
Đây là lần thứ nhất chúng tôi gặp lại sau vụ say rượu, như thể đó đã là chuyện kiếp trước.
"Sao cậu lại tới đây?" Hiếm khi được thanh nhàn, tôi cũng dứt khoát đi đến trước quầy thu tiền, trò chuyện ngút trời với Tôn Nhụy và Văn Ứng.
"Đến thăm Tiểu Văn Văn của tớ nè." Khuỷu tay của Tôn Nhụy chống trên quầy thu ngân, hai tay đỡ cằm, vẻ mặt hạnh phúc nhìn chằm chằm vào Văn Ứng.
Tôi mơ hồ thấy được Văn Ứng nhẫn nhịn co giật khóe miệng.
"Đừng gọi anh là Tiểu Văn Văn."
Tôn Nhụy thẹn thùng nháy mắt với cậu ta: "Em cũng thích dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của anh nữa."
Tôi: "..."
Văn Ứng có ý với cậu ấy thật à?
Bây giờ tôi cực kì hoài nghi có phải Tôn Nhụy đã hiểu sai ý của Văn Ứng rồi không, hai người kia có nhìn thế nào cũng không giống như sắp được rồi.
Tôi nhìn đỉnh đầu màu hồng của Tôn Nhụy, lại nhìn đỉnh đầu Văn Ứng, trắng tinh, cũng giống như quan hệ của hai người bọn họ vậy.
Ít nhất là Nhạn Không Sơn còn từng vàng với tôi, trạng thái gần như là Đạt Ma nhập thể của Văn Ứng đối với vị nữ thí chủ Tôn Nhụy này, chút xíu tà niệm còn không có nói gì tới yêu đương?
Tôn Nhụy không được rồi, còn nói là muốn dạy tôi theo đuổi đàn ông cái gì. Tôi dạy cậu ấy thì có.
Lúc nói chuyện, Tôn Nhụy nhắc tới chuyện cuối tuần muốn đi leo núi, hỏi tôi và Văn Ứng có hứng thú không.
Thật ra tôi không hứng thú, nhưng không chịu nổi Tôn Nhụy cứ đá đá tôi dưới gầm, đành phải cười nói mình cũng đang có ý này, cậu ấy rủ là vừa đúng lúc.
Văn Ứng nhìn lịch làm, nói vừa hay thứ Bảy mình cũng rảnh.
"Vậy thứ Bảy nhé!" Tôn Nhụy tràn đầy phấn khởi: "Chúng ta leo núi Uyên Ương đi? Trên núi có tòa miếu cầu duyên linh lắm."
Núi Uyên Ương nằm ở phía Bắc của đảo Thanh Mai, không phải ngọn núi cao nhất, cũng không phải ngọn thấp nhất, nhưng bởi vì trên núi có tòa miếu cầu nhân duyên rất linh nghiệm nên trở thành tòa núi có nhiều du khách ghé thăm nhất.
Sau khi cửa tiệm có thêm Tiêu Thiên, lịch làm cũng nhẹ hơn nhiều, thứ Bảy tôi và Văn Ứng đều được nghỉ. Nhưng cái này đồng nghĩa với việc Nhạn Không Sơn phải cùng với Tiêu Thiên trông tiệm, Nhạn Vãn Thu không có người trông thì sẽ phải ngốc ở trong phòng nghỉ của tiệm cả ngày.
Cô bé rất ngoan ngoãn nghe lời, dù không có ai trông, một mình lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha chơi rubic đọc truyện tranh cũng có thể vượt qua một ngày.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ không cảm thấy gì. Nhưng một tháng qua tiếp xúc với Nhạn Vãn Thu, tôi biết cô bé không giống với đứa trẻ bình thường. Cái "không giống" này không phải là cơ thể không trọn vẹn, mà là trí thông minh của cô bé.
Cô bé quá thông minh, trưởng thành quá sớm, hoàn toàn không giống một đứa bé năm tuổi. Bé con chưa từng ăn vạ khóc lóc để đạt được mục đích của mình, tác phong hay cách nói chuyện đều cực kì theo chuẩn mực, sức quan sát càng thêm kinh người.
Giống như là... Thượng Đế cầm đi một chân, nhưng lại ban cho cô bé một trí tuệ phi phàm.
Có một cụm từ mà tôi luôn nhìn thấy, nghe qua trên các loại quảng cáo môi giới, nhưng chưa bao giờ áp dụng với những người xung quanh mình, nhưng nếu như tôi phải cho Nhạn Vạn Thu một cái định nghĩa, vậy thì cô bé hẳn là "Thiên tài".
Có lẽ sau này cô bé sẽ trở thành một nhân vật cực kì ghê gớm.
Cơ mà tôi còn có thể thấy được thất tình lục dục của con người, một bé gái năm tuổi là thiên tài thì có gì đáng ngạc nhiên?
Với những chuyện mới lạ, Nhạn Vãn Thu luôn tràn ngập sự tò mò vô hạn, cũng tràn trề sức lực, để con bé buồn bực ở phòng nghỉ một mình thật sự quá đáng thương.
Suy xét xong, tôi chạy đi thương lượng với Nhạn Không Sơn, hỏi anh có thể dẫn Nhạn Vãn Thu đi leo núi thứ Bảy này không.
"Leo núi?" Anh xoay người nhặt tay cầm chơi game trên đất, nghe thế thì hơi ngừng lại nhìn tôi.
"Núi không quá cao đâu, độ cao so với mực nước biển chỉ chừng hơn hai trăm mét thôi. Em sẽ trông bé, nếu con bé mệt không đi được thì em sẽ cõng bé lên núi."
Nhạn Không Sơn suy nghĩ, có vẻ cũng thấy đó là một ý kiến hay.
"Vậy thì phiền em."
Tôi nhếch môi, ngại ngùng cười với anh: "Không phiền."
Thật ra trong lòng tôi vẫn còn một tia may mắn... Một tia may mắn rất yếu ớt, hi vọng rằng khi mùa hè này kết thúc, tôi rời khỏi đảo Thanh Mai đi học, anh có thể cho phép tôi nói ra miệng sự "thích" của mình với anh.
Giải quyết với người lớn xong, đám Tôn Nhụy đương nhiên lại càng không có ý kiến. Chín giờ sáng ngày thứ Bảy, Văn Ứng lần lượt lái xe đến từng nhà đón chúng tôi, sau đó bốn người cùng lên núi Uyên Ương.
Tôn Nhụy như thể đi ra ngoại ô chơi, mang rất nhiều túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, còn mang theo một đống hoa quả nhà trồng.
"Làm con rể nhà họ Tôn là một chuyện cực kì có lời..." Chân leo núi, vai vác đồ ăn vặt, nhưng như thế cũng không ngăn được Tôn Nhụy lải nhải.
Đúng là liếc mắt đưa tình với người mù, Văn Ứng hoàn toàn không tiếp nhận.
Tôi lặng lẽ thở dài, đành phải thuận theo cậu ấy hỏi lại: "Vì sao?"
Tôn Nhụy quay đầu cho tôi một ánh mắt khen ngợi.
"Làm con rể nhà họ Tôn là cả đời không cần phải mua hoa quả nha, cậu nói xem có lời không?"
Tôi suýt chút nữa không tiếp nổi.
"Vậy có lời thật nha, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền đó." Một tiếng trẻ con non nớt vang lên.
Tôi cúi đầu nhìn Nhạn Vãn Thu, cô bé đang nắm tay tôi, cũng đang nhìn về phía tôi, còn nở một nụ cười cực kì đáng yêu với tôi.
Thiên tài bé nhỏ.
Tôi cũng trả cho cô bé một nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau.
Leo đến giữa sườn núi, trước mặt xuất hiện một cây cầu treo rộng chừng một mét. Chiều dài chỉ khoảng hơn mười mét, dưới đáy là dòng sông chảy xiết.
Tôn Nhụy và Văn Ứng đi trước, tôi ôm lấy Nhạn Vãn Thu theo phía sau.
"Có phải chị Tôn thích anh Văn Ứng không ạ?" Nhạn Vãn Thu thì thầm hỏi tôi.
"Sao chuyện gì em cũng biết vậy?"
"Bởi vì em rất thông minh nha." Khuôn mặt nhỏ của Nhạn Vãn Thu khẽ cười, hiện ra vẻ kiêu ngạo.
Câu này sắp thành câu thần chú cửa miệng của cô bé rồi.
"Chúc mừng bé con, em đoán đúng rồi. Vậy em xem liệu Văn Ứng có thích Tôn Nhụy không?"
"Không ghét."
"Ồ?" Tôi rất hứng thú với câu trả lời này của cô bé, chẳng lẽ cô bé còn hiểu rõ hơn cả tôi có cái chứng cảm giác kèm này?
"Nếu ghét thì sao lại đồng ý cùng đi leo núi chứ?" Nhạn Vãn Thu hết cách lườm tôi một cái, rất có ý tứ "Có phải anh bị ngốc không".
Tôn Nhụy đi đến giữa cầu, quay sang bên phải kêu to lên: "Oa, mọi người nhìn kìa, bên kia có thác nước, nhìn kĩ đi."
Có thể là do bão vừa tan, không khí trên núi rất ẩm, thác nước được ăn no, thanh thế cực kì lớn, dòng nước ầm ầm trút xuống, từ xa nghe như tiếng sấm giữa trời.
Không ít người đứng lại ở trên cầu chụp ảnh, trước sau chật ních, không tiến mà cũng không lùi được, có vài du khách không nhịn được đã bắt đầu chen lấn lên phía trước.
"Đi đi đi, đừng cản đường."
Cầu treo hơi rung lắc.
Nhạn Vãn Thu nắm chặt lấy cánh tay tôi: "Anh ơi, em không biết bơi." Cô bé nhìn con sông trong vắt bên dưới, nuốt ngụm nước bọt.
Tôi vừa định nói: "Yên tâm, không sao đâu, có anh đây." Không ngờ vừa mới mở miệng, cảm giác mất trọng lực đột nhiên ập tới, trong tầm mắt, tất cả mọi người đều như sủi cảo rơi xuống nước.
Nước sông lạnh lẽo lập tức ngập quá ngực và cổ, sặc vào trong mũi.
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, đột ngột tới nỗi tôi hoàn toàn không cảm nhận được rét lạnh, chỉ cảm thấy ngơ ngác.
Nước sông cũng không quá sâu, chừng một mét tám, người trưởng thành kiễng chân lên là được, trẻ con thì sẽ nguy hiểm hơn một chút.
Khoan đã...
Tôi bỗng như rơi vào hầm băng, trái tim mạnh mẽ co rút lại, đại não như ngừng hoạt động.
Nhạn Vãn Thu đâu?
Bé con vừa rồi còn nằm trong lòng tôi, tay ôm cổ tôi đâu?
Tôi nổi trên mặt nước, vội vàng nhìn quanh mặt sông hỗn loạn, chỗ nào cũng không thấy bóng dáng Nhạn Vãn Thu.
Lúc này Tôn Nhụy và Văn Ứng cũng đã trồi lên trên mặt nước, Tôn Nhụy bơi rất tốt, thấy có người không biết bơi, không chút nghĩ ngợi đã lập tức bơi qua, hai tay vòng qua dưới nách người kia, nhấc nửa người đó lên khỏi mặt nước.
"Thu Thu... Không thấy Thu Thu!" Tôi gào lên với hai người bọn họ, cũng mặc kệ bọn họ có nghe thấy hay không, lấy hơi rồi lại lặn xuống nước.
Bùn đất dưới đáy sông bị đám người quấy lên khiến dòng nước trở nên đục ngầu, thật khó để nhìn.
Tôi nín thở khiến lồng ngực mình đau nhói, cho đến khi thật sự phải lấy hơi, tôi mới trồi lên mặt nước, vội vàng hít một hơi rồi lại tiếp tục lặn xuống tìm kiếm Nhạn Vãn Thu.
Vài lần như vậy, khóe mắt đột nhiên quét đến một chiếc váy màu hồng yên tĩnh lay động dưới đáy sông, tôi vội vàng ra sức bơi về phía đó, đưa tay kéo chiếc váy đó, lại sờ thấy chân giả của Nhạn Vãn Thu.
Tôi bế cô bé trồi lên khỏi mặt nước, lúc này Văn Ứng cũng đã bơi tới, giúp tôi ôm người lên bờ.
Nhạn Vãn Thu không nhúc nhích nằm trên bờ cát, cả người ngâm bị ngâm trong nước sông lạnh băng, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Tôi hốt hoảng kiểm tra hơi thở của cô bé, lại cúi xuống nghe tiếng tim đập.
Để rồi tuyệt vọng phát hiện, không có, không có gì hết, tôi... Tôi không nghe được gì hết.
___________________________
Thật ra điều mà mình rất thích ở em thụ là ẻm luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, dù có đang yêu Nhạn Không Sơn đến mù quáng thì mọi thứ tình cảm khác của ẻm vẫn rất rạch ròi, ví dụ như Miên Miên thật sự quý bé Thu Thu vì cô bé rất đáng yêu và thông minh, chứ không phải vì Thu Thu là người thân của Nhạn Không Sơn. Cứ cho là ban đầu ẻm làm thân với Thu Thu là vì muốn đến gần Nhạn Không Sơn đi, nhưng thử hỏi có ai tán người yêu mà lúc đi chơi với bạn cũng nhớ dẫn em gái/con gái/cháu gái người yêu theo vì sợ cô bé buồn không? (๑•́ ₃ •̀๑)
Chứ tui là không rùi đó vì tui sợ trẻ con lắm =))))))))))))))))))))))))))))))