Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

Chương 16



Tuy rằng bị đuổi nhưng ông chủ vẫn trả cho Thường Tiếu một tháng lương, đối với những người bị đuổi việc thì đây đã xem như đãi ngộ tốt lắm rồi, cho nên lúc đó tâm tình cậu cũng không đến nỗi nào.

Ai ngờ trên đường về cậu nhìn thấy Trữ Phi cùng đám bạn bè đi ra từ một nhà hàng, còn bạo dạn hôn Lăng Tuyết ngay dưới sự nhốn nháo của mọi người xung quanh, nhìn hai người đó thân thiết như vậy, Thường Tiếu mới xem như chịu đả kích cực lớn.

Vũ Văn Tuấn nghe xong, hớp nửa ngụm hồng trà hỏi: “Hiến tế? Nơi này cũng có hiến tế sao?”

*Chữ hiến tế, âm hán là “tế tự”, phát âm là [jì·sì]. Lúc A Tiếu kể lại chuyện Trữ Phi hôn Lăng Tuyết thì dùng từ “kiss”, mà mấy bạn Trung quốc phát âm tiếng Anh thì rất là … “chuẩn”, nên chữ kiss (phát âm kiểu [kì·sì]) sẽ nghe giống “hiến tế” (phát âm kiểu [jì·sì])

Thường Tiếu tròn mắt suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên bật cười.

“Vũ Văn Tuấn, anh thật là quê mùa mà, là kiss, không phải hiến tế, cái đó nghĩa là… hôn môi á, để hôm nào tôi dạy anh mấy chữ tiếng Anh, nếu không người mù ngoại ngữ nhất định sẽ bị xã hội đào thải … “

Chuyện hiểu lầm này của Vũ Văn Tuấn làm tâm tình vốn buồn bực của Thường Tiếu nhất thời tốt lên không ít, cậu đột nhiên cảm thấy thực may mắn vì khi đó đã mang Vũ VănTuấn về nhà, nếu không có hắn, một mình cậu ở đây thì không biết phải gặm nhấm nỗi đau tới bao giờ.

Ai, nếu hắn cứ ở mãi không đi thì tốt rồi, có một người thân thủ bất phàm đảm nhận chức vụ vệ sĩ cho mình, ngay cả buổi tối khi đi ngủ cũng ngon hơn hồi xưa…

Nhìn Thường Tiếu vui đến hai mắt cong thành hình trăng non, vẻ mặt buồn cười, Vũ Văn Tuấn không khỏi tức giận hừ một tiếng.

Xem ra hắn đã quá dung túng Thường Tiếu mới làm cho cậu không biết trật tự tôn ti như vậy, bất quá nhìn bộ dáng hớn hở đáng yêu kia, hắn lại không nỡ đi mắng cậu.

Hắn chỉ có thể phản bác lại một câu.

“Trữ Phi chọn không sai, nếu là ta, ta cũng sẽ chọn như vậy.”

Một câu này đủ đem nét cười khó khăn lắm mới tìm về được của Thường Tiếu thổi bay tuốt luốt, cậu gãi gãi mái tóc rối bù của mình, than thở: “Tôi thật sự tệ vậy sao?”

Thấy tiểu gia khỏa uể oải không vui, Vũ Văn Tuấn ngồi bên cạnh cậu, nói: “Muốn ta chỉ ngươi không?”

“Hả?”

“Chỉ ngươi làm sao để thành công theo đuổi được Trữ Phi!”

Thường Tiếu nhãn tình sáng lên, lập tức đưa mặt tới gần mặt Vũ Văn Tuấn.

“Có thể sao? Làm sao theo đuổi anh ấy?”

Vũ Văn Tuấn nâng cằm Thường Tiếu, để cho cậu nhìn thẳng chính mình.

Không thể phủ nhận, bộ dáng của Thường Tiếu thực thanh tú, ngũ quan tinh xảo nhu hòa, đôi môi hơi dẩu ra kết hợp với lúm đồng tiền mờ mờ trên bầu má, thêm vào đó là mái tóc mềm mại bồng bềnh thực làm người ta có cảm giác đáng yêu cùng vui mắt, nhưng cậu lại không thể so với Lăng Tuyết, Thường Tiếu có thể khiến cho người ta quan ái yêu thích, nhưng lại không gợi được dục vọng con người, loại dục vọng đầy ngọt ngào gợi cảm giống như của Lăng Tuyết khiến kẻ khác sa vào ham muốn chinh phục.

“Ngươi có biết vì sao Trữ Phi lại chọn Lăng Tuyết không?”

Thường Tiếu bị đôi con ngươi thâm thúy sáng rực của Vũ Văn Tuấn nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, cậu thùy hạ mi mắt, lắp bắp nói: “Bởi vì hai người họ môn đăng hộ đối, Lăng Tuyết lại xinh đẹp như vậy …”

“Đó chỉ là nguyên nhân thứ nhất, còn có, cô ta so với ngươi tự tin hơn, có mị lực hơn, lại hiểu được phải khoe nét quyến rũ của mình như thế nào, ngươi không thấy toàn thân cô ta đều tràn ngập hấp dẫn sao? Hơn nữa, công phu trên giường của cô ta nhất định rất tốt …”

Mặt Thường Tiếu lập tức đỏ lên như trái cà chua, dùng sức lắc đầu, ngập ngừng nói, “Vũ Văn Tuấn, anh đừng có nói lung tung, lại nói tôi là con trai, căn bản không có cách nào hấp dẫn hơn con gái chứ đừng nói đến cái gì mà quyến rũ …”

“Hừ, cô ta cũng không có hồn nhiên trong sáng như những gì ngươi thấy đâu, đừng để bị vẻ ngoài của cô ta lừa, nếu nói đến quyến rũ thì cái đó vốn chẳng phân biệt nam nữ, ngươi có muốn biết làm thế nào để một người nam nhân cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn đối ngươi cúi đầu xưng thần?”

Lời nói của Vũ Văn Tuấn tràn ngập hấp dẫn cùng lãnh mị khiến Thường Tiếu không tự chủ được chuyển ánh mắt nhìn mặt hắn lần nữa, khuôn mặt phảng phất vẻ cười tựa tiếu phi tiếu kiêu làm cho cậu đột nhiên tim đập thình thịch, Thường Tiếu yên lặng nhìn đôi con ngươi thâm ám khôn cùng kia của Vũ Văn Tuấn, rốt cuộc hãm sâu không cách nào dứt khỏi.

Vũ Văn Tuấn thực vừa lòng với kết quả này, hắn từng gặp qua vô số người, đối với mị công rõ như lòng bàn tay, ngay cả những kẻ tình trường bất bại đi khắp các bụi hoa cũng không cách nào thoát khỏi công phu của hắn, huống chi là thiếu niên ngây ngô chưa nếm sự đời như Thường Tiếu

“Ngươi có thường xuyên làm không?”

“A?”

Thấy Thường Tiếu sững sờ, Vũ Văn Tuấn có chút không kiên nhẫn.

“Nam nhân luôn phải phát tiết, ta hỏi ngươi bao lâu thì làm một lần?”

Lúc này mới hiểu được hàm ý trong câu nói của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu thoáng cái khuôn mặt càng đỏ, thanh âm càng nhỏ.

“Không … không …”

“Có gì mà phải thẹn chứ? Nhìn ngươi như vậy liền biết kĩ thuật của ngươi không ra gì rồi!”

Nếu luận diện mạo, mị lực hay tài năng thì Thường Tiếu ngay cả làm tư thiếp cho Vũ Văn Tuấn đều không đủ tư cách, nhưng cậu có một biệt tài mà tất cả cung nhân trong Lăng Tiêu cung không ai có, đó chính là ở trước mặt Vũ Văn Tuấn thoải mái nói chuyện không hề ra vẻ hay giả tạo, chỉ điểm này thôi cũng đã đủ hấp dẫn Vũ Văn Tuấn rồi.

Thấy đôi mắt to tròn của Thường Tiếu phủ mờ một tầng hơi nước, hô hấp dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng, một bộ dáng hốt hoảng thất thần làm Vũ Văn Tuấn đột nhiên thấy hạ phúc nóng lên, hắn nhịn không được vươn người tới đem nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi khẽ nhếch của Thường Tiếu, mà đôi môi kia thế nhưng mềm mại ôn nhuận đến không ngờ, Vũ Văn Tuấn làm sao có thể nhẫn nại được nữa, liền đem đầu lưỡi dò xét đi vào.

Chiếc lưỡi mềm mại của Thường Tiếu mơ hồ y như chủ nhân của nó, tuy có chút không biết làm sao, lại vẫn như cũ ngoan ngoãn phục tùng theo động tác của Vũ Văn Tuấn, run rẩy tùy ý hắn chiếm đoạt khiêu khích, loại phản ứng ngây ngô này làm Vũ Văn Tuấn có chút mềm lòng, hắn áp chế thói quen tùy hứng luôn mạnh bạo khai cương thác thổ mà mềm nhẹ quấn lấy đầu lưỡi Thường Tiếu, từng chút từng chút khiêu khích các giác quan của cậu.

Tiểu sủng vật xem ra thực nhát gan, phải ôn nhu một chút, dọa sợ sẽ không tốt lắm.

“Có phải rất thoải mái không?”

Vũ Văn Tuấn một bên vẫn tiếp tục hôn, một bên nhẹ giọng hỏi, Thường Tiếu sớm đã trầm mê trong nhiệt tình của hắn, chỉ biết mờ mịt gật đầu một cái.

“Nhớ rõ lần sau cũng khiêu khích Trữ Phi như vậy, ta cam đoan hắn chỉ cần hưởng qua một lần liền tuyệt đối không buông ngươi ra.”

“Uhm …”

Trong mơ mơ hồ hồ Thường Tiếu cũng không rõ Vũ Văn Tuấn nói cái gì, cậu chỉ cảm thấy toàn thân đang rơi vào những cơn sóng tình triều của dục vọng, đây là cảm giác cậu chưa từng trải qua, một loại cảm giác hưng phấn có thể lôi kéo cậu xuống tầng tầng địa ngục.

Mờ mịt thất thần, chỉ cảm thấy cả người bị ai đó ôm lấy đặt lên giường, cái hôn kia không ngừng theo sát cậu, mà eo cùng mông cũng bị người khác nhẹ nhàng âu yếm, Thường Tiếu hơi nhăn nhăn mi, tùy theo động tác của Vũ Văn Tuấn mà phát ra tiếng rên rỉ khi cao khi thấp.

Áo bị kéo xuống, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi của Thường Tiếu làm Vũ Văn Tuấn có chút kinh ngạc, nhìn không ra thiếu niên này còn có vẻ phong tình mê người như vậy, hắn đem nụ hôn dừng trên từng tấc da thịt, dịu dàng tựa như đang hôn một cuộn xa tanh tơ tằm tinh xảo, tiếp theo lại cởi bỏ thắt lưng của Thường tiếu, vói tay vào trong dò xét.

“Ách …”

Một cỗ hưng phấn đột nhiên ập đến, Thường Tiếu chỉ cảm thấy phân thân có người cầm lấy, lông mày nhíu lại, mở to hai mắt đang mông lung mơ hồ.

Dưới ngọn đèn, ánh mắt lưu động mang theo tình cảm mãnh liệt của Vũ Văn Tuấn không ngừng qua lại trên thần thể cậu làm cậu trong lòng run lên, sự vuốt ve của Vũ Văn Tuấn dưới áp lực dục vọng cũng vô thức trở nên bạo lực, hơi hơi nhói đau làm kích thích đến trí nhớ lúc xưa của Thường Tiếu, cậu đột nhiên không hiểu sao đối với loại tiếp xúc này cảm thấy vô cùng chán ghét.

“Buông!”

Thấy Thường Tiếu muốn chống tay ngồi dậy, Vũ Văn Tuấn vội đè cậu lại, hòa nhã nói: “Đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.”

Nhìn đến quang mang kinh hoảng thất thố trong mắt Thường Tiếu, Vũ Văn Tuấn chỉ nghĩ đây là lần đầu không có kinh nghiệm cho nên dùng cách này an ủi, ngược lại Thường Tiếu giãy dụa càng kịch liệt, tay chân cũng dụng lực lớn hơn, liều mạng đẩy ra hắn, cái này vốn chẳng gây được trở ngại gì cho Vũ Văn Tuấn, nhưng trên thân bị Thường Tiếu cào vài phát, tuy rằng không đau, lại đem hưng trí ban đầu đánh tan không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.