Đảo Thanh Mai

Chương 9: Không muốn à?



Edit: Ry

Ông nội không có nhà, trong nhà rất yên tĩnh, không biết có phải là ông đi chợ rồi không.

Tôi đói đến nỗi đau dạ dày, đành phải mò lấy đống trứng luộc nước trà mà ông nội chuẩn bị buổi chiều đi bán, ăn như hổ đói một lúc mới có cảm giác chắc bụng hơn một chút.

Co ro trên ghế sô pha, nhớ lại dòng trạng thái hỏi cách nuôi tóc dài ngày hôm qua, có rất nhiều người bình luận, đề xuất những kiến nghị hay, nhưng không ai ngờ chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi tôi đã thất tình.

Cuộc đời mà, đúng là không ai lường được.

Tôi đặt điện thoại di động xuống, thờ dài một tiếng. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng truyền tới một tiếng vang rất lớn, hình như là có thứ gì đó rơi xuống.

Tôi cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài xem xét. Cái sào để phơi cá ướp muối của ông nội đã đổ, một con mèo tam thể cái mảnh dẻ đang ngậm cá trong miệng, đang trong tư thế chuẩn bị chạy mất, nghe thấy tiếng liền quay sang mắt lớn trừng mắt nhỏ với tôi.

Tôi không cử động, nó cũng không di chuyển.

Bộ dạng của nó trông rất thú vị. Tôi yên lặng giơ tay lên, tranh thủ chụp vài tấm.

Trong lúc đang mở album ảnh ra xem xét thành quả thì ngoài sân vang lên tiếng thắng xe điện. Một lát sau, ông nội đẩy Tiểu Quy Vương đi vào.

Lúc tôi mới lên đảo, ông nội bảo sẽ tới đón tôi. Tôi còn tưởng là ông sẽ ngồi xe buýt đến bến tàu đón tôi, không ngờ vừa xuống thuyền đã thấy một chiếc xe điện màu hồng chói lòa dừng trước mặt.

"Lên đi." Ông nội giơ ngón cái chỉ về phía sau.

Nếu không phải trông ông không thay đổi gì, vẫn là một ông lão thích mặc áo sơ mi hoa rộng thùng thình với chiếc quần cộc thì tôi cũng không dám nhận đấy là ông mình.

Ông nội chạy xe điện, kỹ thuật lái xe vô cùng cuồng dã. Tôi một tay xách hành lý, một tay ôm chặt lấy eo của ông. Mặt bị gió biển của buổi chiều nóng rực trên đảo Thanh Mai quất vào, không mở nổi mắt.

"Ông nội, sao ông lại mua xe màu hồng thế?" Tôi ăn gió, ghé vào lỗ tai ông gào lên.

"Hả? Xe á? Xe là do bà cô con thải ra cho ông, không có vấn đề gì luôn, màu sơn cũng đẹp, chạy cực ngon." Ông nội nói: "Chẳng qua là cái tên hơi khó nghe, cái gì mà Tiểu Quy Vương ấy."

Bình thường ông nội sẽ cưỡi Tiểu Quy Vương ra chợ mua thức ăn, hoặc là đi đến các nơi trên đảo để giải quyết công việc, thỉnh thoảng cũng sẽ cưỡi nó đi thăm bà cô.

Làm xe thì đúng là Tiểu Quy Vương rất ngon, nhưng đối với ông nội tuổi cao mà nói thì lái xe điện như vậy tôi vẫn lo là sẽ có nguy hiểm. Đã dặn bao lần là ông lái xe phải đội mũ bảo hiểm, đường vắng thì cũng chạy từ từ thôi, miệng thì ừ ừ nhưng quay trước quay sau ông vẫn không thay đổi.

"Ấy... Con mèo chết dẫm lại trộm cá của ông!" Ông nội thấy con mèo tam thể nhỏ đang ngậm cá ướp muối trong miệng, thù mới hận cũ xông lên đầu, vội vã chống Tiểu Quy Vương màu hồng rồi đuổi theo con mèo.

Nhưng người ta có bốn chân, ông nội chỉ có hai chân làm sao mà đuổi kịp. Nó nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào, ông nội chỉ có thể phát điên ở phía bên kia hàng rào.

"Đồ trộm cắp, cái con mèo trộm cắp này! Ngày nào cũng trộm cá, cái thứ trộm cắp chuyện nghiệp!" Ông đứng bên cạnh hàng rào, nhảy dựng lên mắng.

"Ông à, được rồi, ông đuổi không kịp đâu." Tôi nhặt cây gậy trúc dùng để treo cá lên, đặt nó về lại trên giá.

Ông nội dậm chân, tức giận quay đi cầm đồ ăn vừa mua về treo ở trên Tiểu Quy Vương.

Tôi giúp ông cầm một ít, cả hai cùng vào nhà.

Bỏ nguyên liệu cần giữ lạnh vào trong tủ lạnh, lúc đóng cửa tủ lại, tôi vừa hay nhìn thấy ông nội đang cầm bát nước đi ra ngoài.

Ông đi thẳng ra cửa, rồi nhanh chóng quay lại. Đối mặt với cái nhìn nghi hoặc của tôi, ông lưỡng lự, giải thích với tôi: "Cá ướp muối mặn như vậy, con mèo chết dẫm đó ăn xong nhất định sẽ khát nước. Ông bỏ nước lạnh ra cho nó, để nó... để nó uống xong sẽ bị tiêu chảy!"

Tôi: "..."

Được rồi, con biết ông là người mạnh mồm nhưng mềm lòng, đừng cố bao biện nữa.

Giữa trưa, ông nội làm hai món ăn đơn giản, một mặn một chay, kết hợp với một bát cơm trắng.

Cơm nước xong xuôi, tôi dọn bàn, bỏ bát đũa vào bồn rửa, rót nước rửa chén bắt đầu rửa bát.

"Miên Miên, con thấy đỡ hơn chưa?" Ông nội đứng ở bên cạnh, vừa xỉa răng vừa hỏi.

Động tác rửa chén của tôi hơi khựng lại, rồi lập tức tiếp tục, tôi gật đầu đáp: "Vâng, đỡ rồi ạ."

"Không cần phải cố quá đâu, nếu vẫn thấy không thoải mái thì để ông lại qua nhà bên kia xin nghỉ giúp con."

Tôi sững sờ: "Xin nghỉ?"

Ông nội không nghe rõ tôi nói gì, đưa lỗ tai lại gần: "Ơi? Cái gì?"

Tôi nâng cao âm lượng: "Ông xin nghỉ cho con?"

Lần này thì ông nghe rõ, ông gật đầu nói: "Ừ đúng rồi, buổi sáng ông không thấy con dậy, nghĩ là con vẫn còn mệt nên ông xin A Sơn cho con nghỉ."

Vậy là, do ông nội xin phép cho tôi nghỉ, chứ không phải là Nhạn Không Sơn giận tôi không cần tôi nữa?

Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến cho tôi bất ngờ. Sự vui sướng cực đại tràn ngập trong tim không có chỗ xả ra, tôi không để ý trên tay còn dính bọt xà phòng, nhảy tưng tưng ôm cổ ông nội, ghé vào lỗ tai ông, kêu lên: "Cảm ơn ông nội! Con yêu ông nhất!"

Ông nội đột nhiên bị tôi làm cho buồn nôn, không ngừng vỗ lưng tôi cười nói: "Ông cũng yêu con, ông nội cũng rất yêu con!"

Biết được tất cả chỉ là hiểu lầm, sự uể oải của tôi lập tức bị quét sạch sành sanh. Lòng tôi lại cháy lên ý chí chiến đấu, nhanh chóng rửa sạch bát đũa, sau đó tôi mượn Tiểu Quy Vương của ông nội, cưỡi con xe màu hồng, phi thẳng một đường tới tiệm sách.

Buổi chiều ở trên đảo, ánh mặt trời hừng hực, tất cả mọi người đều vội vàng tìm chỗ tránh nắng nên các cửa hàng ven đường có kha khá người.

Lúc tôi đẩy cửa bước vào tiệm sách, Văn Ứng còn đang bận rộn tính tiền cho khách, thậm chí còn không nhận ra tôi đi vào.

Tôi nhìn quanh lầu một, không thấy bóng dáng Nhạn Không Sơn, tôi bèn chạy đến quầy thu ngân, lên tiếng chào hỏi với Văn Ứng.

"Dư Miên, hôm nay cậu xin nghỉ rồi mà, sao giờ lại tới?" Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi: "Cơ thể cậu khá hơn chưa?"

Tôi gãi gãi cái mũi: "Ừ, cũng không có gì đâu, có vẻ như là bị... cảm nắng chút thôi."

Tôi để cậu ta bận rộn, đi vào phòng nghỉ thay quần áo.

Vừa đeo tạp dề lên, tôi đang định đóng tủ chứa đồ lại thì bên ngoài có ai tiến vào.

Lúc này Văn Ứng còn đang bận rộn ở bên ngoài, trong tiệm lại chỉ có ba người, không phải cậu ta thì chỉ còn một khả năng...

Tôi siết chặt ngón tay, nắm cửa tủ không biết nên làm gì.

Cứ như thế này ra ngoài sao? Gặp rồi thì nên nói cái gì? Chào hỏi anh ấy, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?

Tôi bên này còn đang do dự, Nhạn Không Sơn bên kia đã càng ngày càng đến gần.

Ở ngăn tủ phía cuối, trên mặt đất xuất hiện một cái bóng đen cao cao. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đóng tủ lại, một giây sau, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở chỗ rẽ.

Anh nhìn thấy tôi, nét mặt cũng không thay đổi gì, chỉ quét mắt nhìn tôi một cái rồi mở ngăn tủ của mình.

Thật là lạnh nhạt...

Tôi liếc lên nhìn chỉ số tâm trạng trên đầu anh, màu sắc không thay đổi, chỉ số cũng không giảm xuống, tức là anh không còn tức giận như ngày hôm qua.

Tôi âm thầm thả lỏng, bỗng nghe anh nói: "Tôi tưởng là em sẽ không đến nữa."

Anh lấy điện thoại trong tủ ra, bắt đầu đọc tin tức, cũng không ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi không biết làm thế nào, hai tay đút vào hai cái túi nhỏ ở hai bên tạp dề, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, tôi nói: "Anh đã nói là không thể xin nghỉ."

Anh không nói gì nữa, quay người đóng tủ lại, bước đi.

Tôi hơi ngẩng dầu lên, không rõ anh có ý gì.

Thế nào đây, nói hai câu rồi bỏ đi? Tức là vẫn còn đang giận tôi à?

Tôi tưởng là Nhạn Không Sơn ra ngoài rồi, bĩu môi đi về hướng đó. Không ngờ vừa mới rẽ, suýt chút nữa đã đâm phải anh đang quay lại.

"Cẩn thận." Anh níu lấy cánh tay tôi, ngăn cản tôi đang có xu hướng ngã ra sau.

Nhà kho và phòng nghỉ không có lắp điều hòa không khí, bình thường vẫn dùng một cái quạt đất để quạt mát. Bởi vì hơi lạnh ở bên ngoài sẽ thông qua khe cửa lọt vào phòng nên trong này cũng không đến nỗi quá nóng, có phải bê sách hay mấy thứ nặng thì mới bị đổ chút mồ hôi.

Nhưng kì quái là, lúc này tôi không phải bê sách, cũng không phải vận động mạnh, thế mà tôi lại cảm thấy lưng mình đang toát mồ hôi. Trong khoảnh khắc Nhạn Không Sơn nắm lấy cánh tay tôi, dường như máu toàn thân tôi đều vọt lên cổ lên mặt, vừa ngứa lại vừa nóng.

"Cảm ơn anh." Tôi cúi đầu, hơi đẩy anh ra, muốn để bản thân hạ nhiệt một chút.

Nhạn Không Sơn thu tay về, cũng không có biểu hiện muốn tiến lên. Anh cứ như vậy yên lặng đứng chắn trước mặt tôi, không nói lời nào, cũng không tránh đường.

Cái này quá kì lạ.

Tôi không nhịn được bèn giương mắt nhìn anh, đúng lúc này anh cũng đang nhìn tôi. Gặp phải ánh mắt của anh, tôi không dám nhìn nữa, vội vàng rũ mắt, tim đập kịch liệt, cực kì căng thẳng.

Sao anh ấy lại không nói gì? Có phải là... Có phải là đang suy nghĩ nên nói như thế nào để sa thải tôi một cách nhẹ nhàng hết sức có thể?

Chắc không phải chứ? Ít nhiều thì hai nhà cũng là hàng xóm, cho dù anh không nể mặt tôi thì cũng nên nể mặt ông nội chứ.

Tôi vẫn chưa làm gì mà, không đến mức đó chứ...

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung, một bàn tay to lớn giơ lên trước mặt, trên tay anh là một quả táo nhỏ tròn trịa, xung quanh là màu vàng phần ở giữa màu đỏ, cuống rất dài, nhìn qua trông rất giống một quả anh đào, cực kì đáng yêu.

"Hôm qua tâm trạng tôi không tốt lắm, nói năng có hơi nặng lời." Cuối cùng Nhạn Không Sơn cũng mở miệng, nhưng nội dung lại khác với tưởng tượng của tôi một trời một vực: "Em đừng để ở trong lòng."

Tôi nhìn quả táo rồi nhìn anh, có chút không dám chắc hỏi: "...Cho em à?"

Đây coi như là... Xin lỗi tôi?

"Không muốn à?" Tiếng anh khàn khàn, ẩn chứa ý cười.

Tôi thấy anh giả vờ muốn lấy về, cũng không quan tâm được là anh có đang đùa hay không, đoạt lấy quả táo nhỏ kia, hai tay kiên quyết che ở trước người.

"Muốn... Em muốn!"

Anh khẽ cười, bàn tay to lớn đặt lên đầu tôi, xoa nắn hai cái khiến cho tóc tôi trở nên bù xù.

"Người không khỏe thì về sớm đi, đừng có cố quá."

Tôi vuốt lại đầu tóc đang vểnh lên, chột dạ nói: "Không sao đâu, anh không cần lo đâu."

Bọn họ ai cũng là một mảnh chân tình như thế, khiến cho tôi sao nỡ nói cho bọn họ biết sáng nay là do chuông báo thức không kêu được tôi dậy?

Dường như Nhạn Không Sơn cảm thấy làm đầu tôi rối bù rất vui, nên tôi vừa mới vuốt xuống anh đã lại xoa cho chúng vểnh hết lên. Tôi có hơi bất mãn nhíu mày trừng anh. Chỉ số tâm trạng trên đầu anh nhỉnh lên một chút, khiến cho tôi trong chốc lát hoài nghi rằng có phải anh có thú vui độc ác nào đó.

"Anh..." Đừng xoa nữa được không?

Cứ xoa như này không chỉ tóc sẽ vểnh lên mà chỗ nào đó cũng đang có xu hướng ngóc lên rồi đây này!

Tôi mới nói được một chữ, điện thoại trong túi Nhạn Không Sơn đột nhiên vang lên. Anh thu tay lại, lấy điện thoại ra, lông mày đột nhiên xoắn lại, chỉ số tâm trạng bỗng tụt mất hai mươi điểm. Nếu cái này mà là giá trị cổ phiếu thì người mua chắc sẽ bị bệnh tim mất.

Anh nhận điện thoại, vội vàng đi ra góc khuất.

"Dì..." Lúc anh đi ngang qua tôi, tôi nghe được một giọng nữ đang hết sức kích động từ đầu bên kia, nói một tràng dài. Chỉ số tâm trạng của Nhạn Không Sơn dần nhuốm màu đỏ không kiên nhẫn, nhưng anh vẫn kiềm chế giọng điệu: "Thu Thu không cần sự quan tâm của thằng đó, dì đừng có nói chuyện của bọn cháu cho gã ta biết. Nếu là chị, chị cũng sẽ không vui nếu như còn bất kì dây dưa gì với thằng cha Đinh Bạch Chu đó đâu."

Người ta nói chuyện điện thoại, tôi cũng không thể ở bên cạnh nghe được, đành cầm quả táo đến khu vực ăn cơm chậm rãi gặm.

Tôi mơ hồ có một dự cảm, cuộc điện thoại này hẳn có liên quan đến người đàn ông đeo kính xuất hiện râm ngày hôm qua.

Đêm qua tôi mơ mơ màng màng, hình như có thấy người đàn ông đeo kính râm đó xuất hiện ở trước cửa nhà Nhạn Không Sơn. Hai người xảy ra tranh chấp kịch liệt, suýt nữa thì Nhạn Không Sơn đã báo cảnh sát.

Cho dù là vì cái gì đi chăng nữa, hơn nửa đêm còn chạy tới trước cửa nhà người ta thì cũng biến thái quá mức rồi? Lại nói, lần đầu tiên người đàn ông đó xuất hiện là ở nhà trẻ của Nhạn Vãn Thu... Tên khốn đó, đừng nói là thích trẻ con nhé?

Ấn đường tôi nhíu chặt, càng nghĩ càng thấy có khả năng. Nếu chuyện có liên quan đến Nhạn Vãn Thu thì có thể giải thích được vì sao Nhạn Không Sơn lại bài xích việc người ngoài hỏi thăm như vậy.

Sau cuộc điện thoại đó, cả buổi chiều cặp lông mày của Nhạn Không Sơn vẫn luôn nhíu chặt, chỉ số cảm xúc cũng luôn không quá cao. Ngay cả đám con gái ngày thường cực kì thích tìm anh hỏi han cũng khiếp sợ sắc mặt đen xì của anh, nhao nhao chuyển sang bên tôi.

Đúng năm giờ, tắt đèn khóa cửa.

Văn Ứng ngồi xe buýt nên sau khi chào tạm biệt chúng tôi, cậu ta đi thẳng về phía trạm xe buýt cách đó không xa. Tôi và Nhạn Không Sơn thì yên lặng vòng qua con đường nhỏ bên hông tiệm. Xe của anh thì đỗ ở bên kia đường, còn xe của tôi thì đang dựng ở trên vỉa hè.

"Vậy em về trước đây."

Hôm nay tôi đi xe nên không thể ngồi xe anh về, cũng hơi tiếc.

"Hợp với em thật đấy." Nhạn Không Sơn đứng cạnh xe, tay anh vịn lấy cửa xe, nở nụ cười đầu tiên trong cả một buổi chiều.

Tim tôi bị nụ cười của anh làm cho lỗi nhịp, tay run một cái, vặn tay ga, thiếu chút nữa là người ở lại xe phi ra ngoài.

Lần này Nhạn Không Sơn không cười nữa, anh cau mày bảo tôi chú ý một chút.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tim vẫn đập rất nhanh, không biết là do bị chuyện vừa rồi dọa sợ hay vẫn là dư âm từ nụ cười của Nhạn Không Sơn.

Lái con xe điện chạy xuyên qua những con đường ngang dọc trên đảo, trong không khí ngập tràn mùi cơm chín bay ra từ các mái nhà.

Mặt trời chưa lặn, gió đã trút bỏ chiếc áo khoác rực lửa, nắng chiều chiếu lên vạn vật, khiến chúng biến thành những viên kẹo vị quýt.

[Hôm nay Tiểu Hoa lại tới trộm cá, nó cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ bị trọc.]

Dân mạng A: Nó béo tốt ghê, chắc chắn bình thường ăn rất nhiều ha ha ha ha~

Dân mạng B: Nhìn kĩ đi, hình như là nó mang thai đấy!

Dân mạng C: Đúng rồi, bốn chân thanh mảnh, bụng lại lớn. Chúc mừng chủ thớt, ông sắp làm ba rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.