Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

Chương 36



Chỗ Vũ Văn Tuấn đi ra chính là nơi Ứng Húc tổ chức tiệc rượu, nhìn thấy tiểu sủng vật cùng Trữ Phi tán gẫu thập phần vui vẻ, sau khi về nhà cậu còn đem phần quà sinh nhật trước kia tặng cho y, bộ dáng thân mật kia khiến cho Vũ Văn Tuấn giận đến phát cuồng, nếu đổi lại là trước đây, hắn đã sớm tiến lên dùng một chưởng kết liễu bọn họ, nhưng hiện tại trái ngược, hắn chỉ có thể ra uy với cái bình hoa này.

Vũ Văn Tuấn không dám để cho Thường Tiếu bước xuống, theo như tâm tình hắn bây giờ mà nói, không chừng sẽ không thể kiềm chế được đánh ra một chưởng, đứa nhỏ chắc chắn không thể chịu nổi một chiêu của hắn, cho nên Lăng Tiêu cung chủ ung dung tự tại giờ phút này cũng chỉ có thể làm ra vẻ mặt âm trầm đứng ở giữa phòng thầm oán trách.

Thường Tiếu nào biết được suy nghĩ của Vũ Văn Tuấn, thấy sắc mặt hắn khó coi, cậu vội cẩn thận thăm hỏi.

“Vũ Văn Tuấn, sắc mặt anh thật không tốt a, có phải xuyên không phải tốn rất nhiều năng lượng không? Hay….. Anh lại bị người khác truy sát? Anh yên tâm, tôi hiện tại có thể che chở cho anh rồi, anh hai thương tôi nhất, tôi sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ, nếu không thì tìm Vũ Văn Tuần, hiện tại chúng tôi là bạn tốt, y rất chiếu cố tôi….”

Trước mắt một trận trắng bệch, Vũ Văn Tuấn tức đến suýt hộc máu.

Lần trước hắn sa sút như vậy còn không phải là do Vũ Văn Tuần ban tặng sao? Đứa ngốc cư nhiên còn dám đề cập cái tên này trước mặt hắn.

Hơn nữa, hắn không thích ngữ điệu nói chuyện của Thường Tiếu.

Cậu vô tư gặp được bóng cây thành đạt, hắn không nghĩ tới Ứng Húc lại cưng chiều Thường Tiếu đến như vậy, cho cậu ở biệt thự vô cùng xa hoa, ra vào còn có tài xế đưa đón, tóc của đứa nhỏ dường như đã được bôi qua cái gì đó, chải thành một kiểu cố định, bất quá mấy tháng không gặp, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cậu đã không còn giống hình tượng thiếu niên ngây ngô khô khan như lúc trước.

Cách ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, tuy vẫn là đứa nhỏ mà hắn quen thuộc, nhưng như vậy thì khác gì những thiếu niên trong Lăng Tiêu cung hắn quơ một tay liền có cả nắm, nếu vậy hắn cần gì phải xá cận cầu viễn* chạy đến nơi này?

*xá cận cầu viễn: bỏ gần tìm xa

Nghĩ đến hai tháng qua bản thân tương tư thành họa, đối phương lại khoái hoạt như xưa, sự vui sướng lúc đầu của Vũ Văn Tuấn liền sớm bị phẫn uất thay thế, hắn cười lạnh một tiếng.

“Xem ra sao may mắn thật sự linh nghiệm, giấc mơ của ngươi cuối cùng cũng biến thành sự thật, chúc mừng chúc mừng.”

Thường Tiếu nhãn tình sáng lên.

“Tôi cũng nghĩ như vậy a, bất quá phòng này rộng quá, ở không quen, nếu có nhiều người cùng ở thì tốt hơn.”

“Chuyện này thì có là gì? Lấy thân phận cùng địa vị hiện tại của ngươi muốn kiếm loại người nào mà không có? Hay là Trữ học trưởng của ngươi đi, vừa rồi y đối với ngươi không phải vô cùng nhiệt tình sao?”

“Vũ Văn Tuấn….”

“Cáo từ!”.

Không muốn chần chừ thêm nữa, Vũ Văn Tuấn cảm thấy bản thân đã sắp đi đến bờ bạo phát rồi, đứa nhỏ là người hắn không muốn tổn thương nhất, hơn nữa, hắn không nên tức giận, Thường Tiếu không phải người yêu của hắn, cũng không phải thị sủng của hắn, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng không phải, mà hắn, một người không có bất kì mối quan hệ hợp lý nào với cậu, lại mong ngóng chạy đến tìm cậu……

“Chờ đã!”

Thấy Vũ Văn Tuấn xoay người muốn đi, Thường Tiếu đột nhiên có một loại cảm giác, nếu lần này cậu để cho hắn ly khai, đời này có lẽ không có khả năng gặp lại, nghĩ như thế cậu làm sao còn kiêng nể lời cảnh cáo của Vũ Văn Tuấn, chỉ có thể vội vàng chạy xuống lầu ngăn cản hắn.

“Ôi…..”

Thường Tiếu tâm hoảng ý loạn một chân bước hụt vào khoảng không, đầu liền hướng phía dưới mà cắm xuống, Vũ Văn Tuấn nghe được tiếng kêu hoảng hốt, ngay lập tức quay đầu nhìn lại, hắn sợ đến mức tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, vội vàng phóng người lên, đem Thường Tiếu ôm ngang ngã trên mặt đất.

Đứa nhỏ này sao lúc nào cũng ngốc nghếch như thế, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy những mảnh vỡ tung tóe của bình hoa khi nãy sao?

“Hắc hắc, thì ra đây là cái gọi là khinh công, Vũ Văn Tuấn, anh giỏi thật.”

Nghe xong lời khen tặng, sự tự mãn của hắn đột ngột tăng cao, lửa giận cũng theo đó hạ xuống, Vũ Văn Tuấn hừ một tiếng.

“Vào nhà không biết khóa cửa, đi đứng không biết nhìn đường, thật không hiểu nếu ta không ở đây, ngươi sẽ như thế nào nữa?

“Vậy thì anh đừng đi a!”

Một câu thốt ra khiến cho Thường Tiếu phải tự đỏ mặt, không dám đối diện với ánh mắt dò xét của Vũ Văn Tuấn, cậu đem cả người nhích lại gần lồng ngực của hắn, thanh âm khe khẽ nói, “Anh hai nói phải tìm vệ sĩ cho tôi, nhưng tôi không thích bị người khác đi theo cả ngày, bất quá nếu là anh thì….”

“Hừ, hiếm khi được thiếu gia coi trọng, ta thật sự cảm thấy vinh hạnh.”

Lửa giận vừa mới giảm xuống một chút hiện tại lại hừng hừng bùng cháy.

Hảo, hắn tân tân khổ khổ tự mình chạy đến, cư nhiên bị người ta đạp xuống làm bảo tiêu, Vũ Văn Tuấn thật muốn đem đứa nhỏ này ném lên đống mảnh vỡ kia, đạp nát cái bản mặt phấn khởi đáng ghét kia của cậu.

Giờ phút này nếu Thường Tiếu ngẩng đầu, chắc chắn sẽ nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo âm trầm cực độ của Vũ Văn Tuấn, cũng không biết là vì ngu ngốc hay thẹn thùng, cậu hoàn toàn không cảm giác được nó, ngược lại còn đem đầu rúc sâu vào lòng đối phương.

“Vũ Văn Tuấn, cái ôm của anh thật ấm áp, võ công của anh đã khôi phục rồi sao? Công phu đó tên là gì? Xích Diễm thần công?”

“Lạnh không?”

Động tác ôm ấp này làm cho Vũ Văn Tuấn nhớ đến lúc Thường Tiếu nằm trong lòng hắn, bộ dáng hấp hối vô cùng đáng thương, tâm hắn lại bắt đầu dao động, tuy rằng phun ra hai chữ lạnh như băng, nhưng tình ý quan tâm hàm chứa bên trong không cần nói cũng biết.

“Uhm, Vũ Văn Tuấn, tôi rất nhớ anh.”

Lời này so với thức uống mát lạnh trong mùa nóng còn nhẹ nhàng sảng khoái hơn, đáng tiếc Vũ Văn Tuấn chưa kịp vui mừng đã bị lời nói kế tiếp chọc tức đến choáng váng đầu óc.

“Anh không ở đây, Tạp Tạp liền chết vì không ai chiếu cố chúng nó….”

Chết đáng lắm!

Đứa nhỏ ngẩng đầu vẻ mặt tội nghiệp nhìn hắn, đôi mắt còn có chút ươn ướt.

“Vũ Văn Tuấn, chúng ta nuôi lại hai con khác đi, lần này nuôi hai con sóc chuột thật được không?”

Ánh mắt ướt át, hai má đỏ ửng, đây là tiểu sủng vật hắn tưởng niệm đã lâu, đáng yêu đến mức chỉ khiến cho người ta nghĩ muốn một ngụm đem cậu ăn sạch.

Hiện tại nói chi đến nuôi hai con sóc chuột, chính là dù có nuôi hai con hổ, Vũ Văn Tuấn cũng sẽ đồng ý ngay lập tức.

Hắn phi thân nhảy lên lầu hai, hỏi, “Phòng ngủ?”

“Gian thứ hai bên trái….”

Vào đến phòng, Vũ Văn Tuấn đem Thường Tiếu đặt lên giường, chống tay nằm sấp trên người cậu, hỏi, “Nói cho ta biết, có nhớ ta không? Mấy tháng không gặp, ngươi lại béo lên.”

Béo một chút tuy rằng đáng yêu, nhưng theo như những gì cậu nói khi nãy, đáng lẽ đứa nhỏ phải tiều tụy mới đúng, chẳng lẽ cậu đang lừa hắn.

“Đều do anh hai, anh ấy biến tôi thành cái thùng rác, loại thức ăn gì cũng bắt tôi ăn, hơn nữa kiểu tóc này sẽ làm cho tôi trông càng béo, nhưng anh hai lại nói như vậy nhìn trưởng thành hơn.”

Nguyên lai không phải tiểu sủng vật tự mình quyết định, đều là do đại ca của cậu.

“Đổi kiểu tóc, nhuộm thành màu đỏ hạt dẻ, giống như bộ dáng trước kia!”

“Ách ….”

Ai, Vũ Văn Tuấn vẫn ba đạo như trước kia nga.

Ánh mắt Vũ Văn Tuấn đảo qua bình thủy tinh để trên chiếc bàn cạnh giường, hắn liền hỏi, “Còn thường xuyên xếp sao may mắn không?”

“Còn.”

“Màu đỏ ước cái gì?”

Trong chai hình như có không ít sao may mắn màu đỏ, Vũ Văn Tuấn liền thuận miệng hỏi.

Tay hắn đặt bên hông Thường Tiếu, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, đứa nhỏ đối với việc này còn sợ hãi, cho nên giai đoạn chuẩn bị tiền diễn là rất quan trọng.

Tay rất nhanh liền len xuống dưới lớp áo ngủ, bất quá cảm giác xoa xoa kia thực thoải mái, cho nên Thường Tiếu không hề chú ý bản thân giờ phút này đang bị móng vuốt sói tiến công.

“Là…”

Trên sao may mắn có viết tên của Vũ Văn Tuấn, bởi vì cậu rất muốn gặp lại hắn, bất quá cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra.

Cũng may Vũ Văn Tuấn không có lòng dạ nào hỏi tiếp, hắn xốc áo ngủ của Thường Tiếu lên, nói, “Cho ta xem vết thương của ngươi.”

“Đừng nhìn, đã lành rồi.”

Lời phản đối bị Vũ Văn Tuấn tự động xem nhẹ, hắn đem quần áo của cậu xốc hết lên.

Miệng vết thương đã sớm khép lại, nhưng trên cái bụng bằng phẳng lại xuất hiện một vết sẹo nho nhỏ, Vũ Văn Tuấn lập tức nhíu mày.

“Sao lại như vậy? Lão nhân kia không phải đã nói sẽ không để lại sẹo sao?”

Thường Tiếu chớp chớp mắt mấy cái, hết nửa ngày mới hiểu lão nhân mà Vũ Văn Tuấn nói chính là Tang Viên, cậu liền phì cười.

Nếu một người luôn chú trọng vẻ bề ngoài như chú Tang biết bản thân bị người khác gọi là lão nhân, nhất định sẽ giận đến ngất xỉu cho coi.

Vết sẹo không biến mất, cũng không phải do y thuật Tang Viên không tốt, mà là do cậu từ chối chữa trị, cậu cứ nghĩ Vũ Văn Tuấn sẽ không trở lại nên muốn lưu vết sẹo này, bởi vì nó vốn là hồi ức của hai người họ.

Đương nhiên lời thật lòng sẽ không được nói ra.

“Là tôi cố ý lưu lại, bởi vì trên người có vết thương sẽ có vẻ nam tính hơn.”

“Nam tính? Như vậy, ngươi tính đem phần nam tính này cho ai xem?”

Ánh mắt xinh đẹp của Vũ Văn Tuấn híp lại, trong lời nói tràn ngập mùi thuốc nổ.

Hắn dám cam đoan nếu có kẻ nào nhìn được vết sẹo này, hắn nhất định khiến cho đối phương hôi phi yên diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.